Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 852: Hỗn chiến thảm liệt




Bỗng nhiên, Vân Phá Thiên tìm tới một cơ hội, vây quanh sau lưng Diệp Trần, hai tay kết xuất từng đạo ấn kết kỳ quái, hai tay vậy mà biến thành màu đỏ thắm quỷ dị, đồng thời bên trong đôi mắt hiện lên vẻ âm độc nồng đậm:

"Tiểu tử! Hôm nay sẽ để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Sâm La Truy Hồn Thủ của Vô Cực tông ta!"

Sau khi Vân Phá Thiên hét lớn một tiếng, hai bàn tay bỗng nhiên dài ra, sau đó mười ngón tay kia vậy mà hóa thành tồn tại giống như xiềng xích, bắn tới Diệp Trần!

"Diệp Trần! Cẩn thận đằng sau!"

Nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to cấp thiết, bên trong giọng nói hiện ra vẻ vô cùng lo lắng.

Diệp Trần lắng nghe cẩn thận, đây lac giọng nói của Lạc Huyền Băng!

"Ta đã nói rồi, nữ nhân này tuy rằng lạnh như băng nhưng tuyệt đối không phải là một người tuyệt tình!"

Trong lòng Diệp Trần cảm thấy ấm áp, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại cảm thấy một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại!

Sưu sưu sưu!

Mười ngón tay của Vân Phá Thiên biến thành mười cái xiềng xích, đã như là linh xà, quấn quanh đến trên người của hắn.

Xì xì xì ~~~

Mười cái xiềng xích kia quấn quanh ở trên người Diệp Trần, trong nháy mắt rơi vào bên trong da thịt của hắn.

Diệp Trần đang định gắng sức tránh thoát lại bỗng nhiên cảm thấy được toàn thân trên dưới bủn rủn một trận, thậm chí ngay cả thần hồn cũng bị một cỗ lực lương vô hình công kích một cách điên cuồng!!

"Vậy mà có thể trực tiếp công kích thần hồn của người, võ kỹ chiêu thức thật quỷ dị!"

Diệp Trần lập tức rất là chấn kinh:

Mà cùng lúc đó, nhìn thấy Diệp Trần đã bị Sâm La Truy Hồn Thủ của Vân Phá Thiên khống chế lại, một bên Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch lúc này nắm lấy cơ hội xông lên, riêng phần mình thi triển ra tuyệt kỹ của mình, hướng Diệp Trần vây công mà tới.

Diệp Trần đã vô ý bị một chiêu Sâm La Truy Hồn Thủ khóa lại, trong lúc nhất thời không thể động đậy, đối mặt với sự công kích của hai người Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch, căn bản không kịp tránh né, cũng không kịp ngăn cản.

Ngay vào lúc Diệp Trần vô cùng nguy cấp:

Oanh!

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm mang màu băng lam, trực tiếp thay Diệp Trần chặn lại một kích này.

Người xuất thủ này bỗng nhiên chính là Lạc Huyền Băng!

Vân Phá Thiên nhìn thấy Lạc Huyền Băng đột nhiên nhúng tay, con ngươi lập tức hơi co rụt lại, chợt lại hướng về phía Long Thần ở xa xa cao giọng nói:

"Long lão đại! Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không xuất thủ sao?"

"Tốt!"

Long Thần chỉ là hơi do dự một lát, thân thể hơi chao đảo một cái cuối cùng ngăn ở trước mặt Lạc Huyền Băng.

Hắn thật ra đã sớm nhìn ra được, Diệp Trần và Lạc Huyền Băng có quan hệ không tầm thường, nếu như để hai người kia thắng, khó đảm bảo sẽ không liên hợp lại đối phó hắn, đến lúc đó hắn coi như nguy hiểm!

"Huyền Băng tiên tử, ta đến lãnh giáo Tuyệt Tình kiếm đạo của ngươi một chút!"

Long Thần hét lớn một tiếng đồng thời ngay lập tức hướng Lạc Huyền Băng nghênh đón tiếp lấy.

"Hừ!"

Lạc Huyền Băng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, thao túng kiếm khí bén nhọn cùng chiến với Long Thần.

Rầm rầm rầm!

Chớp mắt một cái, hai người cũng đã giao thủ mấy chiêu, thực lực của Lạc Huyền Băng vốn không bằng Long Thần, huống chi bây giờ Tuyệt Tình chi đạo của nàng đã bị dao động, tự nhiên càng không phải đối thủ, chẳng mấy chốc đã có xu thế bại lui.

Mà đổi thành ra một bên:

Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch, sau khi bị kiếm khí của Lạc Huyền Băng bức lui thì đã lao tới lần nữa.

Cũng may lúc này Diệp Trần cũng đã phản ứng lại, tâm niệm hơi động một chút:

"Hạo Thiên kính!"

Oanh!

Hạo Thiên kính trong nháy mắt che lại thức hải của Diệp Trần, khiến công kích thần hồn của Vân Phá Thiên hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Ngay sau đó, lần nữa quát lớn một tiếng:

"Ngũ Muội chân hỏa!"

Oanh!

Trên dưới quanh người lập tức được một đạo hỏa diễm màu đỏ tươi bao vây lấy.

"A!!"

Vân Phá Thiên lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, mười ngón tay biến thành xiềng xích kia trong nháy mắt bị Ngũ Muội chân hỏa đốt cháy hết sạch.

