Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 874: Bốn mươi chín thế luân hồi!




Phù phù!

Sau khi ông lão áo xánh bị mất đi tu vi thì ngay lập tức từ trên cao rơi xuống, cũng may nhục thể của hắn không yếu, không có rơi vào kết quả giống như kiểu nhẩy lầu tự tử mà chết.

Nhưng mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức tất cả đều hoàn toàn trợn tròn cả đôi mắt.

Ông lão áo xám này thế nhưng là quốc sư của Hán Thiên Vương triều, tu vi còn cao hơn so với quốc chủ Vũ Văn Bang, ở trên toàn bộ đại lục Hủy Diệt cũng là cường giả đệ nhất!

Bây giờ thế mà lại thua như thế?

Diệp Hoan trước mắt này đến tột cùng là người hay là ma quỷ, làm sao lại có được năng lực cường đại như thế?

Mà Vũ Văn Bang kia sau khi phản ứng lại thì nơi nào còn dám ở lại lâu, vội vàng xoay người co cẳng như gấp quá muốn đi tìm nhà vệ sinh.

Diệp Trần lại chẳng lo lắng gì, thuận tay bắn ra một chỉ:

Sưu!

Một đạo khí kình vô hình bắn thẳng tới Vũ Văn Bang:

Bành!

Vũ Văn Bang vừa mới chạy ra ngoài được mấy ngàn mét, cả người đột nhiên nổ tung lên, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phọt ra thì đã hoàn toàn biến mất như thể không tồn tại ở trên thế giới này.

Rầm rầm!

Những tướng quân áo giáp hoàng kim và thị vệ áo giáp bạc ở xung quanh kia, thậm chí toàn bộ người dân ở trong hoàng thành, nhìn thấy Diệp Trần đánh bại quốc sư và giết chết Vũ Văn Bang dễ dàng như vậy thì lập tức từng người tất cả đều thi nhau quỳ xuống trên mặt đất, dọa đến ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Cũng nên rời đi!"

Diệp Trần căn bản không để ý đến, thuận tay vung lên, không gian phía trước xuất hiện một cơn lốc xoáy, hắn ngay lập tức bước vào bên trong.

"Chúc mừng ngươi, người thừa kế! Ngươi chẳng những lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc, thế mà lại có thể còn lĩnh hội được mối liên hệ giữa Hủy Diệt pháp tắc và Tạo Hóa pháp tắc, rất không tệ!"

Giọng nói vẫn luôn vô cùng thờ ơ kia lại vang lên ở trong đầu Diệp Trần một lần nữa, hơn nữa rất hiếm thấy ở chỗ là nói ra một câu nói khen ngợi từ đáy lòng đối với Diệp Trần.

"Tiếp theo, ngươi sẽ tiến vào thế giới thứ ba, trong thế giới này, ngươi phải lĩnh hội chính là Tự Nhiên pháp tắc..."

...

Diệp Trần ở thế giới thứ nhất ngây người hơn ba tháng thì lĩnh ngộ được Tạo Hóa pháp tắc.

Ở thế giới thứ hai lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc nhưng lại sử dụng thời gian rất ngắn, một ngày cũng không dùng hết.

Điều này làm cho Diệp Trần sinh ra một loại cảm giác cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi, cho nên hắn vốn cho rằng ở thế giới thứ ba chắc là cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Tuy nhiên, để cho hắn tuyệt đối không ngờ chính là ở cái thế giới này hắn chậm trễ mất tới thời gian bảy năm cố gắng lắm mới lĩnh ngộ được Tự Nhiên pháp tắc.

Ngay sau đó là thế giới thứ tư, làm Âm Dương pháp tắc, Diệp Trần lại dùng tới tận mười năm mới lĩnh ngộ thành công.

...

Chớp mắt một cái, sau khi Diệp Trần tiến vào đường luân hồi thì đã trải qua được năm tháng mấy trăm năm!

