Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 999: Ma Viên xuất thế!




Nói cho cùng, tu vi của Diệp Trần cùng với Tứ Đại Tiên Quânh có khoảng cách thực sự quá xa!

Hơn nữa, bốn người trước mắt này lại còn là cường giả bên trong Hợp Đạo Tiên Quân, thực lực cưỡng tương đối không tầm thường.

Nếu Diệp Trần đơn đả độc đấu thì dựa vào uy lực của Diệt Thế Ma đao, tốc chiến tốc thắng thì có lẽ có thể toàn thắng.

Thế như là bị tứ đại Tiên Quân cùng nhau vây công thì lực lượng hủy diệt bên trong phù văn Hủy Diệt pháp tắc cũng đã bị tiêu hao hầu như không còn, nhược điểm của hắn tự nhiên cũng lập tức bại lộ ra ngoài!

"Tiểu tử! Ngoan ngoãn giao Diệt Thế Ma đao ra, sau đó tự phế tu vi, Vân Thương Sơn ta có thể cam đoan bao ngươi không chết, như thế nào?"

Diệp Trần từ trong hố sâu chậm rãi đứng lên mà tứ đại Tiên Quân kia cũng đã đuổi theo tới trước mặt, Vân Thương Sơn của Vô Cực tông bỗng nhiên mở miệng lớn giọng nói.

Ba người còn lại liếc nhau một cái, trong nháy mắt đã hiểu được dụng ý của Vân Thương Sơn, ai cũng không có mở miệng phản bác.

Biểu hiện của Diệp Trần thật sự là quá yêu nghiêt, nếu như cứ giết chết như vậy thì thực sự quá mức đáng tiếc.

Chẳng bằng bắt hắn lại, sau đó thì tra khảo cẩn thận, thu hoạch chắc chắn sẽ không nhỏ!

Không nghĩ tới, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn bốn người một lần, trên mặt ngược lại hiện ra vẻ chế giễu:

"Bốn con chó già! Lấy nhiều khi ít! Cũng không sợ người đời cười tới rụng răng a!"

Tứ đại Tiên Quân nghe vậy thì tất cả lập tức đều thay đổi sắc mặt.

Hoàn toàn chính xác, bọn họ tuy rằng đánh bại Diệp Trần nhưng dù sao thắng cũng không được vinh quang, đường đường bốn tên Hợp Đạo Tiên Quân cùng nhau đối phó với một tên tiểu bối vừa mới đột phá tới cảnh giới Phản Hư, cho dù bây giờ thắng, truyền đi cũng đủ mất mặt!

"Hừ! Được làm vua thua làm giắc! Thuy chính là thua! Ai quản ngươi nhiều người hay là ít người?"

Người nói chuyện bỗng nhiên chính là Tôn trưởng lão.

"Tiểu tử! Bớt nói nhiều lời! Ngươi bây giờ đã không có lựa chọn nào khác, hoặc là tự phế tu vi, hoặc là chết! Chính do ngươi chọn đi!"

Không nghĩ tới, sắc mặt của Diệp Trần vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, giống như cũng không có để lời uy hiếp của Tôn trưởng lão vào trong lòng:

"Không có lựa chọn nào khác? Tôn chó già! Ngươi có thể tìm được giúp đỡ, chẳng lẽ ta cũng không tìm được sao?"

Tôn trưởng lão và tam đại Tiên Quân còn lại nghe được lời này của Diệp Trần thì tất cả đều hơi sững sờ.

Sau đó thì, Tôn trưởng lão cười lên ha hả:

"Tiểu tử! Ngươi thật đúng là lại có cái ý nghĩ mơ mộng hão huyền này a! Ngươi cũng có giúp đỡ? Lão phu tại sao không thấy? Cái gọi là giúp đỡ của ngươi, chẳng lẽ chỉ là Phong lão tứ? Lại hay là Quỳnh Bích Lạc đây?"

Lúc này, Vân Thương Sơn kia cũng cười lạnh, nói:

"Tiểu tử! Nếu như ngươi trông cậy vào hai người bọn họ tới cứu ngươi, thì ta khuyên ngươi vẫn là phải bỏ đi cái suy nghĩ này đi!"

Giọng nói của Vân Thương Sơn rơi xuống, Đồ Lệ Thiên cũng hiện ra vẻ mặt đắc ý nói:

"Không sai! Hôm nay mọi người ở đây, nếu như ai giám xuất thủ cứu ngươi thì chính là kẻ địch của bốn đại tông môn chúng ta! Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám nhúng tay vào việc này?"

Xoạt!

Đồ Lệ Thiên vừa nói ra lời này, trong đám người ở nơi xa lập tức một mảnh xao động, không có người dám tiếp lời, thậm chí một số người cách gần đó còn thi nhau lùi lại về phía sau.

Nói đùa, Kình Thương tông, Thái Huyền tông, Vô Cực tông, Trường Sinh điện, tất cả đều đứng trong hàng ngũ bát đại tiên môn, thậm chí ở bên trong bát đại tiên môn cũng đều có thực lực khá mạnh, có thể nói chấp toàn bộ người của Tu Chân giới!

Ai ăn gan hùm mật báo dám đi khiêu khích uy nghiêm của tứ đại tiên môn?

Chỉ sợ trong khoảnh khắc này thì sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu!

Cho dù là trước đó Phong lão tứ vẫn luôn có tác phong cường ngạch cũng lắc đầu thở dài một lúc, không có thốt lên một tiếng nào.

Còn về phần Quỳnh Bích Lạc sớm đã mang theo môn nhân núp ở một nơi bí mật, hiển nhiên từ lúc mới bắt đầu đã có ý định không đếm xỉa tới.

"Sư phụ..."

