Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 610: Mới vào Bồng Lai tiên giới




Thân ảnh của Diệp Trần đang ở trên mặt biển đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy không trung ở trước mắt dao động một trận, đã xuyên qua kết giới tiến vào trong một phương thế giới khác.

Cùng hai lần tiến vào Yêu giới và Ba Giới trước đó có tình huống khác biệt, lần này hắn vậy mà xuất hiện ở trên một cái đài cao!

Hơn nữa, ở xung quanh có tức dãy kiến trúc cao lớn có phong cách cổ xưa, nơi này rõ ràng là một tòa thành trì.

Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm buồn bực, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói uy nghiêm vang lên, "Tiểu tử! Ngươi là đệ tửu của môn phái nào? Lấy lệnh bài thông hành đưa ra xem một chút!"

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khôi ngô khoảng ba bốn mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ hung thần, sau lưng còn có một đám người đi theo, mỗi người đều có khí thế không yếu, ít nhất cũng đều có tu vi cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ trở lên.

Diệp Trần lập tức sững sờ, "Lệnh bài thông hành là cái gì?"

Người đàn ông trung niên khôi ngô kia, ngay lập tức hai mắt trừng lên một cái, "Phàm là đệ tử của Bồng Lai tiên giới ta, ra vào Thế Tục giới, đều cần môn phái xin lệnh bài thông hành, chẳng lẽ ngươi ngay cả vấn đề cơ bản này cũng không biết sao?"

Diệp Trần lập tức giật mình, rất rõ ràng, Bồng Lai tiên giới cùng với Yêu giới và Ma giới có phép tắc không giống nhau, Yêu giới và Ma giới cấm chỉ tộc nhân tiến vào Thế Tục giới mà Bồng Lai tiên giới thì chỉ ở trong trạng thái bán phong bế, chỉ cần xin được lệnh bài thông hành là có thể tự do ra vào.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức thả ra thần niệm quét ở trong Càn Khôn Trạc một lần.

Lúc trước hắn giết Công Tôn Lâm, thuận tay thu Càn Khôn Trạc của hắn lại, cũng còn chưa kịp kiểm tra.

"Tiểu tử, Bản giám sát quan đang tra hỏi ngươi, ngươi lằng nhà lằng nhằng cái gì? Còn không nhanh lấy lệnh bài thông hành ra xem một chút!"

Ngay vào lúc người đang ông trung niên kia, ánh mắt đã có lòng nghi ngờ đối với Diệp Trần, đang chuẩn bị bắt hắn lại thì Diệp Trần cuối cùng ở bên trong Càn Khôn Trạc của Công Tôn Lâm tìm được một cái lệnh bài đen nhánh, thế là tâm niệm vừa động lấy ra ngoài đưa tới, "Ngươi nói là thứ này sao?"

Hắn vừa mới vào Bồng Lai tiên giới, còn chưa có làm rõ tình trạng nơi này, có thể không trêu chọc rắc rồi thì vẫn là trước tiên cố gắng không nên trêu chọc rắc rối.

Huống chi, hắn bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng chạy tới Dược Vương tông, cứu Tô Mạn từ trong tay những người kia ra!

Đương nhiên, nếu như không thể lừa dối qua cửa được, vậy thì cũng đành sử dụng vũ lực xông vào.

Cũng may vận khí của hắn không tệ, người đàn ông trung niên khôi ngô kia nhận lấy cái lệnh bài đen nhánh kia, sau khi hai mắt đánh giá, lại ném lại cho hắn, trong miệng lầm bầm lầu bầu một câu, "Hóa ra là đệ tử Dược Vương tông, Dược Vương tông các ngươi gần đây ra vào thường xuyên a!"

Người đàn ông trung niên khôi ngô này dường như rất kiêng kị đối với Dược Vương tông, chỉ là lầm bầm lầu bầu một câu cũng không dám tiếp tục truy vấn, trực tiếp hướng Diệp Trần khoát tay áo, "Đi đi thôi!"

Sau khi Diệp Trần đi xuống đài cao, lúc này mới kịp quan sát hoàn cảnh chung quanh cẩn thận.

Chỉ thấy, kiến trúc ở nơi này ngược lại rất giống với Hoa Hạ thời cổ đại, tuy nhiên người ở đây lại có cách ăn mặc muôn hình muôn vẻ, lại có rất nhiều trang sức thế giới hiện đại bên ngoài, cho nên Diệp Trần ở trong đám người cũng tuyệt đối không có gì lạ lẫm.

"Khó trách mấy người trước đó dễ dàng tin tưởng ta là đệ tử Dược Vương tông như vậy, xem ra Bồng Lai tiên giới này đang tiến bộ với thời đại và mối liên hệ với thế tục vượt xa Yêu giới và Ma giới, chẳng qua trong Ma giới và Yêu giới còn không có mấy người biết được sự tồn tại của thế giới hiện đại hay còn gọi là Thế Tục giới"

Nghĩ tới đây, Diệp Trần cũng hoàn toàn yên lòng, đang định tùy tiện ở trên đường kéo tới một người để hỏi vị trí của Dược Vương tông một chút.