Ở bên trong thời gian mấy trăm năm này, Diệp Trần trước sau lĩnh hội được Linh Hồn pháp tắc, Lực Lượng pháp tắc, Trật Tự pháp tắc, Hỗn Loạn pháp tắc, Bản Nguyên pháp tắc, Hư Huyễn pháp tắc, Thất Tình pháp tắc, Vô Tình pháp tắc, Năng Lượng pháp tắc, Vĩnh Hằng pháp tắc...

Một lần lại một lần luân hồi, vòng đi vòng lại, ngay cả chính Diệp Trần cũng đã không nhớ rõ được thời gian cụ thể, thậm chí đều nhanh muốn quên đi sứ mệnh lúc đầu của chính mình, cảm giác giống như là đi trên một con đường mà mãi mãi cũng không thấy được điểm cuối.

Nếu không phải Diệp Trần luân hồi trải qua hai đời, có được ý chí vô cùng kiên định thì chỉ sợ sớm đã chết mê chết mệt ở bên trong một cái thế giới nào đó rồi.

Cuối cùng:

Cái giọng nói thờ ơ lạnh nhạt kia lại vang lên ở trong đầu của Diệp Trần:

"Người thừa kế, chúc mừng ngươi đi tới thế giới thứ bốn mươi chín, trong thế giới này, ngươi phải lĩnh hội chính là Thời Không pháp tắc..."

Diệp Trần nghe được giọng nói này, bên trong đôi mắt thâm thúy giống như một đầm nước đọng lại cuối cùng xuất hiện một đạo gợn sóng.

"Ròng rã hơn bốn trăm năm! Tất cả những thứ này, cuối cùng sắp kết thúc rồi sao?"

Đoạn đường này đi tới, Diệp Trần cuối cùng cũng hiểu được, tại sao nói con đường Luân Hồi này là cửu tử nhất sinh, ngoại trừ thế giới thứ nhất, thứ hai ra, Diệp Trần không có ở lại quá lâu ra, bốn mươi sáu thế giới còn lại, Diệp Trần giống như là trải nghiệm qua bốn mươi sáu cuộc đời khác nhau.

Tạm thời không nói, lĩnh hội rồng rã hơn bốn mươi đạo pháp tắc chi lực, độ khó lớn tới bao nhiêu, chỉ cái khổ tu dài đến mấy trăm năm này, không có một khỏa tâm tư kiên định thù tuyệt đối không thể kiên trì được!

"Một thế giới cuối cùng, là Thời Không pháp tắc, với ta mà nói, chắc là sẽ không quá khó khăn a?"

Diệp Trần ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu:

Rầm rầm!

Không gian xung quanh bỗng nhiên chấ động một trận, chờ đến khi Diệp Trần lại mở hai mắt ra một lần nữa, phát hiện chính mình ở trên một cái giường mềm mại, mà ở bên cạnh hắn còn có một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp.

"Cũng không biết một đời này, ta lại có thân phận gì?"

Trải qua bốn mươi tám thế luân hồi, Diệp Trần đối với cảnh tượng mới kiểu loại này cũng sớm đã tập mãi thành thói quen, chẳng mấy chốc đã thích ứng được.

Tuy nhiên, ngay vào lúc hắn chuẩn bị từ trên giường bò dậy, lại phát hiện thân thể của chính mình vào lúc này thế mà lại là một đứa bé!

"Móa! Đây là tình huống gì?"

Diệp Trần dùng đủ sức lực nhưng cũng không thể từ trên giường bò dậy, lại nặng nề ngã chổng vó xuống, lập tức làm cô gái vô cùng xinh đẹp ở bên cạnh kia giật mình tỉnh lại.

Cô gái vô cùng sinh đẹp thấy thế thì vội vàng ôm Diệp Trần vào trong ngực, nhẹ nhàng nói:

"Con trai, đừng sợ, có mẹ ở đây!"

