Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 22: Cơ hội




Edit: Dĩm Dĩm

◇♥◇

Chạng vạng khi tan học, Dung An lại gặp được Mặc Sĩ Phong, thứ đầu tiên nghĩ đến là đại đế thực lực cường hãn như vậy đều là dùng tiền tài chồng chất lên sao.

Trái cây trong không gian cũng là linh quả đi, vì sao mình ăn nhiều như vậy cũng chưa tăng được gì, cái xã hội vạn ác này, Dung An không thể không cảm thán, thế giới này chính là thú nhân phụ trách lực lượng đi.

“Lão sư dạy cái gì?” Đại đế bỗng nhiên phát hiện kỳ thật mình cũng có thể dạy tiểu vương hậu cơ giáp, như vậy còn có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, “Nếu nghe không hiểu, ta có thể giúp em giảng giải.”

Mặc Sĩ Phong vốn dĩ muốn nói mình khi còn ở trường học thành tích không tồi, nhưng cảm thấy có chút vòng vo, không chừng tiểu vương hậu không rõ ý mình nói, chi bằng trực tiếp luôn.

Lướt qua Mặc Sĩ Phong ngồi lên trên xe, Dung An đã biết nêu không cùng đại đế đi, thì cậu cũng không có cách nào đi theo người khác, người nhà rõ ràng là cam chịu cậu cùng đại đế ở bên nhau.

“Trên mạng có giáo trình.” Đại đế trăm công ngàn việc, Dung An ngượng ngùng quấy rầy đối phương, “Trước mắt chương trình học cũng tương đối đơn giản.”

Dung An rất muốn hỏi đối phương cho chút ít điểm thông dụng mua linh quả, phỏng chừng đối phương sẽ trả lời mình không có nửa phần tiền đi, hoàng thất nhất định có mướn người chuyên môn nuôi trồng linh thực.

Ngồi ở bên cạnh Dung An, Mặc Sĩ Phong có chút nôn nóng, tựa hồ mỗi lần cùng tiểu vương hậu nói một cái đề tài, cuối cùng đều sẽ tẻ ngắt, tiểu vương hậu đều đã nói như vậy, còn muốn mình nói thế nào, châm chọc đối phương chỉ số thông minh thấp sao, tiểu vương hậu một giây sau sẽ không thèm phản ứng lại mình.

“Đúng rồi, không gian của em thế nào?” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, “không gian Kỳ Lân cùng với tinh thần lực của bản thân có quan hệ với nhau, bởi vì có không gian tồn tại, em cũng không cần lo lắng tinh thần lực quá mức cường đại, thân thể không chịu được, này đối với thân thể của em sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.”

Đã biết Dung An bị Dung nhị thiếu xem thành thú nhân dưỡng gần hai mươi năm, Mặc Sĩ Phong có thể khẳng định Dung An nhất định không hiểu biết về mấy cái phương diện thường thức này.

“Hiểu.” Dung An từ nhỏ đến lớn đều không lo lắng qua vấn đề này, còn luôn cho rằng không gian là bàn tay vàng của mình, cùng tinh thần lực, dị năng đều không có bất luận cái quan hệ gì. Cậu hiện tại đã biết ý nghĩ lúc trước của mình đơn thuần cỡ nào, “Cấp bậc linh quả trong không gian đều tương đối thấp.”

Mua dụng cụ thí nghiệm cấp bậc linh quả còn chưa tới, nhưng Dung An lại có thể khẳng định cấp bậc linh quả trong không gian đều tương đối thấp, cậu vẫn có thể tự mình hiểu lấy, Kỳ Lân vị thành niên tinh thần lực có cao cũng cao không được bao nhiêu, hơn nữa cậu trước kia chủ yếu đều dùng ở việc tăng lên dị năng, nhưng thật ra chưa chú ý nhiều đến việc tinh thần lực tăng lên, tổng hợp nhân tố ở các phương diện, Dung An đối với việc trái cây trong không gian của mình là linh quả đã thập phần kinh hỉ, cũng không nghĩ đến muốn linh quả cao cấp.

