Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 36: Phiền ngươi chăm sóc ta




Edit: Hạ Vy

_______

Chương 36: Phiền ngươi chăm sóc ta.

Hôm sau, khi Mộ Chi Minh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, y quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Hách Viêm không ở trong phòng. Tay trái của Mộ Chi Minh đè lại trán mà chậm rãi ngồi dậy, sau khi cảm nhận được thân thể trở về y căm giận mà đánh đầu mình một cái.

Ý niệm đầu tiên trong đầu y sau khi tình lại là muốn chết, bởi vì thân thể này của y thật sự quá khó tiếp thu, đầu y đau nhói như muốn bổ ra, dạ dày thì trống rỗng cứ liên tục quay cuồng.

Ý niệm thứ hai, vẫn là muốn chết, bởi vì y không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ký ức cuối cùng của y chỉ dừng lại ở vị trí muốn Cố Hách Viêm đánh ngất mình.

Ý niệm thứ ba, vẫn như cũ là muốn chết, tuy rằng Mộ Chi Minh không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết một điều mỗi lần say rượu, y nhất định sẽ phát điên.

Năm ấy Mộ Chi Minh mười hai tuổi, ở yến tiệc trung thu uống rượu Hùng Hoàng, khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, y phát hiện cả người mình đều là vết mực, Thải Vi nói cho y biết, hôm qua y uống say, nổi điên mà đem Đệ Tử Quy ra chép, không ai ngăn cản được. 

Còn không phải viết trên giấy, mà là viết ở trên tường, trên bàn, xiêm y, chăn, trên bình hoa, nơi nào có thể viết y đều viết, chỗ không nên viết y cũng viết luôn.

Từ đó về sau, Mộ Chi Minh rất ít khi chạm vào rượu, trừ những trường hợp không thể không uống, miễn cưỡng có thể nhấp môi một ít, tuyệt đối không thể uống say như trước.

Làm thế nào biết được lại có thêm một lần thất thố, mà lại còn ở trước mặt Cố Hách Viêm.

Mộ Chi Minh hỏng mất mà hai tay ôm đầu, muốn nhớ lại những gì xảy ra tối qua, nhưng dùng đủ mọi cách đầu óc y đều một mảnh trống rỗng, không thể nhớ được gì.

Đang lúc Mộ Chi Minh nội tâm kêu rên, cửa phòng bị người đẩy ra, Cố Hách Viêm bước chân đi vào.

Mộ Chi Minh chấn kinh, ngẩng đầu nhìn lại, cùng Cố Hách Viêm bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu Cố Hách Viêm vẫn là người dời tầm mắt trước, hắn đi đến bên giường, đem khay thức ăn nhẹ nhàng đặt trên tay Mộ Chi Minh.

Trên khay là một bát cháo gạo kê ấm áp, là thứ mà dạ dày Mộ Chi Minh cần nhất khi say rượu.

"A... Cảm ơn." Mộ Chi Minh vội vàng nói lời cảm tạ.

Cố Hách Viêm gật gật đầu, ngữ khí không có gì khác thường: "Uống đi."

Mộ Chi Minh cầm muỗng nhẹ nhàng khoáy khoáy bát cháo, ngượng ngùng mở miệng: "Hạ huynh, tối hôm qua ta... Uống say."

Cố Hách Viêm: "Ừm."

Mộ Chi Minh xấu hổ mà cười gượng: "Ta không có làm chuyện gì khác người chứ? Hôm qua ta... Tất cả đều không nhớ rõ..."

Đôi mắt Cố Hách Viêm khẽ run, hỏi: "Không nhớ rõ?'

"Đúng vậy." Mộ Chi Minh thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, "Từ nhỏ ta đã như vậy, uống say sẽ làm loạn, qua ngày hôm sau tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, có phải tối qua ta dọa đến ngươi rồi không? Ta có làm chuyện gì quá mức không?"

Cố Hách Viêm nhẹ giọng: "Không có."

"Thật ngại quá." Mộ Chi Minh thở dài nói,"Làm phiền ngươi chăm sóc ta."

