Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 996: Chiến Tiên Quân!




Diệp Trần trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng về phía Tôn trưởng lão cười lạnh:

"Nghe kiểu nói này của ngươi, có vẻ như ta đã không có lựa chọn nào khác?"

Tôn trưởng lão nghe được lời này của Diệp Trần, trên khuôn mặt dày lập tức hiện ra một chút vẻ đắc ý, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn:

"Đúng! Ngươi thật sự không có lựa chọn nào khác! Nếu như muốn mạng sống, nhất định phải đáp ứng điều kiện vừa rồi mà ta mới nói lên!"

"Ồ? Vậy nếu như ta không đáp ứng thì sao? Các ngươi sẽ cùng nhau đối phó ta thật sao?"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, lại mở miệng nói lần nữa.

Không nghĩ tới, không đợi Tôn trưởng lão mở miệng, vị cường giả của Vô Cực tông ở đằng sau kia lập tức cười lạnh nói:

"Đối phó ngươi chỉ là một tên tiểu bối! Còn cần đến chúng ta cùng nhau sao? Ngươi cũng quá xem trọng chính ngươi rồi!"

"Đúng rồi!"

"Buồn cười tới cực điểm!"

Hai cường giả Hợp Đạo Tiên Quân còn lại cũng thi nhau hùa theo, tất cả đều mặt mũi đầy vẻ khinh thường.

Hoàn toàn chính xác, theo suy nghĩ của bọn họ, Diệp Trần thiên phú cho dù lại nghịch thiên, nhưng chẳng qua cũng chủ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi!

Mấy người bọn họ là nhân vật bậc nào?

Đường đường là Hợp Đạo Tiên Quân!

Đặt ở bên trong những tông môn thế lực nhị tam lưu kia vậy cũng là đại nhân vật cấp lão tổ bá chủ một phương a!

Nếu như đối phó chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, bọn họ còn đồng loạt ra tay, đây chẳng phải là thể diện ném đến nhà bà ngoại rồi sao?

"Diệp Trần! Ngươi lề mà lề mề như vậy là có ý gì? Giết ta ngươi cũng đừng hòng sống! Vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng điều kiện của Tôn trưởng lão đi, nhanh chóng thả ta ra!"

Tuyệt Vô Địch cũng không nhịn được mà bắt đầu thúc giục.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt màu lạnh:

"Nếu là như vậy, vậy...ngươi liền đi chết đi!!"

Sau khi giọng nói rơi xuống, bàn tay Diệp Trần nhẹ nhàng nắm lại:

Bành!

Ngay trước đó, Tuyệt Vô Địch còn vô cùng tự tin, hắn cho rằng Diệp Trần tuyệt đối sẽ không dám giết mình, vậy mà trong nháy mắt đã hóa thành một đám sương máu, thần hồn câu diệt!

Yên tĩnh!

Toàn bộ đỉnh núi Thiên Kiếp, yên tĩnh như chết!

Trọn vẹn yên tặng trong ba giây đồng hồ, Tôn trưởng lão là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung lên, máy đầu bạc trắng, trong nháy mắt từng chiếc dựng ngược lên!

"Ngươi! Tìm! Chết!!!"

Tôn trưởng lão là thật nổi điên lên rồi, hắn vốn cho là đã nắm chắc thành công, thực sự không nghĩ ra Diệp Trần còn có bất ký lý do cự tuyệt nào nữa.

Thế nhưng là, Diệp Trần không chỉ cự tuyệt, hơn nữa vậy mà một lời không hợp thì đã giết chết Tuyệt Vô Địch ngay tại chỗ!

Thật ra thì, không riêng gì Tôn trưởng lão không nghĩ ra, tất cả mọi người ở đây không ai có thể nghĩ ra, Diệp Trần vậy mà thật dám làm như vậy, ở ngay trước mặt bốn vị cường giả Hợp Đạo Tiên Quân trực tiếp tiêu diệt Tuyệt Vô Địch!

"Khốn kiếp! Hắn là điên rồi sao? Hắn muốn tìm cái chết sao? Đầu của hắn là bị lừa đá rồi sao????"

Quỳnh Bích Lạc lúc này đã không còn thái độ ổn trọng như ngày thường, gần như đã rống lên!

Hi Nguyệt cũng đồng dạng lấy tay che miệng, mặt mũi đầy vẻ khó có thể tin.

Tuy rằng khoảng thời gian mà nàng ta quen biết Diệp Trần cũng không tính là lâu dài, thế nhưng dưới cái nhìn của nàng, Diệp Trần cũng không phải loại người làm chuyện sốc nổi bất chấp hậu quả nha!

Sao lại thế...đây là hành vi hoàn toàn tìm kiếm cái chết?

Tôn trưởng lão nghĩ mãi mà không hiểu!

Quỳnh Bích Lạc nghĩ mãi mà không hiểu!

Hi Nguyệt cũng nghĩ mãi mà không hiểu!

Tất cả mọi người ở đây không ai có thể hiểu được!

Ở trong cái nhìn của mọi người, cử động lần này của Diệp Trần quả thực cùng với tự sát không có bất kỳ sự khác biệt nào!

Ầm ầm!

Trong cơn giận dữ, Tôn trưởng lão trực tiếp vỗ xuống một chưởng, không gian trong phạm vi trăm dặm đều hung hăng lắc lư một cái, giống như toàn bộ trời xanh đều sắp sụp đổ xuống!

Mặc dù đạt tới Hợp Đạo Tiên Quân đã có thể dễ dàng sử dụng tay không đánh nổ một quả tinh cầu!

