Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 958: Đánh cược




Chỉ chớp mắt, mọi người đã leo lên đến hơn hai mươi vạn.

Dù sao cũng đều là cao thủ cảnh giới Hóa Thần, độ cao từng đó đối với mọi người mà nói, căn bản không đáng giá nhắc tới, nếu không phải trên ngọn núi Thiên Kiếp này có cấm chế mà đại năng siêu cấp bố trí, người ở trên núi không thể nào ngự không phi hành, bọn họ chỉ sợ sớm đã đi lên đỉnh núi.

Tuy nhiên, lúc mọi người ở đây đi tới độ cao khoảng ba mươi vạn mét, ngọn núi đột nhiên trở nên cực kỳ dốc đứng, hơn nữa các tảng đá bóng loáng như gương, xung quanh còn có gió lớn gào thét, độ khó leo núi đột nhiên gia tăng hơn không chỉ mười lần.

Tuy rằng, đối với các thiên tài của Lạc Hà tông mà nói, loại mức độ khó này, cũng là không đến mức nửa bước khó đi, thế nhưng là một số người có tu vi kém sớm đã bắt đầu có chút phí sức.

Diệp Trần từ đầu đến cuối không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Hi Nguyệt, đối với hắn mà nói căn bản không có bất kỳ độ khó gì.

Hi Nguyệt thân là Thánh nữ của Lạc Hà tông, thực lực vốn vượt xa những thiên tài khác, tự nhiên cũng không có gì đáng nói.

"Mọi người leo lên cẩn thận, cần thiết thì thả tốc độ chậm, cẩn thận bên trong khe đá có yêu thú tập kích!"

Đại sư huynh Dư Thương Ngô rõ ràng đã không phải là lần đầu tiên tham gia loại khảo nghiệm này, hướng về phía mọi người nhắc nhở.

Ngay sau đó:

Hạc Phi kia bỗng nhiên cũng mở miệng nói:

"Đúng vậy! Một ít bằng hữu chỉ có tu vi Hóa Thần tầng một thì tuyệt đối không nên cậy mạnh nha! Ha ha!"

Tất cả mọi người biết, lời này của Hạc Phi tự nhiên là nhằm vào Diệp Trần, bởi vì mười hai tên đệ tử thiên tài của Lạc Hà tông, tu vi kém cỏi nhất cũng đã có cảnh giới Hóa Thần tầng hai, chỉ có một mình Diệp Trần là có cảnh giới Hóa Thần tầng một.

Hi Nguyệt tự nhiên cũng nghe ra, Hạc Phi là đang giễu cợt Diệp Trần thì lông mày lập tức dựng lên, muốn ra mặt thay Diệp Trần thì lại bị Diệp Trần ngăn lại.

Diệp Trần nghiêng đầu sang một chỗ khác, hướng về phía Nhạc Phi cười lạnh:

"Hạc Phi đúng không? Không bằng hai chúng ta đến so một lần, dám không?"

Hạ Phi đang lo không có cơ hội gây sự với Diệp Trần, bây giờ nghe được Diệp Trần vậy mà chủ động khiêu chiến, quả nhiên là cầu còn không được, cười lạnh nói:

"Có gì không dám! Ngươi muốn so như thế nào?"

Mọi người thấy có trò hay để xem, lập tức cũng thi nhau đi qua xem.

Diệp Trần chỉ vào ở một nơi phía trên cao ước chừng cao vạn mét, bên trong khe đá mọc ra một cây đại thụ che trời, nói:

"Lấy gốc cây kia làm đích, ai tới trước thì coi như người đó thắng, như thế nào?"

Hạc Phi nghe được lời này của Diệp Trần thì tức cười đến miệng cũng muốn ngoắc cả ra.

Những người còn lại ngoại trừ Hi Nguyệt hiện ra vẻ lo lắng thì mười một người còn lại tất cả đều cười.

Hóa ra, thực lực của Hạc Phi này bên trong đám thiên tài của Lạc Hà tông, tuy rằng cũng không được coi là mạnh nhất, thế nhưng nói về thân pháp tộc độ thì lại được công nhận là mạnh nhất, cho dù là Hi Nguyệt cũng phải kém hơn hắn nửa bậc!

Tu vi của Diệp Trần chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một, lại muốn so tốc độ với Hạc Phi, đây không phải là tự rước lấy nhục hay sao?

"Ngươi chắc chắn muốn so tốc độ với ta?"

Hạc Phi giống như cười mà không phải cười, một mặt vẻ đăm chiêu.

Vẻ mặt của Diệp Trần thì bình tĩnh như nước:

"Ta chắc chắn!"

Hạc Phi cười ha ha một tiếng, nói:

"Được! Vậy thì như ngươi mong muốn! Tuy nhiên, nếu là đánh cược cũng nên có chút tặng thưởng mới có ý nghĩa!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu:

"Có thể! Ngươi muốn tặng thưởng cái gì?"

Hai mắt Hạc Phi hơi xoay một cái, trên mặt hiện ra nụ cười âm hiểm, nói:

"Được như vậy đi, nếu như ai thua thì chủ động rời khỏi đội ngũ! Ngươi có dám không?"

"Không được! Ta không đồng ý!"

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Hi Nguyệt ở một bên trực tiếp một lời cắt ngang.

Tuy rằng dưới cái nhìn của nàng, Diệp Trần có pháp bảo loại không gian, thân pháp tốc độ chưa chắc đã kém hơn Hạc Phi, thế nhưng cũng không có nắm chắc tất thắng.