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng đánh chửi, "Mẹ nó! Không có tiền còn tinh tướng giả vờ làm đại gia! Dám ở trong tiệm của chúng ta ăn cơm chùa, xem ra hôm nay lão tử cần phải cắt ngang chân của ngươi!"

Diệp Trần theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy, một tên thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi đang bị một đám người vây đánh.

Thiếu niên này một thân mặc cẩm phục, nhìn qua cũng không giống là kẻ nghèo, chỉ là có chút chật vật, quần áo trên người còn còn sót lại vết máu. Mà chân chính để cho Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc là, thiếu niên này tuổi còn nhỏ thế mà đã đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ!

Người này ở trong ngàn vạn tinh vực của Tu Chân giới, có lẽ không coi vào đâu, thế nhưng ở trên Trái Đất nho nhỏ này, còn trẻ như vậy mà đã có được cảnh giới như thế thì tuyệt đối là một tên thiên tài tu luyện, nếu như có thể gặp được danh sư, thành tự trong tương lai nhất định không tầm thường.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức trong lòng nổi lên yêu tài, mắt thấy đám người kia đang muốn hạ tử thủ đối với hắn thì Diệp Trần lập tức tiến lên phía trước:

"Dừng tay!"

Đám người kia lập tức hướng Diệp Trần nhìn sang, nhìn thấy một thân trang phục của hắn có cách ăn mạc hiện đại thì mọi người nhất thời thi nhau lộ ra vẻ kính sợ.

Hóa ra, ở Bồng Lai tiên giới, trang phục trang sức hiện đại thuộc về thương phẩm hiếm có, giá cả rất cao, người bình thường căn bản mặc không nổi.

Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì người bình thường là rất khó có cơ hội ra vào Thế Tục giới, chỉ có ngũ đại tông môn và hai thương hội lớn mới có quyền lời tự do ra vào Thế Tục giới, hơn nữa cũng có rất nhiều hạn chế.

Cho nên, trang phục trang sức hiện đại ở trong Bồng Lai tiên giới là thuộc về thương phẩm hiếm có, bình thường chỉ có nhân tài thượng tầng của xã hội mới mặc lên.

Với cả, bản thân Diệp Trần có khí độ bất phàm, những người này tự nhiên không dám tùy tiện đắc tội.

"Các hạ là ai? Tiểu tử này ăn cơm chùa ở trong quán rượu của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể giáo huấn hắn một chút hay sao?"

Người cầm đầu, chắp tay hướng về phía Diệp Trần khách khí nói.

Diệp Trần khẽ chau mày, "Hắn thiếu các ngươi bao nhiêu tiền? Ta trả thay cho hắn!"

Người kia nghe được điều này, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười, "Không nhiều không nhiều, cũng chỉ một lượng bạc mà thôi!"

Diệp Trần lập tức sững sờ,

Bạc?

Hắn thật đúng là không có thứ này!

Tuy nhiên rất nhanh, hắn từ trong Càn Khôn Trạc của Công Tôn Lâm ngược lại là tìm được một ít linh thạch.

"Nơi này cũng coi như là một nửa cái Tu Chân giới, Linh thạch chắc là cũng quý giá hơn bạc a?"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần trực tiếp lấy ra một khối Linh thạch ném cho người kia, "Đây có đủ hay không?"

Người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó mặt mũi đầy vẻ mừng như điên, hai tay dâng khối Linh thạch kia lên, kích động tới mức nói ra lời nói không mạch lạc, "Đủ rồi! Đủ! Nhiều lắm! Công tử ngàu chờ một lát, ta lấy tiền thừa trả cho ngươi!"

Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần trả lại! Ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, chỉ cần ngươi có thể trả lời ta, số tiền thừa còn lại chính là của ngươi!"

Hai mắt người kia lập tức tỏa ra ánh sáng liền vội vàng gật đầu khom lưng cười nói:

"Công tử xin ngài cứ hỏi, chỉ cần chuyện mà Thường lão tam ta biết đến, ta chắc chắn biết gì nói nấy!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:

"Vấn đề này thật ra thì rất đơn giản, ngươi có biết Dược Vương tông không?"

Người kia vội vàng cười theo nói:

"Công tử nói đùa, Dược Vương tông chính là một trong ngũ đại tông môn của Bồng Lai tiên giới chúng ta, ai mà không biết chứ?"

Diệp Trần nói:

"Vậy Dược Vương tông kia ở đâu, ngươi cũng biết chứ?"

Người kia lập tức có chút choáng váng, ngơ ngác nói:

"Tự nhiên là ở Dược Vương cốc, công tử ngài không phải là đang nói đùa chứ? Vấn đề này ngay cả trẻ con ba tuổi cũng đều biết a!"

Diệp Trần cũng lập tức hơi có chút xấu hổ, "Vấn đề này ta tự nhiên biết, ý của ta là, các ngươi nếu ai có thể đưa ta đi Dược Vương cốc, thì cái này chính là của hắn!"

Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay lật một cái, lập tức lấy ra ba khối Linh thạch.

Mọi người thấy Linh thạch trong tay Diệp Trần thì ánh mắt tất cả lập tức đều trở nên nóng như lửa, tuy nhiên rất nhanh lại thi nhau lộ ra vẻ mặt làm khó.

P/S: Chương thứ 3... Ta thích nào....