Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 46: Phản ứng




Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Giống như Vương Kha đã nói, thiệp mời của Hứa Duệ đã tạo ra rung động không nhỏ trong Liên Minh.

Tuy vì sự kiện ‘cùng đi đăng kí’ mà đại bộ phận mọi trong Liên Minh đều đã biết, Hứa Duệ lại thu một học trò, hơn nữa có vẻ rất coi trọng. Nhưng lại không có ai lại nghĩ rằng, thì ra Hứa Duệ sở dĩ thu cậu làm học trò vì muốn truyền vị trí hội trưởng Hiệp Hội tinh sư lại cho cậu.

Nhất thời, các thế lực lớn tràn ngập tò mò đối với Tô Hàm, tất cả mọi người rất muốn biết là dạng người gì, có tư chất thế nào, mà lại khiến cho hội trưởng Hiệp Hội tinh sư mặt ngoài thoạt nhìn rất hiền hòa nhưng thật ra mắt cao hơn đầu thu vào trong mắt, nhận làm học trò truyền thừa.

Mộc gia là một trong bốn đại gia tộc địa vị hiển hách trong Liên Minh, tự nhiên cũng nhận được thiệp mời.

Nhìn thiệp mời hình thức tinh xảo vừa mới nhận được trong tay, Mộc Phong cười rất nghiền ngẫm.

“Thiếu gia, chuyện kia…” tâm phúc đứng một bên mở miệng hỏi.

“Trước cứ dừng lại đi.” Đặt thiệp mời lên mặt bàn, Mộc Phong mở miệng, “Xem cái người tên Tô Hàm này chiếm vị trí nào trong lòng Hứa Duệ và Lôi Nghị.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Tiểu Ly, bây giờ đang làm gì.” Ma xát mấy ngón tay trái, nơi đó có chiếc nhẫn em trai tặng mình sinh nhật, Mộc Phong để tâm dịu giọng hỏi.

“Tiểu thiếu gia cậu ấy… Hình như đang chơi xếp gỗ.” Nghĩ nghĩ, tâm phúc kia trả lời.

Từ sau khi Mộc Ly bị Lôi Dực dùng lực tinh thần tấn công, trí lực giảm xuống đến trình độ trẻ sơ sinh, nói không hay chính là ngu ngốc.

Tuy sau đó Mộc Phong đã tìm vài ngời có lực tinh thần cấp cao hỗ trợ chăm sóc, nhưng cũng chỉ khiến trí lực của Mộc Ly khôi phục đến chỉ số thông minh của trẻ nhỏ ba tuổi.

Nghe thủ hạ nói, đáy mắt Mộc Phong lạnh lùng “Tôi không cần câu trả lời xúc phạm như thế.”

Nhìn Mộc Phong phát hỏa, người nọ bị dọa vội vàng gật đầu, người khác đều cho là tính tình thiếu gia rất ôn hòa, nhưng thủ hạ như họ lại rất rõ ràng, tính cách của thiếu gia chẳng những không ôn hòa mà ngược lại có chút… khó nắm bắt, bởi vì căn bản không biết lúc nào thiếu gia sẽ tức giận.

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi xem tiểu thiếu gia cụ thể đang làm gì, sau đó sẽ báo lại với thiếu gia.” Người nọ cố gắng duy trì sự trấn định nói.

“Không cần.” Mộc Phong nói xong đứng lên, “Để tôi tự mình đi xem.”

Nói xong nâng chân lên đi về phòng em trai mình, Mộc Ly.

Sau đó nhìn thấy em trai mình trước kia thông minh hoạt bát, lúc này ngồi xếp bằng dưới đất, chuyên chú đùa nghịch hình xếp bằng gỗ trong tay.

Ánh mắt chăm chú, sạch sẽ trong suốt.

“Tiểu Ly.” Ngồi xổm xuống, Mộc Phong dịu dàng gọi.

Mộc Ly nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy người sờ đầu mình là anh hai mình thích nhất, lập tức ném hình xếp bằng gỗ trong tay xuống, có chút vui sướng kêu lên “Anh hai.”

“Ừ.” Sờ đầu Mộc Ly, Mộc Phong cười nói, “Tiểu Ly yên tâm đi, anh nhất định sẽ nghĩ cách để em khôi phục bình thường.”

Nhưng những lời này đối với chỉ số thông minh trẻ nhỏ ba tuổi của Mộc Ly mà nói là hoàn toàn không hiểu, nghiêng đầu nhìn Mộc Phong chốc lát, Mộc Ly lại lần nữa nhặt hình xếp bằng gỗ vừa mới vứt lên chuyên tâm chơi đùa.

***

Phản ứng hoàn toàn khác với Mộc Phong khi nhận được thiếp mời, sau khi gia chủ Thủy gia và Viêm gia nhận được, mày nhăn rất sâu.

Bởi vì cho tới bây giờ từ khi Tô Hàm đến Thành Trung Tâm đều ở trong nhà Lôi Nghị, lại còn mang theo một đứa trẻ, theo họ điều tra thì đứa trẻ kia rất có khả năng là con trai Lôi Nghị.

