Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 817: Phế vật, đi chết đi!




Tuy nhiên, đạo ý niệm kỳ quái này vừa mới dâng lên thì đã bị Lạc Huyền Băng miễn cưỡng áp chế xuống.

Nàng ta xuất thân từ Tuyền Tinh cư, công pháp tu luyện tương đối đặc thù, tuyệt đối không được có một chút tình cảm nào đối với nam nhân!

"Ta... Ta không sao!"

Sau khi Lạc Huyền Băng âm thầm ổn định lại tinh thần, lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước đó:

"Vì sao ngươi phải cứu ta?"

Diệp Trần hiểu tính tình của Lạc Huyền Băng cũng không để ý lắm, mìm cười, nói:

"Bởi vì trước đó ngươi đã giúp ta cản một thương, cho nên lần này, coi như ta trả lại ngươi!"

Lạc Huyền Băng nghe được điều này thì đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, nàng ta cũng không hiểu ra sao, vừa nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng ấm áp kia của Diệp Trần thì không hiểu vì sao mà cảm thấy tim đập rộn lên, loại cảm giác này khiến cho nàng ta rất không thoải mái:

"Trước đó ta đã nói với ngươi, ta chưa từng có ý định muốn giúp ngươi! Cho nên ngươi không nơ ta gì cả! Đây là ân oán giữa ta và Vân Phá Thiên, ngươi...ngươi bây giờ có thể đi!"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Đại tỷ, ngươi chắc chắn muốn ta rời đi?"

Tuy rằng hắn biết tính cách của Lạc Huyền Băng, vẫn luôn thích tránh xa người ngàn dặm, thế nhưng lại cũng không nghĩ tới, nữ nhân này vậy mà có tính tình quái dị đến nước này, quả thật có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Trong đôi mắt đẹp của Lạc Huyền Băng lập tức hiện lên vẻ do dự, tuy nhiên cuối cùng vẫn cắn răng một cái, quả quyết gật nhẹ đầu:

"Ta chắc chắn!"

Lạc Huyền Băng sở dĩ có tính tình quái dị tới như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân.

Công pháp tu luyện của nàng ta tương đối đặc biết, nhất định phải đoạn tình đoạn dục mới có thể đạt tới cực hạn.

Mà gia hỏa gọi là Diệp Trần trước mắt này, cuối cùng lại cho nàng một loại cảm giác không nói được...

Thậm chí nàng ta có một loại dự cảm, nếu như không nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với người này thì sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm cảnh của nàng!

Cho nên, biết rõ tình thế trước mắt đối với nàng rất bất lợi, nàng ta vẫn là khẳng định dứt khoát, muốn phân rõ giới hạn với Diệp Trần.

Diệp Trần lại làm sao biết được ý nghĩ lúc này của Lạc Huyền Băng, nghe được lời này của nàng ta, cả người cũng choáng váng, "Huyền Băng, chăng lẽ ngươi là đang lo lắng về sự an toàn, cho nên mới cố ý nói như vậy sao? Vậy ngươi cũng có thể đứng nhìn, chỉ là mấy tên phế vật này, ta vài phút là có thể giải quyết bọn chúng!"

"Ngươi..."

Lạc Huyền Băng nghe được lời này của Diệp Trần, vừa tức giận lại vừa buồn cười, đang định tiếp tục nói những lời không hay để buộc Diệp Trần rời đi.

Không nghĩ tới Vân Phá Thiên ở một bên khác, nghe được lời nói này của Diệp Trần, thế nhưng là tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, hai mắt đỏ giống như con thỏ, giọng nói gần như là vừa nghiến răng vừa nói ra.

"Tiểu tử! Ngươi nói ai —— là —— phế —— vật?"

Hắn đường đường là thiên tài ngàn năm có một của Vô Cực tông, tồn tại xếp hạng thứ ba trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, lại bị người ta nói là phế vật!

Điều này làm cho Vân Phá Thiên làm sao có thể nhẫn?

Nghe được tiếng gầm gừ của Vân Phá Thiên, Diệp Trần thế mà ngay cả quay đầu cũng không thèm quay lại, vẫn như cũ dùng lưng của mình đối mặt với hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng nói:

"Loại người chỉ dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay ám toán người khác, hơn nữa còn thích lấy nhiều khi ít! Vân Phá Thiên, ngươi không chỉ là phế vật mà còn rất đê tiện!"

Oanh!

Một câu nhẹ nhàng của Diệp Trần lại giống như một cái lưỡi đao hung hăng đâm trúng vào dây thần kinh mẫn cảm nhất sâu trong nội tâm của Vân Phá Thiên!

Hắn làm thiên chi kiêu tử, đã bao giờ bị người làm nhục qua như vậy?

Vân Phá Thiên chỉ cảm thấy, một cỗ nộ khó gần như trong nháy mắt lấp kín toàn bộ lồng ngực của hắn, sau đó thì bay thẳng lên đỉnh đầu, ngay cả tóc cũng là từng chiếc dựng đứng lên:

"Ngươi! Muốn chết!"

Vân Phá Thiên tức đến gần như muốn bạo tẩu, dưới chân lập tức bỗng nhiên đạp một cái:

Oanh!

Tại chỗ Vân Phá Thiên đứng lập tức xuất hiện một cái hố sâu!

Ngay sau đó, cả người Vân Phá Thiên giống như mũi tên bắt về phía Diệp Trần!

