Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 53: Nụ hôn bất ngờ




"Đa tạ Diệp sư thành toàn cho đồ nhi kia của ta!"

Sau khi Sở Phi Yên tiến vào phòng, Thuần Dương hướng Diệp Trần nói lời cảm tạ.

Diệp Trần khoát tay áo,

"Tiện tay mà thôi! Trước đó ta đáp ứng chế tạo Tụ Linh trận giúp ngươi, sau khi ngươi chuẩn bị xong vật liệu, đến lúc đó thông báo cho ta một tiếng là được!"

Cổ Thuần Dương lập tức mừng rỡ, vội vàng khom người hành lễ,

"Vậy ta đây sẽ đo chuẩn bị ngay! Còn về tiểu đồ Phi Yên, làm phiền Diệp sư hao tổn tâm trí vậy!"

Sau khi nói xong, trịnh trọng hướng Diệp Trần thi lễ một cái nữa, mừng khấp khởi rời đi.

Cổ Thuần Dương chân trước vừa đi, hai anh em Đường Thanh Sơn và Đường Thanh Nhã mang theo dược liệu và luyện đan lô cũng đã chạy tới.

Diệp Trần để cho hai người mang đồ vật để vào trong một cái phòng gần đó, nói:

"Tôi cần chuẩn bị một chút, tối hôm nay sẽ bắt đầu luyện đan, có thể cần khoảng thời gian ba ngày, ba ngày sau đó hai người lại tới!"

Nói đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, đối với Đường Thanh Sơn nói:

"Anh Thanh Sơn, trong thời gian ba ngày tôi luyện đan, làm phiền anh phái người tới gần quán cơm Tô thị, đi bảo vệ dì Lam của tôi một chút!"

Cũng không hiểu vì sao, trong lòng Diệp Trần hiện lên dự cảm bất an.

Đường Thanh Sơn nghe Diệp Trần gọi mình là anh Thanh Sơn, lập tức vui mừng, xúc động nói:

"Diệp tiên sinh yên tâm! Tôi mời ông Mạnh xuất thủ, nhất định có thể cam đoan sự an toàn của cô Tô!"

Diệp Trần gật đầu,

"Như vậy thì cảm ơn!"

Mạnh Huyền Lễ là võ giả Ám Kình đỉnh phong, do hắn ra tay giúp đỡ, lại thêm trên người Tô lam có pháp khí phòng thân mà hắn tự tay chế tác, cho dù có tông sư Hóa Kình đến, cũng có thể ngăn cản một lúc.

Đường Thanh Sơn vội vàng nói:

"Diệp tiên sinh khách khí, cả nhà của ta cần phải đa tạ Diệp tiên sinh mới đúng!"

Sau khi nói xong lời này, Đường Thanh Sơn cũng không nán lại, lập tức bắt đầu chuẩn bị đi, tuy nhiên con hàng này ở trước khi đi, vẫn không quên hướng về phía Đường Thanh Nhã chớp mắt vài cái.

Đường Thanh Sơn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Đường Thanh Nhã và Diệp Trần, Đường Thanh Nhã tự nhiên hiểu rõ ánh mắt của anh trai cô trước đó ám chỉ điều gì, gương mặt không thể không đỏ lên một chút, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.

Hai người cứ im lặng như vậy một lúc, vẫn là Diệp Trần trước tiên mở miệng cười nói:

"Thanh Nhã, nếu không tôi trước tiên đưa cô về trường học đi, cô làm lớp trưởng, có trách nhiệm trên người, cũng không thể tùy tiện trốn học giống như ta vậy."

Đường Thanh Nhã hé miệng cười một tiếng,

"Trước khi chúng ta rời khỏi, tôi đã xin cô giáo Bạch nghỉ nửa ngày, tuy nhiên cô giáo Bạch dường như đối với anh rất tức giận a!"

Nhắc tới Bạch Nhược Băng, Diệp Trần lập tức mới nhớ tới ước định với cô ấy vào buổi sáng, nếu Đường Thanh Nhã không nói, suýt chút nữa thì hắn quên mất chuyện này.

"Xem ra buổi tối phải đi một chuyến tới quán bar Lam Dạ, trước tiên giải quyết chuyện của cô Bach đã, sau đó mới có thể toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện đan..."

Trong lòng đang nghĩ ngợi, vẻ mặt Đường Thanh Nhã có chút ngại ngùng nói:

"Chuyện này, Diệp Trần, tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh giúp Đường gia chúng tôi như vậy, là bởi vì...bởi vì tôi sao?"

Sau khi Đường Thanh Nhã nói xong câu nói này, dường như là lấy hết dũng khí, gương mặt xinh đẹp càng trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn, hơn nữa cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Trần, trông rất đáng yêu.

Diệp Trần cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, nói ra:

"Đúng!"

Chờ sau khi hắn nói ra miệng, lúc này mới ý thức được, lời Đường Thanh Nhã vừa mới nói kia, dường như đang ám chỉ gì khác.

Đường Thanh Nhã đạt được câu trả lời chắc chắn của Diệp Trần, lập tức trở nên cực kỳ vui mừng, vậy mà nhón chân lên, như chuồn chuồn lướt nước, ở trên khuôn mặt của Diệp Trần hôn một cái thật nhanh,

"Cảm ơn!"

Sau khi Đường Thanh Nhã hôn Diệp Trần, đỏ mặt lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó giống như trốn tránh nhanh chóng chạy trước rời khỏi, để lại Diệp Trần với vẻ mặt ngạc nhiên, một thân một mình trong phòng.

