Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 677: Rời khỏi Trái Đất




Đợi đến lúc Diệp Trần tỉnh lại lần nữa thì phát hiện thân thể mình đã ở bên trong Cuồng Tiên môn ở Vân Châu, "Tiểu Trần, cuối cùng thì cháu cũng đã tỉnh!"

Bên giường, Tô Lam nắm thật chặt tay của Diệp Trần, mặt mùi đầy vẻ kích động, hốc mắt đỏ bừng phát sưng, hiển nhiên trước đó đã từng khóc.

Mà ngoài Tô Lam ra còn có mấy người Tô Mạn, Diệp Thiên Ca, Sở Phi Yên, Đường Thanh Nhã, Tuyết Cơ, tất cả cũng đều ở trong phòng.

"Hi Nguyệt!"

Diệp Trần rống lớn một tiếng, trực tiếp từ trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, tuy nhiên rất nhanh, khắp toàn thân từ trên xuống dưới truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, đầu cũng bị choáng váng một trận.

"Diệp Trần, anh yên tâm đi, Nhược Hi chỉ bị một chút vết thương nhẹ thôi, bây giờ đang tĩnh dưỡng ở ngay tại căn phòng bên cạnh, anh rất nhanh là có thể nhìn thấy cô ấy!"

Sở Phi Yên còn tưởng rằng Diệp Trần nói là Tiêu Nhược Hi thì vội vàng mở miệng an ủi, đồng thời sâu trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút vẻ hâm mộ.

Cô gái mà Diệp Trần sau khi bị thương nặng vẫn còn luôn luôn lo nghĩ, không chỉ có mình Sở Phi Yên không ngừng ước ao, tính cả Tô Mạn, Đường Thanh Nhã và Tuyết Cơ cũng đều không thể không dâng lên một chút suy nghĩ ghen ghét.

Tuy nhiên, các cô lại làm sao biết được rằng, Hi Nguyệt trong miệng Diệp Trần căn bản không phải là Tiêu Nhược Hi!

Chỉ tiếc, việc này chỉ có ba người hắn, Tiêu Nhược Hi và Hi Nguyệt biết, cũng không có nói với những người khác.

"Không có việc gì thì tốt!"

Tâm niệm Diệp Trần vừa động, thần niệm đảo qua ở bên trong Thôn Thiên đỉnh phát hiện tàn hồn của Hi Nguyên vẫn còn, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Đúng rồi, quân tình bên phía Hoa Sơn như thế nào?"

Nghe Diệp Trần hỏi câu này, Diệp Thiên Ca mở miệng nói:

"Tiểu Trần, hôm đó ở Hoa Sơn, cao thủ ba giới Thần, Tiên, Ma gần như đã bị con chém giết hầu như không còn, cao thủ Yêu giới tuy rằng tạo ra một số rắc rối cho quân đội, tuy nhiên khi biết tin ba giới khác bị tiêu diệt toàn bộ thì bị dọa đến hướng về phía Bắc Cực chạy trốn cho nên Hoa Hạ ta tổn thất cũng không lớn..."

Nghe được lời nói này của Diệp Thiên Ca, Diệp Trần khẽ gật đầu, Từ sau khi Diệp Thiên Ca sống lại, Diệp Trần tuy rằng không có nhận hắn người cha này, tuy nhiên thực sự cũng ngầm cho phép hắn và Tô Lam cùng một chỗ, quan hệ giữa hai người đã có chỗ xoa dịu.

Tay phải Diệp Trần lật một cái, từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một đống đan dược, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một hơi nuốt toàn bộ xuống, sau đó vận chuyển Thôn Thiên thần công, một cái chớp mắt, thương thế trong cơ thể đã tốt lên rất nhiều, sau đó thong dong đứng dậy xuống giường, sau khi quét trên thân mọi người một lần thì nói ra lời nói kinh người:

"Ta có một chuyện quan trọng, có thể phải rời khỏi Trái Đất một đoạn thời gian!"

"Rời khỏi...Trái Đất?"

Nghe được điều này, tất cả mọi người đều choáng váng, thậm chí cũng hoài nghi, Diệp Trần có phải là bởi bị thương mà đầu xảy ra vấn đề gì hay không?

"Đúng! Rời khỏi Trái Đất! Ta biết, mội người có lẽ không thể nào hiểu được, tuy nhiên trong thời gian ngắn ta cũng không thể giải thích với mọi người được rõ ràng, nhưng là ta có lý do không thể không rời đi!"

Mọi người thấy dáng vẻ Diệp Trần không giống như là đang nói đùa, vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi lớn.

"Tiểu Trần, tuy rằng dì Lam không biết cháu muốn làm gì, thế nhưng trên người cháu còn có bị thương chỗ nào không! Hay là trước tiên dưỡng thương cho thật tốt đã rồi lại rời đi cũng không muộn a!"

Diệp Trần thở dài một hơi, "Dì Lam, thời gian cấp bách, cháu một khắc cũng không thể chậm trễ!"

"Mọi người không cần phải khuyên ta, ta lập tức sẽ rời đi, sau khi ta đi, mọi người đối với bên ngoài, chỉ cần nói ta đang lúc bế quan là được!"

"Tin tưởng trải qua một trận chiến ở Hoa Sơn, bốn giới cũng không dám lại có hành động thiếu suy nghĩ."

Mọi người thấy thái độ của Diệp Trần kiên quyết như vậy, giống như đã quyết định, biết cứ tiếp tục khuyên nữa cũng không được, lập tức ngạc nhiên nhìn nhau.

...

