Trọng Sinh Vi Quan

Chương 138: Bí thư tỉnh ủy




- Tiểu Thiên, hôm nay cháu không phải là đến thăm chú đó chứ, bình thường mời cháu đến ba bốn lượt cháu chối từ, luôn nói là mình bận, cháu còn bận hơn chú sao?

Trương Văn Đạt nhìn thoáng qua Văn Thiên.

- Trương thúc, hôm nay cháu tới rồi mà.

Văn Thiên cũng biết mình không đúng nhưng cũng không thể trách mình, quan hệ của hai người cũng chỉ là lén mà thôi. Cả hai đều có chút thân phận, mình là bí thư thị ủy lại đến nhà bí thư tỉnh ủy, người biết thì nói hai người là chú cháu, không biết còn không rõ bọn họ sẽ nói gì nữa.

- Được rồi, chú còn không biết cháu sao. Cháu không vô cớ đến đây, có chuyện gì mau nói đi.

Trương Văn Đạt lấy bát định múc thêm cháo cho Văn Thiên.

Văn Thiên đứng lên nói:

- Để cháu.

Nói xong y múc thêm một chén rồi ngồi bên cạnh Trương Văn Đạt.

- Trương thúc, lần này cháu tới là muốn báo cáo với chú về công việc thời gian trước, chủ yếu là việc thu hút đầu tư ở huyện Giang Ninh ở Tùng Giang làm rất tốt, cháu muốn nghe ý kiến của chú một chút.

Văn Thiên không có dũng khí nói thẳng về Phương Hoài Viễn. Y sợ không để lại ấn tượng tốt với Trương Văn Đạt, sợ Trương Văn Đạt nghĩ mình chỉ biết đấu đá, không biết làm việc.

Trương Văn Đạt vừa nghe đã hiểu ngay tâm tư của Văn Thiên, ông ăn miếng cháo rồi nói:

- Uh, cháu nói chính là chuyện mỏ quặng ở huyện Giang Ninh sao? Chú cũng nghe nói qua, nhưng chỉ là nghe tin đồn, cháu là bí thư thị ủy có thể nói chi tiết một chút cho chú.

Đầu tiên Văn Thiên nói về tình hình xã Nhị Đạo, rồi sau đó kể rõ về chuyện Hứa Lập.

Trương Văn Đạt vừa nghe rồi gật đầu nói:

- Uh, sinh viên đại học Bắc Kinh mà có thể về quê hương làm việc đã là hiếm có, nhưng lại một lòng vì công việc đến tận xã xa xôi, người như thế thật đáng khen.

- Đúng vậy, ban đầu nghe về Hứa Lập cháu cũng lấy làm kinh hãi, chú cũng biết huyện Giang Ninh chủ yếu là làm nông nghiệp. Xã Nhị Đạo càng hẻo lánh, đừng nói sinh viên đại học Bắc Kinh, dù là sinh viên đại học bình thường cũng không có ai làm như vậy. Hứa Lập vừa đến xã Nhị Đạo lần đầu đã hỗ trợ cùng các đồng chí công an huyện phá vụ án lớn mà Bộ công an quan tâm. Hơn một tháng sau, hắn lại đi Bắc Kinh vì xã Nhị Đạo tìm một người đầu tư với hạng mục lớn vài trăm triệu.

Trương Văn Đạt cũng nói:

- Không sai, nếu tỉnh chúng ta có nhiều cán bộ tốt như Hứa Lập thì nền kinh tế sẽ không tái diễn cảnh lạc hậu nữa. Được rồi, rốt cục cháu muốn nói gì thì nói đi, đừng quanh quẩn nữa.

Văn Thiên dù giờ cũng hơn bốn mươi nhưng trước mặt Trương Văn Đạt cũng chỉ như một đứa trẻ, y sờ đầu rồi mới nói:

- Trương thúc, lần này cháu đến chính là vì chuyện Hứa Lập.

- Ủa? Hứa Lập làm sao vậy? Không lẽ hắn xảy ra chuyện gì? Hay là vi phạm kỷ luật, cháu là bí thư thị ủy cũng không có cách nên mới tìm tới chú để cầu cứu cho hắn?

Trương Văn Đạt vừa nghe cũng buông đũa rồi nhìn Văn Thiên nói.

Văn Thiên thở dài nói:

- Trương thúc, chú cũng biết cháu mà. Nếu Hứa Lập thật vi phạm pháp luật thì chú có để cháu tới thì cháu cũng không có mặt mũi nào quấy rầy. Nhưng sự thật, sự thật là….