“Từ từ tới.” Nhìn thấy khi Dung An nói linh quả cấp bậc thấp còn cố ý liếc liếc mắt qua mình một cái, Mặc Sĩ Phong có chút chột dạ, mình lại không muốn linh quả của tiểu vương hậu, ngay sau đó thẳng thắn duỗi eo, “Cuối tuần ở lại hoàng cung, ta dẫn em đi xem căn cứ nuôi trồng.”

“Có thể chứ?” Địa phương dùng làm căn cứ nuôi trồng giống linh thực đều rất quan trọng đi, Dung An tỏ vẻ cậu cũng không muốn biết cái cơ mật gì, “Vẫn là không cần.”

Sau đó Dung An lại nghĩ đến một chút, nếu đi qua, người khác lại hỏi một hai câu, như vậy bọn họ đều có thể biết một mặt vô tri của mình. Nói bàn tay vàng rất tốt, thế nào hiện tại lại cảm thấy mình chính là cặn bã.

Tiểu vương hậu thế nào bỗng nhiên lại mất mát đâu, Mặc Sĩ Phong nghi hoặc, tâm tư Kỳ Lân thật không dễ đoán, “Không có quan hệ, cũng vừa lúc để em nhìn xem tài sản của mình, kia cũng có phần của em.”

Đại đế lại cường điệu điểm này, đối phương là chính mình, còn tưởng mình đã là người của đối phương. Dung An nghĩ đến người địa cầu đều không có trực tiếp như vậy, người ở thế giới thú nhân thật sự rất trực tiếp, trực tiếp đến làm cậu không có lời nào để nói.

“Tỷ lệ ly hôn cao không?” Dung An bỗng nhiên nói.

“Hoàng thất không cho phép ly hôn!” Thật vất vả bắt được trong tay, còn muốn Phệ Thiên Mãng bọn họ nhổ ra? Nằm mơ đi thôi, Mặc Sĩ Phong cam đoan, “Phệ Thiên Mãng trung trinh như một, sau khi uống rượu sau cũng vô pháp loạn lăn, chỉ đối với bạn lữ mệnh định có cảm giác.”

Nói đến thật tốt, đối phương lại làm cam đoan, Dung An khóe miệng co rút.

Chờ khi trở lại hoàng cung ăn xong cơm chiều, Mặc Sĩ Phong nghĩ nghĩ dứt khoát trực tiếp mang theo Dung An đi căn cứ nuôi trồng linh thực, để tiểu vương kậu nhìn một cái, mình không ham linh quả trong không gian của tiểu vương hậu, chỉ muốn kết thúc sinh hoạt độc thân, tốt nhất còn có thể rúc vào giường đệm mấy ngày.

Linh thực ở môi trường nuôi cấy mà ra, có dạng cây to, cũng có dạng bụi cây, còn có tiểu khỏa tiểu thảo linh thực, một đám mọc cực tốt, ngoài lá cây xanh biếc ra, còn có lá cây thúy lục sắc, nhưng không có một quả nào.

“Còn chưa tới mùa?” Dung An nghi hoặc, không phải nói nơi này có thiết trí phòng hộ, còn có thể điều tiết độ ấm sao.

“Đang trong lúc nuôi trồng.” Một vị lão giả tóc trắng giải thích, “Linh thực cũng phân loại, không phải cây nào cũng sẽ kết quả.”

o(╯□╰)o, Dung An không muốn thừa nhận mình kiến thức hạn hẹp, cậu đương nhiên biết linh thực cũng có phân loại, nhưng thế giới này không phải nam nam đã có thể sinh con sao, thú nhân đều có thể cải tạo thành á thú nhân sinh bé con mà.

“Một cây linh thực cấp 7 có khả năng cho linh quả cấp 7, nhưng cũng có khả năng cho một bậc linh quả khác.” Vị lão giả kia lại nói, “Muốn nuôi trồng ra linh quả cao cấp, này là một khảo nghiệm thực lực của linh thực sư.”

