Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 45: Chúa tể Đại Chu




Việt Thanh Phong dán lên người nàng, thanh âm thở dốc trở nên rõ ràng, sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Chu Xảo Hân liền vội vàng mở miệng trấn an.
Đợi Việt Thanh Phong mặt mày trắng bệch bị kéo lại ngồi trước bàn đầy món ăn, dù tâm tình đã bình phục không ít, nhưng cảm giác thích thú vui vẻ ban nãy đã không còn sót lại chút nào.
Ngẩng đầu nhìn Chu Xảo Hân vừa rồi còn khuyên nàng, nhưng lúc này lại cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn khắc trên bàn, lòng Việt Thanh Phong bất giác khẽ nhói.
Mọi thứ đã không còn giống nữa, nếu nàng vẫn là Thị Trung Việt Thanh Phong trước kia, mà nàng ấy vẫn là Vệ quốc Trưởng Công Chúa ngày ấy, dù cho phát hiện Chung Khiêm Đức giấu diếm Vũ đế thì các nàng cũng không có khả năng kích động lẫn canh cánh trong lòng đến vậy.
Nhưng hôm nay Đại Chu là của Chu Xảo Hân, đơn giản vì nàng ấy là Nữ Hoàng, là người đứng đầu sóng ngọn gió của Đại Chu, các nàng liền không thể không chú ý cũng như để tâm bất kỳ tiểu tiết nào.
"Ở trong triều tuyển ra một vị lão thần đức cao vọng trọng đi, như vậy có thể tạm thời ngăn chặn Chung Khiêm Đức." Châu đầu sát lại, Việt Thanh Phong nhẹ giọng đề nghị, "Còn nữa, trong số hàng loạt quan viên trẻ tuổi nàng phái đi khắp nơi trên toàn quốc năm ngoái cũng nên rút ra vài người, đặt vào một số chức vị quan trọng. Chỉ có ở trên bị người chèn ép, phía dưới có người cản trở thì hắn mới có thể phục tùng. Về phần hắn có tâm tư gì khác không, chúng ta có thể từ từ phái người âm thầm điều tra một phen!"
"Âm thầm điều tra?" Đôi mắt đang nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn rốt cục biến đổi, quay đầu nhìn Việt Thanh Phong hao tổn tinh thần vì mình, Chu Xảo Hân nhẹ giọng tràn đầy áy náy nói, "Hôm nay vốn định dẫn tỷ tỷ ra ngoài giải sầu, nhưng không ngờ sự tình lại biến thành thế này. Đều là do Xảo Hân vô năng, không thể để tỷ tỷ vui vẻ thoải mái."
"Nói những lời đó làm gì chứ?" Đột nhiên có điểm khổ sở, nghĩ đến hết thảy mưa gió suốt hơn một năm qua từ khi nàng xưng đế, Việt Thanh Phong không kìm được nhỏm người dậy đưa tay ôm lấy hai gò má nàng.
Chỉ mới hơn một năm, gương mặt luôn điểm xuyết ý cười của nàng ấy nay đã biến mất không thấy. Trưởng Công Chúa ngày xưa luôn tuỳ ý kiêu ngạo nay biến thành Đức Thiên Nữ Đế thường thường đăm chiêu trầm tư. Nàng sao có thể không nhìn ra biến hoá ấy? Sao lại không khổ sở đây?
"Xảo Hân!" Có xúc động muốn làm chút gì đó, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng trào dâng, hơn nữa ngày càng mãnh liệt, ngày càng không thể khống chế. Cúi đầu nhìn Chu Xảo Hân thần sắc thản nhiên ra vẻ vân đạm phong khinh, Việt Thanh Phong liền lập tức ôm nàng thật chặt.
Thân mình trong khoảnh khắc cứng đờ, tiếp theo Chu Xảo Hân liền chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng tựa lên người Việt Thanh Phong.