Bây giờ Hứa Duệ lại muốn nhận cậu làm học trò, còn vì thế mà mời từng gia tộc dị năng và các tinh sư tham gia tiệc thầy trò của họ, đây không phải công khai nói rằng Hiệp Hội tinh sư sẽ đứng bên cạnh Lôi gia trong cuộc đua của các đại gia tộc hay sao.

Vả lại mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, không biết là cố ý hay vô ý, mà ngoại trừ cha Lâm Tuấn, bản nhân Lâm Tuấn cũng nhận được một tấm thiệp mời khác.

Nhìn tấm thiệp mời trước mắt, ánh mắt Lâm Tuấn rất phức tạp, không nghĩ tới chỉ một năm qua, Tô Hàm đã trở nên ưu tú đến mức chính mình phải ngưỡng mộ.

***

Dù những người khác nghĩ ra sao, lúc này tâm tình Tô Hàm rất không tệ.

Đầu tiên là tối hôm qua Lôi Nghị gọi video về, khiến cậu xác định Lôi Nghị không gặp nguy hiểm, sau đó là cấp bậc tinh sư của cậu cuối cùng cũng đến cấp trung, hơn nữa năng lực khống chế lực tinh thần cũng đề cao không ít.

So với những thứ đó thì chuyện Hứa Duệ muốn chính thức giới thiệu cậu cho mọi người ngược lại cũng không khiến cậu để ở trong lòng.

Dù sao cậu cũng không phải người ở thời đại này. Cho nên đối với những ý tứ biểu đạt trong hành động của Hứa Duệ, cậu đặc biệt không hiểu.

“Không biết ngày mai Chủ Tịch có đến hay không nhỉ.” Nghĩ tới quan hệ của Chủ Tịch và thầy, Tô Hàm vừa uống cháo, vừa trò chuyện với Lôi Dực.

“Tám phần là không xuất hiện.” Lôi Dực nghe vậy nói tiếp, “Nhiều năm như vậy, thầy và Chủ tịch Tô trên cơ bản rất ít khi xuất hiện cùng một trường hợp, ngoại trừ tình huống cả hai bắt buộc phải tham dự, nhưng cơ hội này vài năm cũng không có một lần.”

Tô Hàm nghe vậy động lòng hỏi “Quan hệ của họ không tốt à?”

Lôi Dực nghe vậy gật đầu “Cũng không phải không tốt, có thể có tiếp xúc với nhau nhưng rất ít.”

Tô Hàm nghĩ đến dáng vẻ ngày đó hai người ở chung với nhau khi dùng cơm tại nhà Hứa Duệ, thầm nói, họ tiếp xúc không ít đâu.

Hơn nữa ngày hôm qua khi thầy nhắc tới Chủ tịch Tô, cho dù khi đó nói hai người họ tình nhân, cậu cũng tin.

“Vậy… cậu cảm thầy, Chủ Tịch của chúng ta là người thế nào?” áp chế ý tưởng trong lòng, Tô Hàm tiếp tục hỏi.

“Chủ Tịch à? Lại nói, đúng ra tôi không tiếp xúc với ông ấy được mấy lần, nhưng nhìn cách mọi người đánh giá ông ấy, thì có lẽ là một người rất lãnh tĩnh đi, nghe nói bình thường ông ấy nói năng thận trọng, hơn nữa khí chất lạnh lùng, nhìn qua khiến người khác có một loại cảm giác không dám khinh nhờn, nói như thế… giống như có một chút… Ừ, không dễ dàng để người khác tiếp cận, dáng vẻ cao ngạo.”

Nghe đánh giá của Lôi Dực đối với Tô Minh Diệp, Tô Hàm thật sự rất hoài nghi, người Lôi Dực nói và người mình quen biết đúng là cùng một người sao?

Khí chất lạnh lùng, được rồi, điểm này coi như đúng. Nói năng thận trọng, cái này, cũng miễn cưỡng xem như đúng, tuy ngày đó ông ấy nở nụ cười rất nhiều lần, nhưng đều cười nhạt.

Nhưng một điều cuối cùng Tô Hàm không thể nào có cùng nhận định, rõ ràng ngày đó Chủ Tịch rất gần gũi bình dị mà, thái độ với mình cũng rất thân thiết đến mức mình phải hoài nghi ông ấy có phải thân thích gì của mình hay không.

Đem nghi hoặc áp chế xuống đáy lòng, Tô Hàm lại hỏi “Vậy, cậu có biết dị năng chính xác của Chủ Tịch là gì không, còn nữa cấp bậc bao nhiêu.”

Lôi Dực nghe vậy hoài nghi liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái “Sao hôm nay tôi có cảm giác cậu rất hứng thú với Chủ Tịch của chúng ta vậy.”

“Không có gì, cũng bởi vì có chút tò mò thôi, tùy tiện hỏi một chút, lần trước không phải cậu nói ông ấy và thầy là một trong hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh chúng ta sao, nhưng cậu còn chưa nói xong đã bị người khác đánh gãy.” Tô Hàm thuận miệng giải thích.