“Không tồi.” Mặc Sĩ Phong gật đầu, “Nhưng tiểu vương hậu em không cần lo lắng, em trực tiếp đem linh thực gieo trồng ở không gian là được, tình hình chung, không gian sẽ theo tinh thần lực tăng lên mà tăng lên, sẽ không làm cho thân thể của em xuất hiện vấn đề.”

Dung An trầm mặc, mình chính là ếch ngồi đáy giếng, lúc trở về nhất định phải lại lên mạng lần nữa, nhất định phải học học thật tốt. Không thể để những người này cho rằng mình uổng có không gian, lại cái gì cũng không biết. Có lẽ cậu cũng nên học học làm thế nào để nuôi trồng linh thực, đỡ phải vạn nhất không gian có một chút vấn đề, mình liền biến thành phế sài chân chính.

Mang theo Dung An đi dạo trong chốc lát, Mặc Sĩ Phong phát hiện Dung An ở phía sau không có nói chuyện, nhiều lắm là gật gật đầu. Trên mạng nói nếu bạn lữ xuất hiện trạng huống này, nhất định là bởi vì đối phương không kiên nhẫn chuyện trước mắt.

“Hôm nay trước chỉ đến nhìn nơi này, hôm nào lại đến.” Một mảnh căn cứ nuôi trồng này lại không phải chỉ lớn một chút, Mặc Sĩ Phong cho mình một cái, đây chính là lý do tuyệt hảo cho ước hẹn tiếp theo, “Tuy rằng em có không gian, nhưng hiểu biết nhiều cũng tốt hơn.”

Hay là đại đế đã nhìn ra mình cái gì cũng không hiểu? Dung An càng thêm trầm mặc, trước kia còn có thể nói cho mình, thú nhân chỉ cần phụ trách tăng lên lực lượng là được, nề hà cậu hiện tại không phải thú nhân, cảm giác những cái tri thức đó trước kia cũng chưa học.

Đêm nay Dung An nói rất ít, khi Dung Khải tới đón Dung An đều cảm nhận được.

Thời điểm ở hoàng cung, Dung Khải không có mở miệng hỏi, sau khi ngồi trên xe mới mở miệng, “Hắn khi dễ em?”

“Không.” Dung An lắc đầu, /(ToT)/~~, có thể nói hôm nay bị mọi người đả kích dày đặc sao, “Chính là có chút loạn.”

Cho dù Dung Khải hoài nghi cái lý do này, cũng không có truy vấn, thú nhân đối giống cái rốt cuộc vẫn luôn không tìm hiểu căn nguyên.

Khi về đến nhà, Dung An trực tiếp trở lại phòng, nhưng không có lập tức đi ngủ, mà nằm lên mạng, mang mặt nạ hệ thống, người nhà không bao giờ lo lắng cậu làm trong nhà mất mặt.

Dung An vốn nghĩ đến một cửa hàng linh thực làm học đồ, nề hà liên tục đi mấy nhà cửa hàng, người ta đều đối với cậu không hài lòng, bằng không thì nói tạm thời không nhận người. Dung An ở trong internet giả thuyết vẫn sử dụng thân phận thú nhân, cho rằng cái thân phận này tương đối dễ làm việc, người Dung gia cũng không muốn Dung An sửa đổi, họ nhất trí cho rằng như vậy rất tốt, cháu trai nhỏ ( đường đệ ) sẽ không bị những tên thú nhân trên mạng cuốn lấy.

Cửa hàng lớn một chút lại đối với học đồ có yêu cầu, không phải thi viết, chính là hỏi mấy cái vấn đề đơn giản. Liền tính Dung An mạo hiểm mà vượt qua cửa thứ nhất, nhưng cửa thứ hai lập tức đã bị xoát xuống. Những người đó cơ bản nghĩ thân là một thú nhân hiểu biết đối với linh quả lại ít như vậy, không nên không nên, không chừng này là thiếu gia của một đại gia tộc nào đó tới, bọn họ hầu hạ không nổi thiếu gia ăn chơi trác táng vô tri như vậy.