Hai má áp trên ngực đối phương, nếu như trong dĩ vãng mình khẳng định sẽ nói vài lời đùa giỡn, nhưng hiện tại lẳng lặng tựa lên người người kia, ngửi hương hoa quế nhàn nhạt của nàng ấy, Chu Xảo Hân cũng không nhẫn tâm làm ra hành động gì khiến đối phương rời xa mình.
"Tỷ tỷ nàng —" Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không biết, hôm nay chỉ bằng vào việc Chung Khiêm Đức lừa ta, hắn liền không còn có thể sử dụng. Một kẻ cùng Chu hậu Chu Niết Vũ lừa gạt nàng đến nước này, nàng sao có thể yên tâm dùng hắn?
"Xảo Hân, lần này nếu ta thi đậu, nàng để ta vào triều giúp nàng nhé. Hiện tại nói thế nào thì ta cũng đại biểu cho nhất mạch Từ Dương Khang Vương, nhìn chung cũng có thể giúp nàng một chút." Việt Thanh Phong đột nhiên lên tiếng.
Dáng vẻ nàng vừa rồi nhìn ngắm trường thi lại hiện lên trong mắt, nhớ tới mấy bài thi mà Lưu Du trình lên kia, Chu Xảo Hân chậm rãi gật gật đầu, "Được!"
Tâm tình đang tốt đẹp lại bị phá hư, vội vàng ăn một chút bữa trưa, Chu Xảo Hân liền cùng Việt Thanh Phong vội vàng hồi cung.
Dù cho cảm thấy nghi hoặc khó hiểu nhưng Lưu Du và Chu Trịnh Đường cũng chỉ có thể nhìn hai người kia đem theo vô số hộ vệ lại trở về Đại Chu cung.
Ba canh giờ sau khi Chu Xảo Hân và Việt Thanh Phong hồi cung, Vân Hành cũng thu được tin tức thủ hạ tra được.
Nghe thủ hạ hồi báo, Vân Hành cân nhắc thật lâu, chờ Việt Thanh Phong đến tối đi ngủ trước, hắn mới dặn cung nữ thỉnh chủ tử còn đang phê duyệt tấu chương đi ra.
"Hắn gặp ai ở Hạo Hãn lâu?" Hai người đi đến thiên điện, Chu Xảo Hân liền hỏi.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ tử mặc hồng sắc đơn y, Vân Hành nhỏ giọng nói, "Khởi bẩm chủ tủ, Chung Tướng quân sáng nay mới chạy về Yển thành. Hắn vừa về Yển thành ngay cả nhà cũng không về liền đi Hạo Hãn lâu, mà người hắn gặp —"
Hơi hơi dừng một chút, dưới ánh mắt lạnh lùng của Chu Xảo Hân, Vân Hành vội vàng tiếp tục nói, "Hôm nay người hắn gặp là Việt Quốc Công – Việt Thịnh Đức."
"Là hắn?" Trong lòng phức tạp vạn phần, Chu Xảo Hân nhíu mày khó hiểu lại khinh thường nói, "Từ khi nào bọn họ có quan hệ tốt như vậy."
Không muốn giấu diếm nàng, cũng không dám giấu không báo, Vân Hành suy nghĩ cẩn thận rồi báo, "Kỳ thật từ năm Kiến Nguyên thứ 5, Chung Tướng quân đã qua lại thân mật với Việt Quốc công rồi. Tương truyền thời gian đó Việt Quốc công có ý hứa gả Việt đại nhân cho hắn, chỉ là – chỉ là sau đó Việt đại nhân một lòng nhào lên người chủ tử, thế này Việt Quốc công mới từ bỏ. Sau đó có một khoảng thời gian Chung Tướng quân không còn tới phủ Quốc Công nữa. Mãi đến năm ngoái Chung Tướng quân nhận lệnh Vũ đế áp giải Việt đại nhân đến biên tái, vì lẽ đó Việt Quốc công mới vì chuyện của Việt đại nhân mà lén đi bái phỏng Chung Tướng quân. Lần này Chung Tướng quân trở về trước cũng là vì Quốc Công nhận được tin tức có người hình như nhìn thấy Việt đại nhân, cho nên mới vội vàng kêu hắn trở về gặp."