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

- Hứa Lập toàn tâm nghĩ cách phát triển huyện Giang Ninh nhưng cuối cùng các đồng chí ủy ban kỷ luật tỉnh lại hoài nghi hắn nhận hối lộ khi thu hút đầu tư.

- Ủy ban kỷ luật tỉnh? Cháu là bí thư thị ủy để làm gì? Nếu cháu biết Hứa Lập không làn gì sai, cháu sẽ không nói một cau nào ư? Sao lại chạy đường xa tới đây chứ?

- Trương thúc, lần này ủy ban kỷ luật tỉnh trực tiếp điều tra, không thông qua thị xã vầ huyện Giang Ninh, cháu cũng là lực bất tòng tâm. Hơn nữa tổ điều tra tại huyện Giang Ninh đã hai lần bắt người khiến quần chúng cũng phải kiến nghị, đặc biệt là lần thứ hai, hơn một ngàn nhân dân xã Nhị Đạo xông vào, các đồng chí công an huyện cũng không thể ngăn cản. Khi quần chúng thấy được Hứa Lập thì tính mạng đồng chí này đã bị đe dọa, theo các đồng chí biết tình hình nói thì Hứa Lập bị tổ điều tra giam giữ hơn bốn mươi tiếng, chẳng những không được nghỉ ngơi mà ngay cả ăn uống cũng không được.

- Điều cháu nói là thật?

Trương Văn Đạt không tin hỏi.

- Không chỉ có thế, tổ điều tra còn đang nhằm thẳng vào cháu, bọn họ không ngừng dụ Hứa Lập, để hắn khai cháu cũng dính vào chuyện đó. Cũng may Hứa Lập ý chí kiên định, đối mặt với thẩm vấn của tổ điều tra nhưng Hứa Lập vẫn kiên trì theo nguyên tắc, không dựa theo ý họ mà khai. Nếu không e rằng giờ cháu cũng bị tổ điều tra bắt giam.

- Hồ đồ. Chuyện này thật hồ đồ.

Trương Văn Đạt vỗ bàn nói:

- Đảng và chính phủ đem quyền lực giao cho bọn họ, không phải để bọn họ hại lại các bộ tốt của đảng chúng ta, mà là để họ loại bỏ các con ngựa hạn đàn. Chú lập tức tìm lão Uông của ủy ban kỷ luật…

- Trương thúc, cháu nghe nói chuyện lần này là do phó chủ nhiệm Phương Hoài Viễn một tay chủ trì, sợ rằng chủ nhiệm Uông không biết.

- Phương Hoài Viễn?

Trương Văn Đạt sửng sốt, lời đồn Phương Hoài Viễn tranh chức phó bí thư tỉnh ủy với Văn Thiên, Trương Văn Đạt cũng nghe qua, không ngờ vụ kiện này cùng là do nguyên nhân đó mà ra. Trương Văn Đạt tỉnh táo lại rồi mới nói:

- Tiểu Thiên, chuyện cháu vừa nói là thật? Cháu không đả kích Phương Hoài Viễn chứ?

- Trương thúc, không có lửa sao có khói, cháu có dũng khí tới nói chuyện này với chú thì cháu làm sao dám nói dối? Nếu sau này chứng minh cháu nói dối, dù Phương Hoài Viễn có đi xuống thì cháu cũng không được thăng chức, không phải cái được không bù đắp đủ cái mất sao? Chẳng qua Phương Hoài Viễn ra tay cháu cũng cũng không thể ngồi chờ chết, càng không thể nhìn thấy một cán bộ tốt, trẻ tuổi như Hứa Lập vì cháu mà phải chịu tội oan.

Trương Văn Đạt hết sức tín nhiệm Văn Thiên, trầm tư một lát rồi nói:

- Tốt lắm, chú đi làm sẽ hỏi Phương Hoài Viễn, cháu không phải đi theo, cứ ở nhà cùng dì cháu, có tin gì chú sẽ gọi cho cháu.

Văn Thiên biết chuyện này không thể đối chất trực tiếp, gật đầu nói:

- Trương thúc, cháu ở đây chờ tin tốt của chú.

Trương Văn Đạt không ăn sáng tiếp mà vội vàng đi tới tỉnh ủy, trên đường đi Trương Văn Đạt bảo thư ký gọi cho chủ nhiện ủy ban kỷ luật tỉnh Uông Thanh cùng Phương Hoài Viễn lập tức đến văn phòng mình.