Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 637: Vậy thì đi chết đi!




"Phù phù!"

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Những tên hải tặc này chẳng qua chỉ là một số tên tội phạm hung ác hơn so với những người bình thường, đã bao giờ thấy được những thủ đoạn như vậy chưa?

Cùng với bọn họ nghĩ lại tình cảnh trước đó đồng bạn của mình bị Diệp Trần giết chết, lập tức từng tên dọa đến tất cả đều quỳ xuống dưới đất, bắt đầu liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, toàn thân run lẩy bẩy.

Ngay cả nhưng nhóm con tin kia cũng không nhịn được mà phải quỳ trên mặt đất, cả đám người vui đến phát khóc, "Thật là thần tiên hạ phàm! Chúng ta được cứu rồi!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, cúi đầu liếc qua tên thủ lĩnh người da đen kia, "Còn chưa động thủ sao?"

Thủ lĩnh người da đen cảm nhận được sát khí trên người của Diệp Trần, lập tức dọa đến giật mình một cái, lập tức rút dao găm ở bên hông ra, cắn răng một cái, hung hăng chém vào trên cổ tay trái của mình.

"A!"

Theo một tiếng hét thảm, tay trái của người thủ lĩnh da đen đã bị chính hắn chém rơi xuống.

Những tên hải tặc khác thấy cảnh này thì vẻ mặt của mọi người trắng bệch, thế nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, nếu như không làm như vậy, chắc chắn chỉ còn một còn đường chết, thế là cũng thi nhau rút dao găm ra chém xuống một cái cổ tay tay khác của chính mình.

Từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, những người con tin ở một bên tất cả đều bị dọa đến thi nhau lùi lại.

Một câu sẽ để cho đám hải tặc hung thần ác sát này, tất cả đều phải tự chặn một cái bàn tay!

Thiếu niên này, cũng quá đáng sợ!

Diệp Trần một mặt bình tĩnh, ngược lại nhìn về phía Trang Phỉ Phỉ ở một bên:

"Cô làm sao lại bị bọn họ bắt tới đây? Còn có, nơi này là nơi nào?"

Trang Phỉ Phỉ thở dài một hơi, một mặt u oán nói:

"Ta cũng là bị công ty lừa, nói để cho tôi tới Phi Châu thu âm một chương trình tạp kỹ giống như phiêu lưu, không nghĩ tới thế mà gặp phải những tên hải tặc Somalia này, cũng may tôi có trí thông minh, không phải vậy lần này coi như xong đời!"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức hơi kinh ngạc, "Cô nói là, chúng ta bây giờ đnag ở Phi Châu?"

Trang Phỉ Phỉ chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, "Chắc là vậ! Đúng, Diệp Trần, làm sao anh lại xuất hiện ở đây? Là Nhược Hi nhờ anh tới cứu tôi sao? Tôi nhớ được trước đó, tôi đã từng gửi qua một cái tin nhắn cầu cứu..."

Sau khi nghe xong lời giải thích của Trang Phỉ Phỉ, Diệp Trần im lặng một lúc, hắn không nghĩ tới, sau khi Truyền Tống trận bị phá hủy, vị trí truyền tống thế mà sai lệch xa đi mấy vạn dặm!

Sau khi hắn hỏi rõ nguyên do, Diệp Trần lúc này mới lại nhìn về phía người thủ tĩnh da đen kia, "Trong vòng ba ngày, đưa bọn hắn về Hoa Ha thì ta tha cho các ngươi!"

Tên thủ lĩnh người da đen kia ngay lập tức có vẻ mặt đang bị làm khó, bọn họ thân là hả tặc Somalia, ngày bình thường cũng chỉ dám hoạt động ở nửa phía đông Ấn Độ Dương, làm sao có lá gan xông qua đại dương tiến vòa trong vùng biển của Hoa Hạ.

"Tiên sinh, cái này chỉ sợ..."

Thủ lĩnh người da đen cố nén đau nhức kịch liệt, đang muốn nói rõ lý do cho Diệp Trần.

Ngay vào lúc này ở trên biển phía xa xa bỗng nhiên truyền tới một tiếng nổ vang rền.

Một tên thủ hạ của người thủ lĩnh da đen nói:

"Lão đại, không tốt! Hình như là hải quân Hoa Hạ đuổi tới!"

Sắc mặt của nhiều tên hải tặc ngay lập tức đều thay đổi lớn.

Người thủ lĩnh da đen cũng không dám tự tiện làm chủ, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần.

Diệp Trần khoát tay áo, "Tới thật đúng lúc, sai người nghênh đón!"

Hai mắt người thủ lĩnh da đen kia lập tức trừng một cái, "Tiên sinh, nếu như đối phương công kích thì làm sao bây giờ?"

Diệp Trần lạnh lùng nói:

"Chuyện này ngươi không cần phải để ý tới, chỉ cần dựa theo sự phân phó của ta mà đi làm!"

Người thủ lĩnh da đen nghe được điều này thì thân thể lập tức run lên không còn dám nhiều lời.

Sau khi thuyền hải tặc nhanh chóng tới gần, chỉ chốc lát công phu, một chiếc quân hạm xuất hiện ở trên mặt biển phía trước, ở trên bỗng nhiên là một lá cờ quốc kỳ đại biểu của Hoa Hạ đang tung bay.

"Các ngươi chờ ta ở chỗ này, ta đi một chút sẽ quay trở lại!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp bay lên trời, ở trong ánh mắt chấn động không gì sánh nổi, đạp không hướng thẳng tới chiếc quân hạm kia mà đi.