Vì chuyện của Chung Khiêm Đức, trước đó Chu Xảo Hân đã suy nghĩ rất nhiều, lại thế nào cũng không đoán ra là nguyên nhân này.
Nhớ tới năm ấy nàng thấy Chung Khiêm Đức ở giữa khu chợ ở Yển thành lôi kéo tay Việt Thanh Phong, nhớ lại lần Việt Thanh Phong đến phủ Công Chúa của nàng lần đầu đã bị người của phủ Việt Quốc công vội vàng kêu đi, Chu Xảo Hân chậm rãi ngẩng đầu buồn bã nói, "Việc này, coi như Cô chưa từng nghe nói qua, ngươi cũng không biết. Nếu tỷ tỷ hỏi, người cứ nói không tra được, hiểu không?"
"Rõ! Vân Hành hiểu!" Nghe vậy Vân Hành lập tức khom người tỏ ý đã hiểu.
Đi được hai bước, nhớ lại sự kiêng kỵ của Việt Thanh Phong với Chung Khiêm Đức hôm nay, lại nghĩ đến nàng từ khi trở về không nhắc tới phủ Việt Quốc công một câu, Chu Xảo Hân lập tức liền có chủ ý.
"Tìm cho ta một đám thị vệ có tướng mạo bình thường, sau đó cẩn thận dạy dỗ một phen." Lúc trước chuyện Bộ binh Thượng Thư Lữ Ngô Dũng bị Tây Vệ mua chuộc, còn chuyện Chung Khiêm Đức lén lút hồi kinh hôm nay, nàng không bao giờ muốn mình là người cuối cùng biết tin nữa.
Xoay người nhìn Huyền Vũ điện kim bích huy hoàng lại có vẻ âm trầm trước mặt, Chu Xảo Hân thu hồi ánh mắt, nhìn Vân Hành trầm giọng lạnh lùng nói, "Đưa bọn họ đi dạy dỗ cho tốt, sau đó lén dùng tên giả phái vào tất cả phủ đệ của toàn bộ quan viên lớn nhỏ trong Yển thành. Sau này toàn bộ Yển thành từ Giang Nam Vương Chu Trịnh Đường cho tới chủ sự của mọi quan viên, bất cứ dị động nào của bọn họ ta đều cần biết!"
Cảm thấy kinh ngạc lại không rét mà run, rồi sau đó có điểm thụ sủng nhược kinh, Vân Hành lập tức quỳ xuống, "Chủ tử yên tâm, Vân Hành nhất định làm tốt việc này!"
"Ừ!" Tự mình cúi người nâng hắn dậy, Chu Xảo Hân nhàn nhạt thản nhiên nói, "Ngươi cùng huynh trưởng của ngươi, còn có La Hằng đều là người phụ hoàng tự mình lấy ra ban cho ta. Nhưng nay ta đã phái Vân Tranh ra ngoài, kia hắn liền đã khác biệt với ngươi và La Hằng. La Hằng vẫn luôn dẫn binh, ta cần hắn giúp ta khống chế thao luyện binh mã, hắn là con bài chưa lật cuối cùng của ta. Giữ ngươi ở bên người cũng là vì huynh trưởng của ngươi hắn thích tự mình chủ trương hành động, La Hằng lại là một người chất phác, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Trong ba người bọn họ, ngươi nhìn như là người không có cảm giác tồn tại nhất, nhưng lại là người thức thời nhất. Ngươi làm việc, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng phải lo lắng!"
Rất ít được nghe những lời như thế, Vân Hành có chút luống cuống không biết phải làm sao. Có chút cảm động lại cao hứng, hắn lập tức ngẩng đầu cam đoan, "Chủ tử ngài yên tâm, nếu không có ngài thì Vân Hành và ca ca đã sớm bị đưa vào cung làm hoạn quan. Là chủ tử cho ba người chúng ta thân phận quý tộc, cũng là chủ tử ban cho ba người chúng ta trọng trách. Mặc kệ sau này sẽ thế nào, Vân Hành và ca ca đều đã thề sống chết nguyện trung thành với chủ tử!"