Nếu không phải núi Thiên Kiếp này có cấm chế cường đại mà Nguyên Thủy đại đế bố trí bảo vệ, thì một chưởng này của Tôn trưởng lão đập xuống chỉ sợ cả ngọn núi Thiên Kiếp này cũng không đủ để cho một bàn tay của hắn vỗ xuống!

Mà Diệp Trần là người đứng mũi chịu sào cũng lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách cường đại khó mà hình dung, hướng hắn hung hăng đè ép mà tới, thậm chí ngay cả thời không xung quanh cũng bị một chưởng này của hắn đánh cho xảy ra bóp méo!

Không thể không nói, cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân hoàn toàn chính xác là cường đại tới đáng sợ!

Huống chi Tôn trưởng lão này ở bên trong cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân cũng là tồn tại tương đối lợi hại!

Không khoa trương chút nào, một mình hắn dùng toàn lực đủ quét ngang thế lực nhị tam lưu của Tu Chân giới, thuận tay diệt đi một cái tinh vực cũng dễ như trở bàn tay!

Nếu như Diệp Trần trước đó chưa có tiến vào Thiên Kiếp thần tháp, còn chưa ngưng tụ ra bốn mươi chín đạo phù văn pháp tắc thì thật đúng là chưa chắc đã là đối thủ của Tôn trưởng lão.

Cũng may, Diệp Trần bây giờ so sánh với lúc vừa lên núi Thiên Kiếp thì thực lực đã tăng lên không chỉ mười lần!

Nhất là có bốn mươi chín loại phù văn pháp tắc hộ thân, một chưởng khủng bố như thế của Tôn trưởng lão cũng hiện ra không chỉ cường hãn.

Ầm!

Diệp Trần nhẹ nhàng tung ra một quyền, nhìn qua bên trong dường như mềm mại, ngay cả chân nguyên cũng ít tới đáng thương, thế nhưng lại dung nhập toàn bộ bốn mươi chín loại lực lượng pháp tắc vào trong đó!

Ầm!

Xoẹt xẹt!!

Một chưởng một quyền của hai ngươi va chạm vào nhau, không gian xung quanh sớm đã sụp đổ vỡ vụn ra!

Tuy nhiên, ngay sau đó, chưởng lực mênh mông của Tôn trưởng lão nhìn như cường thế vô song, lại bị một quyền nhẹ như mây gió của Diệp Trần gắt gao đứng vững, cũng không còn cách nào tiến lên một chút nào!

"Cái gì?!"

"Hắn thế mà... Chặn!"

"Điều này sao có thể!!"

...

Chẳng những mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi, ngay cả trên khuôn mặt của Tôn trưởng lão cũng đầy vẻ chấn động!~

Trong đôi mắt của mọi người, Tôn trưởng lão là nhân vật thế nào, đối phó một tên tiểu bối như Diệp Trần quả thực chính là lấy lớn hiếp nhỏ, giống như một người lớn chơi trẻ con, đó không phải trận chiến nghiêng về một bên sao?

Làm sao lại có thể có lực lượng ngang nhau?!!

Thực lực của Diệp Trần này vậy mà đã đáng sợ đến trình độ này rồi sao?

Vào lúc này, gần như tất cả mọi người đều thi nhau che lấy đầu của mình, cũng bắt đầu hoài nghi vào cuộc sống.

Duy chỉ có Hi Nguyệt trước đó đã lòng như tro nguội, nhìn thấy Diệp Trần chẳng những không có bị Tôn trưởng lão giết chết, hơn nữa vậy mà có thể chống lại Tôn trưởng lão thì lập tức hưng phấn tới muốn nhảy dựng lên!

Nàng ta mới không cần biết, Diệp Trần làm được như thế nào, chỉ cần Diệp Trần không chết thì đối với nàng mà nói đó mới chính là chuyện vui vẻ nhất.

"Ngươi đây là...quyền pháp gì?"

Sau khi Tôn trưởng lão hết khiếp sợ đã ngôi phục lại được mấy phần lý trí, nhịn không được kinh hô một câu.

Hắn vừa rồi rõ ràng có thể cảm nhận được, bên trong một quyền kia của Diệp Trần, bao hàm đủ loại lực lượng không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lấy loại phương thức vô cùng thần kỳ hóa giải một chưởng kia của hắn thành vô hình.

Mà áo nghĩa bên trong quyền pháp kia, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể hiểu rõ!

Hắn thực sự không dám tưởng tượng, một tên tiểu tửu vắt mũi còn chưa sạch mới chỉ có khoảng ba mươi tuổi vậy mà có thể thi triển ra võ kỹ thâm ảo như vậy!

Thậm chí, so với "Vạn Thánh Long Vương Phá" mà Tuyệt Vô Địch thi triển ra thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi hơn nhiều lắm!!

Sau khi Diệp Trần đứng vững, thuận tay vỗ vỗ ống tay áo, cười lạnh nói:

"Nghe kỹ cho ta! Bộ quyền pháp này tên là Đồ Cẩu quyền!"

"Đồ Cẩu quyền?"

Tôn trưởng lão hơi sững sờ, hiển nhiên trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Diệp Trần lại nói thêm một câu nữa:

"Chuyên giết chó già hèn hạ vô sỉ!"

Tôn trưởng lão thế mới biết, Diệp Trần là đang cố ý nhục mạ mình, lập tức tức giận đến hai mắt muốn nứt ra:

"Tiểu tử không biết sống chết! May mắn ngăn trở được một quyền của lão phu thì thật sự tưởng chính mình ghê gớm lắm sao? Vừa rồi lão phu chỉ dùng ba thành công lực mà thôi!"

"Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"

P/S: Ta thích nào...chương 6. Cho xin ít TLT và KP với