Lại nghỉ ngơi một ngày một đêm, sử dụng Thôn Thiên thần công thôn phệ hơn ngàn hạt linh đan, thương thế trên người của Diệp Trần cũng coi như chữa trị mấy thành, tuy rằng cách khôi phục hoàn toàn còn có khoảng cách nhất định, tuy nhiên ít nhất cũng đã có thể hoạt động được tự nhiên.

Ngày thứ hai, Diệp Trần cũng không tiếp tục chữa trị thương thế mà để Sở Phi Yên phát động lực lượng của tập đoàn Tô Diệp đi thu thập lấy hàng ngàn mỹ ngọc cực phẩm.

Diệp Trần trước tiên chế tạo toàn bộ những mỹ ngọc cực phẩm này thành ngọc giản trữ tồn, sau đó khắc lục ở trên những ngọc giản này những công pháp bí tịch cùng Thuật Luyện đan, phương pháp luyện đúc khí, trận pháp chi đạo, thậm chí đan phương tứ phẩm trở xuống thường dùng, thậm chí còn có một ít tâm đắc tu luyện, tất cả đều khắc lục một mạch ở phái trên những ngọc giản này.

Cuối cùng, Diệp Trần để toàn bộ những ngọc giản này vào bên trong Tàng Kinh lâu của Cuồng Tiên môn, đồng thời ở xung quanh thiết hạ tầng tầng cấm chế, chỉ có Sở Phi Yên, Diệp Thiên Ca và mẹ con Tô Mạn và một vài người có thể tiến vào bên trong.

Không những như thế, Diệp Trần còn để lại gần như tất cả các loại Linh khí pháp bảo mà chính mình sưu tập trong một năm qua, lấy ra để cung cấp cho người thân, bạn bè và mộ hạ đệ tử sử dụng.

Ngoài đó ra, ba tên bạn học đại học cùng phòng của hắn, Diệp Trần cũng sai người mời bọn hắn đến Vân Châu, sau khi bọn họ đồng ý bái nhập vào môn hạ Cuồng Tiên môn, giao cho Chúc Minh Phi bây giờ có tu vi cao nhất Cuồng Tiên môn tự mình dạy bảo.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở Vân Châu, Diệp Trần vẫn là có chút không yên lòng, lại phân biệt giết vào Tiên, Yêu, Ma giới một chuyến, không kiêng kỵ một chút nào trừ đi một số uy hiếp tiềm ẩn, khiến tam giới vì đó mà sợ hãi, đồng thời cũng làm cho toàn bộ tinh cầu đều biết một việc đó là: Diệp Cuồng Tiên hắn, còn sống!

Mà sau khi chờ đợi giải quyết xong một loạt các công việc cần làm, thời gian cũng đi qua hơn mười ngày.

Mắt thấy tàn hồn của Hi Nguyệt bên trong Thôn Thiên đỉnh đã bắt đầu càng ngày càng suy yếu, Diệp Trần cũng biết không thể tiếp tục chậm trễ!

Một ngày này, Diệp Trần triệu tập toàn bộ mấy người Tô Lam lại một chỗ, "Dì Lam, chị Mạn, Phi Yên, Thanh Nhã, Lỗi tử, Tuyết Cơ, anh em nhà họ Chúc..."

Ánh mắt Diệp Trần ở quét qua trên thân của mỗi người một lần, duy chỉ có Diệp Thiên Ca, hắn từ đầu đến cuối gọi không ra cái chữ kia, dứt khoát trực tiếp nhảy qua, "Ta đi lần này, nhanh thì một hai năm, chậm thì tám năm mười năm, đợi ta xử lý tốt chuyện quan trọng kia, chắc chắn nhanh chóng trở về nhìn mọi người!"

Mọi người nghe được điều này, lập tức mọi người đều có vẻ mặt không muốn, mẹ con Tô Mạn và Đường Thanh Nhã càng là nước mắt đầm đìa, duy chỉ có Chúc Minh Phi cười nói:

"Diệp huynh, ngươi thật không có ý định mang theo ta sao?"

Hóa ra, Chúc Minh Phi đã từng đưa ra ý định muốn cùng hắn cùng nhau đi tới Thông Thiên Lộ, tuy nhiên sau khi Diệp Trần suy nghĩ thì cuối cùng vẫn cự tuyệt, tuy rằng hắn tìm được Thông Thiên Lộ, thế nhưng đằng sau con đường kia là cái gì ai cũng không biết!

Hắn là vì cứu Hi Nguyệt, cho nên mới không thể không liều một phen, không cần thiết phải mang theo những người khác đi tới chỗ nguy hiểm.

Huống chi, Chúc Minh Phi chính là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, do hắn trấn thủ ở Cuồng Tiên môn, hắn mới có thể đi mà cảm thấy yên tâm một chút.

"Chúc huynh, trước để cho ta đi dò đường, nếu như trong vòng mười năm ta không trở về thì có thể nói rõ bên trong vô cùng nguy hiểm, ngươi cần thận trọng cân nhắc!"

Chúc Minh Phi tự nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói này của Diệp Trần, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghiêm túc, hướng về phía Diệp Trần chắp tay nói:

"Tốt! Ta sẽ chờ đợi huynh mười năm! Nếu như..."

Chúc Minh Phi nói đến đây thì đột nhiên cảm nhận những lời nói sau có chút mang điềm xấu, lập tức xoay chuyển lời nói:

"Bất kể như thế nào, cái Thông Thiên Lộ này ta nhất định phải đi vào, làm phiền Diệp huynh dò đường thay ta!

Diệp Trần lại đảo qua nhìn từng người một lần, bỗng nhiên cười ha ha mấy tiếng, sau đó thân thể hơi chao đảo một cái thì đã biến mất không thấy.

P/S: Ta thích nào.... bắt đầu nha........