Thật ra cậu cũng không rõ vì sao mình lại hiếu kỳ với một người như vậy, có thể là do cậu cảm thấy dáng vẻ ông ấy hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, cũng có thể là do quan hệ sương mù của ông ấy và thầy, dù sao chỉ là đột nhiên cậu suy nghĩ rất nhiều và muốn hiểu thêm về ông ấy.

Nghe Tô Hàm giải thích Lôi Dực cũng trở lại bình thường, bởi vì những gì Tô Minh Diệp trải qua quá mức truyền kỳ, hơn nữa ông ấy lại rất đẹp và rất có khí chất nên trong Liên Minh rất nhiều người cảm thấy hứng thú.

Đương nhiên, đại đa số mọi người đều xem ông ấy là một thần tượng, thậm chí một số người thường không thức tỉnh dị năng và lực tinh thần cũng bởi vì những chính sách ông ấy ban bố rất có lợi cho họ mà rất tôn kính ông ấy.

Tuy những chính sách đó thật ra cũng không thể thay đổi địa vị của người thường, thậm chí ngay cả một số lợi ích lớn cũng không có, nhưng với tư cách là vị Chủ Tịch đầu tiên đồng ý ra mặt nói chuyện vì những người thường, trong lòng những người đó vẫn rất cảm kích.

“Ông ấy dị năng mộc hệ, nhưng cụ thể cấp bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua thấp nhất cũng là cấp chín, hoặc cấp mười.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực nói ra những gì mình biết.

Hệ mộc? Nghe đến đây Tô Hàm sửng sốt, thế mà lại giống một dị năng khác ngoài thuấn di của mình.

“Thật ra thứ để cho tôi bội phục Chủ Tịch không phải là dị năng của ông ấy, cũng không phải ông ấy dùng thực lực của mình bước đến vị trí Chủ Tịch Liên Minh, mà là ông ấy có thể thoát khỏi sự khống chế của bốn đại gia tộc hơn nữa còn âm thầm khống chế không ít thế lực khác, không giống như những Chủ Tịch trước kia, nhìn như cao cao tại thượng, trên thực tế tất cả quyền lực đều là hư cấu, chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc, như con rối ở trong tay người khác.”

Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm không khỏi gật đầu, người giống như Tô Minh Diệp, đích xác sẽ không cam chịu trở thành con cờ trong tay người khác.

“Thật ra Chủ Tịch Tô sở dĩ đi được đến ngày hôm nay, còn có một nguyên nhân khác, vì lúc ấy tất cả mọi người không đặt ông ấy vào trong mắt, cho rằng ông ấy chỉ là một con rối nghe lời mà thôi, không chú ý nhiều lắm, mới để cho ông ấy thừa cơ hội, chậm rãi thoát khỏi sự khống chế. Tình huống giống như ông ấy còn thầy của chúng ta, ai biết được một Hiệp Hội tinh sư trăm người bất mãn như lúc trước lại phát triển được như ngày hôm nay ha, bằng không, nếu liều mạng đắc tội với một người có lực tinh thần cấp mười hai, thì những người đó trong Liên Minh cũng nhất định sẽ nắm lại Hiệp Hội tinh sư vào tay mình, kết quả bây giờ, mặc kệ là Chủ Tịch Tô hay là thầy của chúng ta, cũng đã có thành tựu, muốn tiếp tục động thủ làm gì đó với họ thì cũng đã kinh chậm, chỉ có thể đứng nhìn họ chậm rãi phát triển mà thôi.”

Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm cúi đầu như suy nghĩ điều gì.

“Vừa rồi cậu hỏi tôi giữa bọn họ có vấn đề gì không à, tôi chỉ có thể nói, nếu bọn họ thật sự có quan hệ hoặc là quan hệ rất tốt thì lúc trước những người trong Liên Minh chắc chắn sẽ không tùy tiện để họ trưởng thành như vậy, nói không chừng lúc này trong Liên Minh cũng không có hai truyền kỳ lớn ấy.” cuối cùng Lôi Dực cảm thán.

Tô Hàm nghe vậy đột nhiên thầm nghĩ, bọn họ không phải là vì không muốn làm cho người khác chú ý, cho nên mới dấu diếm thân phận của mình chứ?

Nghĩ đến phương thức ở chung rất tự nhiên của họ ngày đó, còn thái độ thân mật với mình, Tô Hàm có cảm giác, mình dường như đã ẩn nắm được cái gì.

Bởi vì nghĩ đến ngày hôm sau còn phải tham gia bữa tiệc kia, có lẽ thầy sẽ rất bận, nên Tô Hàm chuẩn bị tự mình luyện tập ở nhà, không đi quấy rầy thầy nữa, không nghĩ vừa cơm nước xong, đã thu được lễ phục thầy gửi tới.

Nhìn bộ lễ phục màu lam nhạt hoa lệ xuất hiện trước mắt, Tô Hàm thích thú nói không nên lời.

Mặc kệ là chất vải hay hình thức đều rất hợp ý Tô Hàm.

Thầy đối với mình thật tốt, cong cong khóe miệng Tô Hàm nghĩ, trong bữa tiệc ngày mai mình nhất định phải cố gắng biểu hiện thật tốt, không thể để thầy thất vọng hay mất mặt mới được.