"Bách Sát Thần quyền!"

Ầm ầm!

Vân Phá Thiên này không hổ là một đời thiên kiêu tuyệt thế, tuy rằng tu vị bị áp chế trên phạm vi lớn, bây giờ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, thế nhưng một quyền này của hắn lại vẫn có uy lực để cho người ta kinh sợ, ngay cả tu sĩ cảnh giới Kim Đan bình thường chỉ sợ cũng sẽ bị giết chết ngay lập tức.

"Ở bên trong thế hệ tuổi trẻ của Vô Cực tông chúng ta, chỉ sợ chỉ có Vân sư huynh mới có thể thi triển ra Bách Sát Thần quyền có uy lực như thế đi!"

"Tiểu tử kia khẳng định chết chắc!"

Hai gã thiên tài khác của Vô Cực tông ở một bên, thấy cảnh này thì lập tức thi nhau reo hò phấn chấn.

Tuy nhiên, một bên khác, Diệp Trần vẫn như cũ đưa lưng về phía Vân Phá Thiên, giống như không nhìn thấy Vân Phá Thiên ở phía sau đã động thủ.

Ngược lại sắc mặt của Lạc Huyền Băng thay đổi lớn, nhịn không được kinh hô nhắc nhở, nói:

"Cẩn thận! Mau tránh ra!"

Diệp Trần nhưng vẫn như cũ chẳng quan tâm, nhìn về phía Lạc Huyền Băng mỉm cười, trêu chọc nói:

"Hóa ra Huyền Băng tiên tử quan tâm tới sự chống chết của ta như vậy a? Thật đúng là để cho người ta cảm động a!"

Cùng lúc nói ra lời này, Vân Phá Thiên cũng đã vọt tới trước phía sau cách Diệp Trần ba mét, khi hắn nhìn thấy Diệp Trần thế mà không tránh không né, quay lưng lại đối với hắn, đầu tiên thì hơi sững sờ sau đó thì càng thêm tức giận:

"Tiểu tử! Ngươi cũng dám xem nhẹ ta! Vậy thì chết đi!"

Vân Phá Thiên rót tất cả chân nguyên vào bên trong nắm đấm của mình, hung hăng đập xuống trên lưng của Diệp Trần, mặt mũi thì đầy vẻ dữ tợn!

Hắn thâm chí gần như đã thấy cảnh tượng ngay sau đó Diệp Trần bị một quyền này của mình đấm chết.

Tuy nhiên, ngay vào lúc nắm đấm của hắn sắp rơi xuống trên người Diệp Trần:

Oanh!

Trên dưới quanh người Diệp Trần vậy mà dâng lên một đạo ánh sáng màu vàng kim chói mắt!

Khanh!

Một quyền này của Vân Phá Thiên giống như đấm vào trên một mặt tường đồng vách sắt, sau đó thì một cỗ phản lực cường đại từ trên cánh tay của hắn truyền đến làm cho hắn bị chấn động tới mức phải lùi lại liên tục!

"Cái gì! Tu vi của ngươi vậy mà...vậy mà đã khôi phục được tới cảnh giới Kim Đan!!!"

Sau khi Vân Phá Thiên phản ứng lại, mặt mũi lập tức đầy vẻ kinh ngạc, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ khó có thể tin nổi, tất cả mọi người hiểu rõ, ba cửa khảo nghiệm trước đó là khảo nghiệm về năng lực của nhục thân, tinh thần và tu luyện và thiên phú toàn diện của ba khía cạnh này.

Thiên phú càng cao thì lượng chân nguyên có khả năng khôi phục lại sẽ càng nhiều, thực lực cũng sẽ càng mạnh.

Vân Phá Thiên tự đánh giá thiên phú của mình so với Long Thần và Lạc Huyền Băng kém hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng khôi phục lại cảnh giới Trúc Cơ tầng năm mà thôi.

Hắn vừa rồi giao thủ với Lạc Huyền Băng, biết nàng ta là cảnh giới Trúc Cơ tầng sáu, cao hơn một bậc so với hắn.

Dựa theo suy tính này, cho dù là Long Thần đứng đầu bảng, đến một cửa ải này, nhiều nhất cũng chỉ khôi phục lại cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy tầng tám mà thôi.

Nhưng mà bây giờ, tiểu tử không có danh tiếng gì trước mắt này mà hắn vẫn luôn không có để ở trong lòng, vậy mà đã khôi phục tu vi tới cảnh giới Kim Đan!

Điều này có ý vị gì? mang ý nghĩa thiên phú của cái tên này chẳng những vượt xa hắn, thậm chí còn kinh khủng hơn so với Long Thần!

"Điều này sao có thể? Đây không có khả năng!!"

Sau khi Vân Phá Thiên bị lực phản chấn bức lui, lập tức nhịn không được rống lớn một tiếng.

Vân Phá Thiên thật sự là không thể nào chấp nhận được sự thật trước mắt này, đối với hắn luôn tự cho mình là siêu phàm mà nói, sự đả kích này thực sự quá lớn!

"Phế vật! Hiện tại đã nhận rõ được vị trí của mình rồi chứ? Vậy thì, chết đi!"

Ngay lúc Vân Phá Thiên vẫn còn trong sự khiếp sợ khó mà tự kiềm chế được, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng tràn ngập trào phúng kia của Diệp Trần!

P/S: Ta thích nào...chương 3