Mà lúc này, ở phía trên chiếc quân hạm Hoa Hạ quốc kia, mọi ngời thấy cảnh tượng trước mắt này, lập tức cũng trở nên sôi trào:

"Đó là thứ gì?"

"Dường như là người! Hơn nữa còn là từ thuyền hải tặc đi lên!"

"Chẳng lẽ người này là đám hải tặc kia mời tới giúp đỡ?"

"Địch tập! Nhanh công kích!"

...

Theo chỉ huy của quân hạm ra lệnh một tiếng, từng viên từng viên đạn pháo bắn ra, hướng Diệp Trần rạp trời kín đất mà bắn tới.

Ở trên thuyền hải tặc đằng sau, thủ lĩnh bọn người da đen lập tức thi nhau lộ ra vẻ vui vừng.

"Lão đại, tiểu tử kia vậy mà cứ như vậy xông tới, lần này khẳng định là chết chắc!"

"Coi như hắn là thần tiên, cũng không ngăn được hỏa lực của Hoa Hạ quốc a?"

"Không nghĩ tới a! Ngược lại là hải quân của Hoa Hạ đã cứu chúng ta!"

"Chúng ta nhanh mau trốn đi"

...

Nhiều hải tặc trước đó bị Diệp Trần bức bách tự đoạn một tay, tất cả đều hận tới nghiến răng kèn kẹt, bây gừi nhìn thấy Diệp Trần tự tìm đường chết thì lập tức từng tên hưng phấn không thôi, có tên thậm chí đã bắt đầu không kiêng nể gì cả bắt đầu đánh giá ở trên thân thể mềm mại của Trang Phỉ Phỉ, trên mặt thi nhau lộ ra nụ cười dâm tà.

Mà bọn người Trang Phỉ Phỉ thì tất cả đều sắc mặt đại biến, nhìn qua đạn pháo đầy trời phía trước, còn có đạo thân ảnh gầy yếu kia, lập tức một trận tuyệt vọng

Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra ngay sau đó lại để cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, sau khi đạn pháo bạo tạc qua đi, đạo thân ảnh gầy yếu ở trên bầu trời kia thế mà lông tóc không hư hao, vẫn ở trên không mà đi tới gần quân hạm của Hoa Hạ quốc.

"Cái gì!"

Vô luận là hải quân trên quân hạm Hoa Hạ, hay là mọi người ở trên thuyền hải tặc ở phía sau, nhìn thấy cảnh tượng rung động này thì tất cả đều bị chấn nhiếp rồi.

Sau đó, một giọng nói giống như sấm sét trên chín tầng trời đột nhiên vang lên ở trên mặt biển, "Quân nhân Hoa Hạ nghe, ta chính là Diệp Cuồng Tiên Hoa Hạ, để quan chỉ huy tối cao của các ngươi đi ra gặp ta!"

Ầm ầm!

Thanh âm du du dương dương trên mặt biển truyền ra tới, rõ ràng truyền vào đến trong tai của mỗi người.

Sau khi mọi người trên quân hạ Hoa Hạ phản ứng lại thì lập tức thi nhau kinh hô lên, "Là Diệp tiên nhân! Ta trước đó đã nhìn thấy ở trên mạng, một mình Diệp tiên nhân quét ngang mấy vạn quân đội Mỹ quốc, éo quốc hội Mỹ quốc đầu hàng nhận thua!"

"Không sai! Đích thật là Diệp thượng tướng!"

"Cái gì Diệp thượng tướng? Các ngươi còn chưa biết sao, Diệp tiên nhân đã được quốc gia trao tặng quân hàm Nguyên soái, bây giờ đã là Diệp soái!"

...

Mọi người thi nhau hoan hô lên, có người thậm chí trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất bắt đầu quỳ bái.

Phải biết sau khi những chiến tích của Diệp Trần được lưu truyền ra trong quân đội, bây giờ đã là nhân thần trong lòng của hầu hết quân nhân Hoa Hạ, thậm chí tới mức sùng bái, vượt xa Diệp Thiên Ca trước đây!

"Lý Quân Dương quan chỉ huy tàu viễn dương, bái kiến Diệp soái!"

Một tên sĩ quan hải quân trung niên trên vai có hai gạch ba sao, nhanh chóng đi tới phía trước quân hạm, hướng về phía Diệp Trần ở trên bầu trời khom mình hành lễ nói.

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đã vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, đi tới trên quân hạm, "Lý thượng tá không cần đa lễ, trên thuyền hải tặc trước mặt có 178 người Hoa Hạ, ngươi đi tới đón bọn họ tới!"

Diệp Trần vừa mới nói lời này xong, bỗng nhiên phát hiện thuyền hải tặc ở đằng sau đột nhiên di chuyển theo phương hướng ngược lại tăng tốc rời đi!

Rất rõ ràng, những tên hải tặc kia đang có ý định chạy trốn!

Diệp Trần thấy thế không thể không nhướng mày, "Vốn còn có dự định tha cho các ngươi một mạng, các ngươi đã không biết sống chết, vậy thì đi chết đi!"

Cùng lúc giọng nói vừa rơi xuống, bọn người Lý Quân Dương chỉ cảm thấy hoa mắt, Diệp Trần đã biến mất không thấy đâu nữa, sau một khắc đã xuất hiện ở hơn mười dặm phía trước, gần như trong nháy mắt đã đuổi kịp chiếc thuyền hải tặc đang muốn chạy trốn kia...

P/S: Ta thích nào...chương 1