Dung An cũng không biết cậu bị gán cho cái thương hiệu ăn chơi trác táng vô tri, cậu chỉ biết mình lại bị người ta lần nữa cự tuyệt. Kỳ Lân cũng sẽ bị vả mặt, có không gian lại không hiểu biết linh quả, mặt đều sưng lên.

“Tiểu tử, cậu nhìn qua không giống một người yêu quý hoa cỏ a.” Một chủ quản trung niên của một tiểu điếm trực tiếp nói với Dung An, “Bồi dưỡng linh thực yêu cầu kiên nhẫn rất lớn, khi ngắt lấy linh quả cũng phải chú ý, tựa như mỗ phụ quan tâm hài tử của mình.”

Cậu nhìn qua không giống một người yêu quý hoa cỏ!

Người không yêu quý hoa cỏ!

Dung An đã kiến thức qua đa dạng cự tuyệt mình của mấy cửa hàng, tỷ như bọn họ sẽ nói ‘anh cứ nhìn chằm chằm một mặt hệ thống kia đi, có lẽ là gián điệp của cửa hàng khác phái tới’, nhưng bọn họ không trực tiếp như thế. Nguyên lai mình không yêu quý hoa cỏ? hồi ức những ngày Dung An còn ở địa cầu, cậu giẫm qua mặt cỏ, bẻ qua cành liễu, sau khi đi vào thế giới này, mỗi lần có được hạt giống thích hợp cũng chỉ ném vào không gian, sau đó chờ cây ăn quả kết quả.

Tâm thật mệt, Dung An không thể không thừa nhận mình không phải người yêu quý hoa cỏ cây cối, về sau nhất định phải bỏ những cái thói quen hư thối đó, nhưng mà sau khi cậu đi vào bên này, cũng không có tùy tiện giẫm đạp mặt cỏ a.

Đến tiểu điếm cũng cự tuyệt mình, Dung An nghiêm trọng hoài nghi mình còn có thể đi cửa hàng nào học tập đây. May mắn trời không tuyệt đường người, sau khi liên tục bị bảy cửa hàng cự tuyệt, Dung An rốt cuộc tìm được một cửa hàng thu lưu mình, chính là cửa hàng nơi vị lão nhân vào ban ngày ở trên đường châm chọc mình.

“Người trẻ tuổi, vì không cho cậu đi tai họa những người khác, cậu vẫn là lưu lại bên này đi.” Trần Lão Đầu lắc đầu, “Đừng tưởng rằng đổi một mặt hệ thống khác, ta sẽ không biết cậu chính là tên ngu xuẩn giữa trưa kia.”

Bị châm chọc thì bị châm chọc, Dung An rõ ràng nhận thức được mình không phải gánh nặng vai chính, sao có thể gặp được ẩn sĩ dốc túi tương thụ.

“Rạng sáng 12 giờ, còn không mau cút đi!” Trần lão đầu hai mắt trợn to trừng Dung An.

Sợ tới mức tay Dung An run lên, ngay sau đó liền lăn xuống tuyến. Một lát sau, Dung An liền biến thành hình thái Kỳ Lân, vươn móng vuốt mọc đầy bạch mao nhìn nhìn, còn tốt là không bị hạn chế thời gian lên mạng buổi tối, bằng không liền không phải bị dọa offline, mà là bị cưỡng chế hạ tuyến.

Vươn đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt, ngay sau đó, lại sửng sốt, cần phải thay đổi thói quen này. Vì thế liền muốn bò ra khỏi kho giả thuyết*, nhưng mà vách tường kho quá cao, trảo không được, nhảy lên còn chưa có trảo ổn, lại trượt xuống, lặp lại như thế vài lần, Dung An quyết định ở trong kho giả thuyết ngủ luôn, lại không để chế độ phóng dịch dinh dưỡng, khô ráo, không bị ngập chết.

(*) Nguyên văn 虚拟仓 [xuni cang] = 虚拟: Giả định, giả thuyết/ Tượng trưng, đại biểu. / Giả tưởng, hư cấu. / Ảo. 仓: kho, vựa = Kho giả thuyết:v