Ánh mắt hơi ấm lại, Chu Xảo Hân nhè nhẹ vỗ vai hắn, sau đó nhỏ giọng nói, "Ta hiểu, cho dù tất cả mọi người ở Đại Chu lừa ta, ba người các ngươi đều trước sau trung tâm như một."
Quay đầu nhìn thoáng qua phòng trong, sau đó Chu Xảo Hân lại cười khẽ, "Đi làm chuyện ta phân phó đi, nhớ kỹ sau này cũng phái người theo dõi Vân Tranh. Hắn nay đã không còn là Thị vệ trưởng của ta nữa, mà là một đại tướng quân nắm trong tay một nửa binh mã của ta. Không phải không tín nhiệm, mà là không thể không cẩn thận. Ta không muốn xảy ra vấn đề gì, ngươi hẳn hiểu được ta ám chỉ cái gì?"
Lòng trầm xuống, vừa rồi đầu óc nóng lên lập tức bình ổn, bất chấp nghĩ nhiều, Vân Hành chỉ có thể vội vàng lĩnh mệnh lui xuống.
Chờ Vân Hành thật cẩn thận lui ra, thế này Chu Xảo Hân mới chuyển thân đi vào nội điện.
Thân thể Việt Thanh Phong nay nhìn rõ ràng không tốt như hồi trước, cơ bản vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ.
Lại gần ngồi bên giường, thấy nàng ngày xưa tư thế hiên ngang biết bao, nay thân mình cuộn tròn lui trên long sàng trống trải lại nhìn có chút tội nghiệp. Đưa tay vuốt khối ấn ký hồng sắc trên trán nàng, thấy nàng chỉ hơi hấp háy mi mắt rồi sau đó lại vô lực rũ xuống.
Ôm chặt nàng, nhịn không được đem môi đặt lên trán nàng, cảm nhận một chút hơi ấm của người trong lòng, thở dài thật dài, Chu Xảo Hân thấp giọng nỉ non, "Tỷ tỷ, chỉ cần nhìn Xảo Hân là đủ, cả đời này đều chỉ nhìn Xảo Hân thôi. Xảo Hân nhất định sẽ nắm hết thảy trong tay. Tỷ tỷ, Xảo Hân nay chỉ có nàng, cho nên nàng cũng phải chỉ có một mình ta mới phải. Cái gì mà tổ phụ tổ mẫu, khi muốn tố giác liền nhẫn tâm tố giác nàng, khi không cần nàng liền không cần nữa. Lúc muốn đối xử tốt với nàng lại tự tiện làm cái này cái nọ. Nàng cũng không phải con rối trong tay bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì mà tính toán nàng như thế, dựa vào cái gì muốn cướp lấy nàng từ trong tay ta?"
Chu Xảo Hân lẩm bẩm, rốt cục khiến Việt Thanh Phong đang nửa tỉnh nửa mê thanh tỉnh một ít. Mở mắt thấy Chu Xảo Hơn hơi hơi tựa trên người mình, nhớ lại câu nói mình mới nghe được, Việt Thanh Phong cười cười, ngửa đầu hôn lên chóp mũi nàng, sau đó hơi tách ra một chút nhẹ giọng dịu dàng nói, "Ai sẽ cướp ta từ trong tay nàng chứ? Trên đời này trừ nàng ra ai sẽ thật lòng thích ta đây. Hơn nữa Xảo Hân nàng nghĩ linh tinh gì thế, nàng là Hoàng Thượng mà, bọn họ ai dám!"
"Đúng vậy, ai dám!" Đáy mắt đong đầy ý cười, nhìn Việt Thanh Phong nằm dưới thân mình lộ ra phiến da thịt trắng nõn trên cổ, Chu Xảo Hân cúi đầu, nghiêm túc dị thường nói, "Đúng thế, bọn họ ai dám. Ta là chúa tể của Đại Chu này, sinh tử phú quý của chúng nhân toàn bộ Đại Chu đều nằm trong tay ta, bọn họ ai dám!"
Hết chương 45