"Tiểu tử! Ta muốn làm thịt ngươi!"

Sâm La Tuy Hồn thủ của Vân Phá Thiên bị Diệp Trần phá, rơi vào một cỗ lực phản cực mạnh, lập tức vừa sợ vừa giận vừa hận, nhịn không được hướng về phía Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch cuồng hống nói:

"Yến lão đệ! Dịch sư đệ! Các ngươi nếu như không xuất ra thủ đoạn cuối cùng, chúng ta chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ!"

Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch nghe được điều này, tất cả lập tức đều biến sắc, thi nhau hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.

Ba người bọn họ cùng nhau trước đó nhưng hai bên cũng không hoàn toàn tin tưởng vào nhau, mỗi người đều muốn bảo toàn chính mình, đều không muốn liều mạng.

Chỉ là bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới, ở dưới tình huống thực lực của tất cả mọi người bị áp chế đến cảnh giới ngang nhau, chiến lực của Diệp Trần thế mà bưu hãn như vậy, lấy một đối ba vậy mà cũng không hề rơi xuống hạ phong một chút nào!

Nếu như lại tiếp tục đánh như vậy thì Diệp Trần sớm muộn gì cũng có thể tiêu diệt từng người một trong ba người bọn họ.

"Liều mạng!"

Yến Cuồng Sinh hét lớn một tiếng:

"Thiên Mệnh Đao quyết!"

Oanh!

Sau khi hắn quát lớn một tiếng, trên đỉnh đầu của hắn bỗng nhiên ngưng tụ ra một đạo đao khí đáng sợ tới kinh người!

Cùng lúc đó, Dịch Bạch kia cũng hét lớn một tiếng:

"Đại Dịch Kích Phổ!"

Một đạo bóng mờ hình trường kích màu vàng kim to lớn cao ngạo cũng đột nhiên từ trên đỉnh đầu của hắn mọc lên.

"Vô Cực Kiếm Đạo!!"

Trên người Vân Phá Thiên thì hiện ra một đạo kiếm mang kinh khủng đến cực điểm, giống như có thể cắt nát hư không.

Tam đại thiên kiêu rốt cuộc thi triển ra các loại tuyệt chiêu áp đáy hòm của mình, hiển nhiên là chuẩn bị liều chết đánh với Diệp Trần một trận.

Rầm rầm rầm!

Ở dưới sự toàn lực vây công của ba người, tình thế của Diệp Trần lập tức trở nên rất nguy hiểm.

Mà dổi thành ra một bên, Lạc Huyền Băng cũng bị Long Thần gắt gao áp chế:

"Băng Huyền tiên tử, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta! Ta không muốn giết ngươi, chính ngươi bóp nát ngọc giản đi!"

Long Thần đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, vừa ngăn cản Tuyệt Tình kiếm khí của Lạc Huyền Băng vừa thảnh thơi mở miệng nói.

"Hừ!"

Lạc Huyền Băng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thu tay lại không còn tiến công.

"Cái này đúng nha! Người thức thời vì..."

Long Thần còn tưởng rằng Lạc Huyền Băng đã bỏ đi chống cự, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý, thế nhưng là không đợi hắn nói hết ý ra thì lại phát hiện chuyện cũng không phải là giống như sự tưởng tượng của hắn.

"Đoạn Tình Thất quyết!"

Lạc Huyền Băng bỗng nhiên khẽ kêu lên một tiếng, hai con ngươi vậy mà đều biến thành màu băng lam yêu dị, một cỗ kiếm khí cường đại lạnh lùng đến khiến lòng người phải run sợ đột nhiên phát ra từ trên người của Lạc Huyền Băng!

Oanh!

Kiếm khí như sương xông thẳng lên trời cao!

Một kiếm này rơi xuống vậy mà trong phạm vi không gian mười dặm xung quanh đều bị đóng băng!

Long Thần thấy thế thì lập tức nhướng mày, chợt trên mặt hiện ra một vệt sát khí nồng đậm:

"Vì tiểu tử kia, ngươi thậm chí ngay cả Đoạn Tình Thất quyết cũng xuất ra! Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc!"

Nói xong lời này, hai con ngươi của Long Thần bỗng nhiên ngưng tụ, hai cái đồng tử trong nháy mắt biến thành màu vàng kim:

Ngay sau đó, thể nội Long Thần đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp:

"Thần! Long! Biến!"

Ầm ầm!

Sau khi giọng nói hùng hậu kia của Long Thần rơi xuống, trên dưới toàn thân của hắn được một đạo kim mang sáng chói bao vây lại.

Sau đó, toàn bộ làn da trên người của hắn vậy mà sinh ra từng mảnh từng mảnh màu vàng kim, giống như vảy rồng!

Oanh!

Kiếm khí băng sương của Lạc Huyền Băng hung hăng chém xuống, Long Thần giơ cánh tay lên, sau đó chặn lại:

Khanh!

Kiếm khí băng sương vô cùng kinh khủng kia lại bị Long Thần dùng cánh tay dễ dàng cản lại!

P/S: Ta thích nào.....Chúc tất cả các bạn độc giả một năm mới có nhiều niềm vui mới, thành công mới để kiếm được nhiều tiền và luôn dõi theo những bộ truyện mà mình dịch.....Xin trân trọng cảm ơn!.....Chương 1.... đầu năm đầu tháng lì xì kim phiếu nha mọi người:D