Hi Nguyệt vừa mới mở miệng, Quỳnh Bích Lạc đưa tay đánh một đạo cấm chế vòa trong thể nội Hi Nguyệt để nàng ta không cách nào mở miệng, cũng không có cách nào động đậy.

"Nha đầu! Sư phụ biết ngươi muốn nói cái gì! Nhưng là bây giờ ngươi cảm thấy coi như những người như chúng ta, tất cả đều không muốn sống nữa thì có thể cứu hắn từ trong tay tứ đại Tiên Quân ra được hay sao?"

"Bây giờ không có người truy cứu quan hệ giữa ngươi và tiểu tử kia thì đã cám ơn trời đất rồi, ngươi cũng không cần phải chọc vào rắc rối cho Lạc Hà tông chúng ta!!"

Sau khi Quỳnh Bích Lạc nói xong lời này thì không nhìn vào ánh mắt lo lắng của Hi Nguyệt, quay đầu hướng mấy người Dư Thương Ngô, nói:

"Đợi chuyện ở nơi này xong, nhanh chóng theo ta trở về Lạc Hà tông, không được sai lầm!"

...

Tứ đại Tiên Quân đảo mắt một vòng, thấy không có một ai đứng ra thì tất cả lập tức đều hiện ra vẻ đắc ý.

Tôn trưởng lão một mặt chế giễu, nói:

"Tiểu tử! Nhìn thấy chưa? Không có ai sẽ ra mặt cho ngươi! Đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa!"

Vân Thương Sơn cũng theo đó mà thét lên nói:

"Tiểu tử! Sự kiên nhẫn của chúng ta thế nhưng là có giới hạn! Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, tự phế tu vi! Bằng không, chết!"

Tứ đại Tiên Quân gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần bị vây ở chính giữa, từng tên cho đến cả bốn tên đều hiện ra một bộ dáng vẻ đùa giỡn.

Trước mắt bọn họ, Diệp Trần lúc này chính là một con mồi bị bước tới tuyệt cảnh, bọn họ muốn từ trên mặt Diệp Trần nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng.

Thế nhưng là, bọn họ thất vọng!

Diệp Trần không những không có hiện ra vẻ tuyệt vọng, thậm chí từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt nhẹ như mây gió, vô cùng bình tĩnh!

Cho dù không ai đứng ra, hắn thế mà dường như cũng không có bất kỳ thất lạc gì, giống như sớm đã dự liệu được.

"Tôn chó già! Ngươi nói không sai! Hoàn toàn chính xác sẽ không có người ra mặt giúp ta, bởi vì giúp đỡ mà ta nói cũng không phải là người!!"

Cùng lúc nói xong lời này, hai tay Diệp Trần nhanh chóng kết xuất một đạo pháp ấn thần bí, sau đó bỗng nhiên hướng nham thạch ở phía dưới vỗ lên!

Ầm ầm!

Cả ngọn núi Thiên Kiếp thế mà đung đưa kịch liệt một trận, giống như xảy ra môt cơn địa chấn vô cùng lớn, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Ngay sau đó:

"Ngao!!!"

Một tiếng rống giận dữ kinh khủng làm cho người phải sợ hãi đột nhiên từ phía dưới núi Thiên Kiếp vang lên!

Trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc!

"Tiếng này! Là...là...Hỗn Thế Ma Viên! Dưới núi đã xảy ra chuyện gì? Người tham gia khảo hạch sớm đã không còn ở đó, Hỗn Thế Ma Viên này tại sao lại đột nhiên nổi điên?"

Nguyên Đạo Nhất môn chủ của Nguyên Thủy môn nhịn không được mà kinh hô một tiếng.

Mà ngay sau khi tiếng kinh hô của hắn vừa mới rơi xuống:

Ầm ầm!

Cả ngọn núi Thiên Kiếp lại hung hăng rung lên một lần nữa, sau đó một đạo thân ảnh to lớn đột nhiên từ dưới chân núi bay lên, nhảy tới trên trời cao, sau đó thì hung ác rơi xuống.

Ầm!

Đạo thân ảnh khổng lồ kia rơi vào trên đỉnh núi Thiên Kiếp, dường như cả ngọn núi Thiên Kiếp đều suýt chút nữa bị cái thân ảnh kia đạp nát, lại hung hăng lặc lư một cái.

Mọi người cũng sớm đã bị dọa tới choáng váng, lúc này nhanh chóng nhìn vào thì lại suýt chút nữa ngất xỉu hàng loạt!

Chỉ thấy, đạo thân ảnh to lớn kia rõ ràng là một con cự viên cao tới gần trăm mét, giống như một ngọn núi nhỏ, toàn thân lông tóc đen nhánh, hai con mắt to tròn trịa lại còn đỏ ngầu kinh khủng, xa xa nhìn lại giống như hai cái đèn lồng đỏ chót!

"Rống!!!"

Sau khi cự viên kia hạ xuống đất thì lập tức phát ra một tiếng gào thét làm cho người sợ hãi lần nữa, song quyền không ngừng đấm vào bộ ngực của mình, dường như vô cùng hưng phấn.

Con cự viên này bỗng nhiên chính là Hỗn Thế Ma Viên mà trước đó Diệp Trần đã từng gặp được!

Ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế từng truyền cho Diệp Trần một đạo pháp quyết có thể phá vỡ cấm chế trên núi Thiên Kiếp, đồng thời giao Hỗn Thế Ma Viên cho mình điều động.

Trước đó Diệp Trần còn đang cân nhắc, có nên thả con hung thú kia đi ra hay không, bây giờ ở dưới tình thế này, hắn đương nhiên sẽ không do dự.

P/S: Ta thích nào....chương 3 nhé, ủng hộ nào, đang đà hưng phấn:)).. Chương này là chương 999 nha, số đẹp số đẹp!