Nhìn vào bóng dáng xinh đẹp càng ngày đi càng xa, Diệp Trần qua một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, không thể không cười khổ lắc đầu,

"Lần này hiểu lầm lớn!"

Hắn sở dĩ trợ giúp Đường gia như vậy, quả thực là bởi vì Đường Thanh Nhã, nhưng đây là bởi vì ở kiếp trước trong lòng mắc nợ với cô bé này, mà Đường Thanh Nhã rất hiển nhiên là hiểu lầm thành ý tứ gì khác.

Thực ra thì chẳng những Đường Thanh Nhã, mà ngay cả toàn bộ Đường gia cũng đều cho là như vậy...

"Thôi! Chuyện này chỉ có thể sau này lại từ từ hướng nha đầu này giải thích!"

...

Chớp mắt một cái, màn đêm buông xuống.

Công việc luyện đan của Diệp Trần đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cũng không có vội vàng bắt đầu, bởi vì trước đó, hắn còn phải đi hoàn thành ước định bới Bạch Nhược Băng.

Mười phút sau, Diệp Trần đi tới một cái đầu đường gần với trường trung học số một Vân Châu, đây là nơi hai người trước đó hẹn gặp mặt.

Lúc Diệp Trần đi tới, Bạch Nhược Băng ở nơi đó chờ đã lâu.

Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Bạch Nhược Băng rõ ràng hiện ra vẻ vui mừng, tuy nhiên lại cố ý để gương mặt xinh đẹp nghiêm lại nói:

"Học sinh Diệp Trần, chẳng lẽ em ở lại trường học, học trọn một ngày đều không ở lại được sao? Buổi chiều lại trốn học, hơn nữa còn lôi kéo học sinh nữ cùng đi! Em thành thật nói cho cô biết, hai người các em không phải đã yêu sớm chứ! Khó trách trong khoảng thời gian này, học sinh Đường Thanh Nhã luôn luôn giúp em giải vây!"

Diệp Trần lập tức cười khổ,

"Cô Bạch, sức tưởng tượng của cô cũng quá phong phú đi! Chuyện không phải như cô nghĩ..."

Bạch Nhược Băng lại hừ nhẹ một tiếng nói:

"Em không cần giải thích! Cô đây không phải loại người cứng nhắc, người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương cũng rất bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc học tập là được!"

Diệp Trần không muốn nói thêm điều gì về vấn đề này, lập tức chuyển đề tài,

"Cô Bạch, chúng ta vẫn là đi giải quyết vấn đề của cô trước đi! Đúng rồi, tên Lưu Tử Minh kia về sau có tìm cô gây rắc rối gì hay không?"

Nghe được Diệp Trần hỏi điều này, Bạch Nhược Băng lập tức biến sắc, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ lo lắng, oán hận nói:

"Buổi chiều hắn gọi cho cô một cuộc điện thoại, nói nếu như cô...cô không ngủ với hắn...hắn sẽ đến làm náo loạn trong trường học, muốn để cho cô thân bại danh liệt...tên cặn bã này! Lúc đầu cô thực sự là nhìn lầm hắn!"

Cũng khó trách Bạch Nhược Băng tức giận như vậy, cô ta tốt nghiệp tại một trường đại học đỉnh cao ở trong nước, vừa mới tiến vào trường trung học số một Vân Châu chưa tới ba năm, đã trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp 12a3 là một trong những lớp chọn của trường, sau này có thể nói tiền đồ sáng lạng, nếu như bị Lưu Tử Minh đến trường học làm náo loạn một trận, chẳng những không nói đến ảnh hưởng tới danh dự, sau đó con đường thăng tiến sợ rằng cũng gặp phải khó khăn.

Hơn nữa như Diệp Trần nói trước đó, đối phó loại người lưu manh vô lại như Lưu Tử Minh, báo cảnh sát căn bản vô dụng.

Diệp Trần gật đầu, biểu thi ra đã hiểu, trực tiếp vung tay lên,

"Đi thôi, đi quán bar Lam Dạ, em đi nói chuyện với hắn!"

Nói xong lời này, Diệp Trần xoay người rời đi.

Quán bar Lam Dạ cách trường trung học số một Vân Châu không xa, đi đường cùng lắm mất có bốn hoặc năm phút mà thôi.

Bạch Nhược Băng nhìn qua bóng dáng gầy yếu của thiếu niên này, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác rất không hợp mắt.

Nếu như không phải bị Lưu Tử Minh uy hiếp, ép tới cùng đường mạt lộ, cô ta thật đúng là không muốn ký thác hi vọng vào trên người học sinh của mình, chuyện này thực sự không đáng tin cậy.

"Diệp Trần, em dự định giải quyết chuyện này như thế nào?"

Bạch Nhược Băng ở một bên bước nhanh đi theo, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi.

Diệp Trần ở một bên không nhanh không chậm đi tới, một bên nhàn nhạt mở miệng nói:

"Đến nơi cô sẽ biết!"

Hắn đương nhiên không thể nói cho Bạch Nhược Băng, loại người lưu manh vô lại giống như Lưu Tử Minh, chính là điển hình lấn yếu sợ mạnh, để giải quyết loại người này biện pháp tốt nhất chính là lấy ác chế ác, phải đánh cho đến khi hắn sợ mới thôi!