Nhỡ đâu Diệp Trần thua, chủ động rời khỏi đội ngũ, vậy lấy tu vi của hắn chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một, ở tren núi Thiên Kiếp có rất nhiều nguy hiểm như thế này, nói không chừng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!

Đây tuyệt đối không phỉa là kết quả mà nàng ta mong muốn nhìn thấy!

Không nghĩ tới,Diệp Trần khoát tay áo:

"Hi Nguyệt, đây là chuyện giữa nam nhân chúng ta, ngươi không cần quản!"

"Nói rất hay!"

Hạc Phi hướng về phía Diệp Trần giơ ngón tay cái lên, nhếch miệng cười nói:

"Diệp Trần, ta bắt đầu có chút thưởng thức ngươi!"

Diệp Trần một mặt hờ hững, nhìn cũng không thèm nhìn Hạc Phi một cái.

Hạc Phi hiếm khi không có tức giận, bởi vì hắn thấy, Diệp Trần sẽ ngay lập tức bị hắn đuổi ra khỏi đội ngũ, tâm tình tự nhiên vô cùng tốt.

Hi Nguyệt thấy Diệp Trần khư khư cố chấp như vậy thì lập tức giậm chận một cái, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có điều trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Diệp Trần thua thì nàng ta sẽ cùng rời đi với Diệp Trần.

Diệp Trần tự nhiên không biết ý nghĩ này của Hi Nguyệt, nếu như biết thì hắn chắc chắn cầu còn không được, có khi lại cố ý thua cũng nên!

Chẳng mấy chốc, so đấu chính thức bắt đầu, dựa theo tiếng ra lệnh của Dư Thương Ngô:

"Bắt đầu!"

Sưu!

Học Phi là người đầu tiên lao đi, trong nháy mắt đã nhảy lên tới mấy trăm mét.

Nếu như so sánh thì Diệp Trần dường như phản ứng chậm, trọn vẹn chần chờ hai giây, lúc này mới chậm rãi hướng phương hướng phía trên mà leo đi lên.

Trong nháy mắt Hạc Phi kia đã đạt tới độ cao gần hai ngàn mét, mà Diệp Trần nhìn như khó khăn lắm mới leo lên được khoảng năm trăm mét.

Mọi người ở đằng sau thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau lắc đầu, thậm chí đã có người cười nhạo:

"Chỉ dựa vào loại tốc độ này của hắn mà cũng dám khiêu chiến với Hạc Phi sư huỳnh?"

"Thật sự là không biết mùi vị a!"

"Không có gì lạ! Hắn dù sao tu vi cũng chỉ có Hóa Thần tầng một, hơn nữa rõ ràng tốc độ không phải sở trường, so với Hạc Phi thì thực sự quá yếu!"

...

Đôi mi thanh tú của Hi Nguyệt thì nhíu chặt lại, một mặt hiện ra vẻ không hiểu:

"Cái tên này, đến cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ là chủ động từ bỏ rồi?"

Những người khác có lẽ không biết, nhưng nàng ta thế nhưng rất rõ ràng, Diệp Trần nếu là sử dụng pháp bảo không gian kia thì tốc độ cũng khá kinh người, trước đó ngay cả công kích của Lăng Hiêu cũng có thể tránh nẽ một cách nhẹ nhàng!

Nếu như Diệp Trần dùng toàn lực để ứng phó thì cũng không có khả năng sẽ thua Hạc Phi, bây giờ rất rõ dàng là đang cố ý làm như vậy.

Thế nhưng mà tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ a!

Một bên khác:

Hạc Phi không đến ba phút thì đã len lên đến độ cao tám ngàn mét, nhịn không được quay đầu nhìn lại thì lập tức suýt chút nữa thì tới rụng răng.

Chỉ thấy Diệp Trần lúc này ở đằng sau khó khăn lắm mới chỉ leo đến độ cao ba ngàn mét, ngay cả một nửa quãng đường của hắn cũng không có bằng!

"Còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại! Không nghĩ tới thế mà lại yếu như vậy! Thật sự là không chịu nổi một kích a!"

"Chỉ dựa vào loại người yếu kém như ngươi mà cũng xứng có ý đồ với Hi Nguyệt? Quả thực không biết mùi vị!"

Hạc Phi đã hạ quyết tâm, đợi lát nữa nhất định phải ở ngay trước mặt Hi Nguyệt, hung hăng làm cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này nhục nhã một phen, để hắn biết vị trí của mình ở đầu, đừng lại ôm những cái ảo tưởng không thực tế!

Hạc Phi vừa nghĩ, tốc độ cũng không giảm xuống chút nào, chẳng mấy chốc đã nhảy lên tới độ cao gần chín ngàn mét, cách cây đại thụ che trời ở trên đỉnh đầu kia chỉ còn khoảng cách chưa tới ngàn mét.

Chín trăm mét...

Bảy trăm mét...

Năm trăm mét...

Tuy nhiên:

Ngay vào lúc Hạc Phi cách cây đại thụ che trời kia còn chưa tới năm trăm mét, phía dưới bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô!

Hạc Phi cũng không có suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là mọi người đang reo hò với thắng lợi của hắn, toàn vẹn không hề hay biết, ở đằng sau có một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện đã đuổi kịp cước bộ của hắn!

Sưu!

Hai mắt Hạc Phi bỗng nhiên hoa một cái, phát hiện một cái bóng người hiện lên ở bên cạnh hắn!

P/S: Ta thích nào...chương 2