"Nếu còn không uống, cháo sẽ lạnh." Cố Hách Viêm nói.

"Ta lập tức uống." Mộ Chi Minh vội vàng cúi đầu uống cháo, y dùng khóe mắt còn dư lại chút ánh sáng mà quan sát Cố Hách Viêm, thấy hắn biểu tình như thường, không tỏ ra chán ghét hay vui mừng về chuyện của y, Mộ Chi Minh không kìm được mà nghĩ thầm: Chẳng lẽ y hôm qua thật sự không làm loạn, sau khi uống say đã trực tiếp đi ngủ?

Uống cháo xong, Mộ Chi Minh cảm thấy dạ dày thoải mái không ít, y để bát xuống, hai người cùng nhau thoải luận hành trình tiếp theo.

Mà nay toàn bộ sự việc đều đã làm sáng tỏ, theo lý mà nói bọn họ hẳn là nên về lại quân doanh mới đúng, nhưng Mộ Chi Minh lúc này đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Hạ huynh, ngươi còn nhớ cô nương múc nước chúng ta gặp lúc tới thôn trang không?" Mộ Chi Minh hỏi.

"Nhớ." Cố Hách Viêm gật đầu.

"Nàng có nhắc tới một vị lão bà bà, nói đây là người duy nhất trong thôn biết được chuyện tảng đá kia có thể phù hộ thôn trang không bị dị tộc đánh tới." Mộ Chi Minh nói, "Ta muốn gặp người, ta cảm thấy người biết được chuyện chúng ta cần."

Cố Hách Viêm: "Vậy đi gặp."

Bàn bạc xong bọn họ lập tức rời khỏi khách điếm, đầu tiên hai người tìm đến cô nương tìm cờ gặp hôm ấy hỏi chuyện, cô nương kia rất nhiệt mà chỉ bọn họ chỗ của vị lão bà bà kia ở cuối thôn, còn nói bọn họ bà họ Phùng. Hai người nói lời cảm tạ, sau đó mới đi vào cuối thôn, vừa đến nơi đã thấy một cỗ đàn hương nhè nhẹ bay khắp nơi, trên đường lại có vài hài tử để tóc chỏm ở phía trước bãi đất trống chơi trò chọi đá.

Mộ Chi Minh cong mắt cười tiến lên: "Xin hỏi các đệ có ai biết Phùng bà bà không?"

Một nam hài với bím tóc cao ngẩng đầu hỏi: "Huynh tìm tằng tổ mẫu* của đệ sao?"

(*Tằng tổ mẫu: bà cố. QT để là tổ bà ngoại mình không biết để như vậy có đúng không, ai biết chỉ mình với :((

"Phùng bà bà là tằng tổ mẫu của đệ sao?" Ánh mắt của Mộ Chi Minh dừng trên người cậu, y ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn tiểu nam hài, ôn nhu cười, "Đệ có thể dẫn ta tới gặp người không?"

"Có thể." Nam hài gật gật đầu, dẫn Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm đi đến một căn nhà khá cũ kỹ ở bên đường, vừa đến sân, tiểu nam hài tử đã nhanh chân chạy vào, "Cha, nương, có người muốn gặp tằng tổ mẫu!"

Người trong thôn trang đều rất nhiệt tình, và đương nhiên người trong gia đình này cũng không ngoại lệ, nhiệt tình mà mời Cố Hách Viêm cùng Mộ Chi Minh vào trong nhà, hỏi nguyên nhân đến đây.

Mộ Chi Minh hành lễ nói: "Ta đến đây ngao du để sưu tầm phong tục, đối với tranh chữ khắc trên thạch đầu của thôn trang có chút hứng thú, ngẫu nhiên nghe được Phùng bà bà biết được ý nghĩa của nó, nên hiện tại muốn tới đây lĩnh giáo."

"Thì ra là như vậy." Nam nhân gật đầu, có chút khó xử nói, "Hôm nay thân thể của lão nhân gia không tốt, có chút đau đầu vừa mới nghỉ ngơi, không bằng hai vị buổi chiều ngày mai lại đến."