Diệp Trần đầu tiên là dở khóc dở cười, sau đó thì lập tức sững người, hai mắt không thể không gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt này một lát, đầu ầm vang một chút, trong nháy mắt ngớ ra.

"Mẹ?"

Hóa ra cô gái trước mắt này bỗng nhiên chính là Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần a!

Diệp Trần muốn gọi, nhưng lúc này hắn chẳng qua chỉ là một đứa bé, sau khi hô ra miệng thì trở thành tiếng khóc y y nha nha, căn bản còn chưa nói được.

Nhưng là trong lòng hắn vào lúc này sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn.

"Chẳng lẽ một đời này, ta lại có thể xuyên quan đến trên người của mình? Hơn nữa còn là lúc ta vừa mới sinh ra?"

Sau khi ngơ ngác chỉ trong chốc lát, nhìn qua gương mặt vô cùng xinh đẹp trước mắt này, Diệp Trần nhịn không được khóc lớn lên.

Kiếp trước, ở vào năm Diệp Trần chín tuổi, mẹ Lâm Uyển Dung vì bị bệnh mà chết, đối với khuôn mặt này trong ký tức đã vô cùng xa xôi, nhưng mỗi khi nhớ về thì đều vô cùng ấm áp.

Mà bây giờ, hắn cuối cùng lại có cơ hội nhìn thấy mẹ của mình một lần nữa, mặc dù không chắc chắn thế giới trước mắt này là thật hay là giả, nhưng là loại cảm giác này, quả thực không cách nào dùng lời để mà diễn tả được.

"Két ~ "

Ngay vào lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động, một người thanh niên phong trần tuấn lãng từ bên ngoài bước nhanh đến.

"Dung Dung, có chuyện gì với con vậy? Sao mà lại khóc kinh như thế?"

Diệp Trần nghe được giọng nói này thì không thể không quay đầu nhìn lại, lập tức lại ngây người ra lần nữa, không khóc nữa.

Người trước mắt này bỗng nhiên đúng là Diệp Thiên Ca cha của hắn, chỉ có điều Diệp Thiên Ca lúc này ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa trên người tràn đầy năng lượng, cùng với Diệp Thiên Ca trong ấn tượng của Diệp Trần thì có khí chất khác nhau rất lớn.

Trong khi nói chuyện, Diệp Trần đã được Diệp Thiên Ca ôm lấy, hướng về phía hắn cười tủm tỉm nói:

"Quả nhiên là con trai ngoan của ta, vừa nhìn thấy cha thì đã nín khóc! Nhưng mà vẻ mặt có phần nghiêm túc, nếu như có thể cười một cái vậy thì càng tốt hơn!"

Lâm Uyển Dung ở một bên đưa tay vỗ ở trên người Diệp Thiên Ca một cái, cười nói:

"Con còn là một đứa trẻ sơ sinh, làm sao mà nghe hiểu được? Tay chân anh vụng về, đừng làm đau con, hãy đưa con cho em"

Diệp Thiên Ca đành phải một mặt không tình nguyện đưa Diệp Trần trở lại vòng tay của Lâm Uyển Dung.

Lâm Uyển Dung ôm Diệp Trần vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng đung đưa, nhìn về phía Diệp Thiên Ca ở một bên nói:

"Thiên Ca, em hy vọng con của chúng ta, tương lai có thể bình thường sống qua một đời, che bớt ánh sáng, hòa đồng với những người bình thường, đừng bị ảnh hưởng tới trong tranh đấu của những gia tộc kia, không bằng đặt cho con nó tên là Diệp Trần, anh có chịu không?"

P/S: Ta thích nao....chương 11 nha....Kim phiếu kim phiếu

Đời thứ 49 này là như thế nào nhỉ, là thật hay là giả vậy các đạo hữu....:))), liệu có phải là luân hồi lần thứ 2 sống tới đời thứ 3 hay không ta?