"Không khéo như vậy?" Mộ Chi Minh tiếc nuối nói, "Vậy ngày mai chúng ta lại tới."

Bái biệt bọn họ, hai người trở về khách điếm, cả đường đều trầm mặc không ai nói gì, mãi đến khi gần tới khách điếm, Mộ Chi Minh rốt cuộc cũng không nhịn được, "Tối hôm qua ta... thật sự không làm loạn?"

Cố Hách Viêm nhìn y một cái, thấy y thần sắc rối rắm, khuôn mặt đều đầy vẻ buồn khổ, vì thế nói: "Ngươi trèo lên cửa thành."

Mộ Chi Minh: "... Cái gì? Cửa thành? Ta trèo lên đó? A? Ta làm sao trèo lên trên được?"

Cố Hách Viêm lắc đầu.

Mộ Chi Minh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Vậy ta làm sao đi xuống?"

Cố Hách Viêm chần chờ một lát: "Ta cõng ngươi xuống dưới."

Mộ Chi Minh ngẩn ngơ, đến khi phản ứng lại vội chắp tay thi lễ: "Đa tạ Hạ huynh chiếu cố."

Cố Hách Viêm nhẹ giọng: "Không có gì."

Sau khi Mộ Chi Minh biết hành động của mình mà nhẹ nhàng cả người, nhưng sau đó lập tức có chút ảo não.

Y làm sao cái gì cũng không nhớ chứ? Không nhớ chuyện Cố Hách Viêm cõng y trên lưng, thật sự là quá đáng tiếc.

Hai người nói chuyện đi vào khách điếm, nhưng sau khi đặt chân vào khách điếm, trong nháy mắt, hai người đều sửng sốt.

Nơi này lâu rồi chưa đón người tới, nhưng hôm nay lại có thực khách đến, người nọ dường như là đao khách, khoác trên người y phục xám sau lớp áo bông, ngồi ở cửa sổ, hắn ta nghe thấy tiếng bước chân lập tức đảo mắt qua, tức khắc trong mắt toàn là kinh ngạc.

Dù sao thì chiến tranh vừa mới kết thúc, nơi đây cũng gần với Câu Cát quốc, nếu là người bình thường, căn bản không có khả năng chạy đến thôn trang nhỏ hẻo lánh này.

Ánh mắt của người nọ đảo quanh một vòng trên người Cố Hách Viêm cùng Mộ Chi Minh, có chút kinh ngạc mà nhướng mày, nhưng rất nhanh sau đó đã đem ánh mắt thu trở về, tiếp tục công việc của mình.

Sau khi nhìn thấy mặt của hắn ta toàn đáy mắt của Mộ Chi Minh đều là sự kinh ngạc, lại lo sợ tâm tư trong ánh mắt bị bại lộ, y hoảng loạn mà cúi đầu xuống đất, cũng không nhấc chân đi, dại ra tại chỗ.

"Làm sao vậy?" Cố Hách Viêm nhận thấy được y không thích hợp, thấp giọng dò hỏi.

"Không có việc gì, chúng ta đi lên đi." Mộ Chi Minh nhìn Cố Hách Viêm cười cười.

Cố Hách Viêm cũng không gặn hỏi nhiều, quay người đi lên, Mộ Chi Minh đi theo phía sau hắn, ý cười trên mặt dần thu liễm lại.

Mộ Chi Minh biết người nọ, hắn ta tên là Tiếu Nhân, là ám vệ của Phó Nghệ!

Ở kiếp trước, Mộ Chi Minh có gặp mặt hắn ta một lần, lúc ấy Mộ Chi Minh cảm thấy người này xem tài như mạng, cực kỳ tham lam, y khi đó không nhịn được mà hỏi Phó Nghệ vì sao để hắn ta làm ám vệ, lúc đó Phó Nghệ nói: "Chỉ cần đưa hắn tiền hắn sẽ làm tất cả mọi chuyện, đừng lo."

Lúc này Tiếu Nhân vì cái gì lại xuất hiện ở biên cương? Chuyện này có liên quan đến Phó Nghệ?