Trọng Sinh Vi Quan

Chương 5: Lễ chào cờ




Mấy người Hạng Long vội vàng chuyển đề tài, không hỏi Hứa Lập tiếp nữa. Nhưng mọi người cũng không biết cách đó vài mét có một cặp mắt trong veo từ lâu đã chú ý đến Hứa Lập.

Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến lễ chào cờ. Cảnh sát phụ trách duy trì trật tự bắt đầu tổ chức đám đông đến xem lễ đi qua một con đường rộng rãi hướng thẳng vào quảng trường Thiên An Môn. Sáu người Hứa Lập cũng đi theo dòng người hướng vào Thiên An Môn.

Ngày 1/10 năm nay trời rất lạnh, nhiệt độ chỉ tầm bốn năm độ nhưng trên quảng trường Thiên An Môn đã tụ tập đến mấy chục ngàn người, mọi người tranh thủ nhìn về phía cầu Kim Thủy. Trời bây giờ vẫn chưa sáng rõ, mặt trăng vẫn còn treo trên không trung, mấy đám mây che đi ánh trăng làm nó lúc ẩn lúc hiện.

Rất nhanh cổng lớn cầu Kim Thủy được mở ra. Một, hai … ba mươi sáu lễ binh mặc quân phục chỉnh tề từ từ đi qua cầu Kim Thủy. Khi đi qua cầu Kim Thủy, trong nháy mắt khi sắp bước vào đường Trường An cả đội ngũ chỉnh tề bước đều, những chiếc giày đi trên đường phát ra tiếng kêu nhịp đều, thanh âm vang vọng cả lễ chào cờ. Theo 138 tiếng bước chân vang lên, đội hộ vệ quốc kỳ từ cầu Kim Thủy đi đến lan can cột cờ. 138 tiếng vang, tiếng vang không nhiều không ít làm cho những người lần đầu xem lễ chào cờ rất xúc động.

Thời gian lễ chào cờ ở lễ chào cờ và hạ cờ trong cả bốn mùa được ấn định vào một thời gian nhất định, vừa vặn vào lúc mặt trời lên và lặn. Lúc chào cờ được tuân theo thời khắc mặt trời chiếu từ biển vào đất liền, thời gian kéo cờ dài 2 phút 7 giây đúng là thời khắc mặt trời đi từ biển vào đất liền. Vì đảm bảo quốc kỳ và mặt trời cùng kéo lên, thời gian lễ chào cờ mỗi ngày ở quảng trường Thiên An Môn được điều chỉnh một cách thích hợp.

- Kính lễ.

Theo khẩu lệnh vang lên, đội hộ vệ giương súng, ban quân nhạc phát quốc ca. Theo tiếng nhạc vang lên, lễ binh cầm cờ vung tay ném mạnh quốc kỳ ra. Mấy chục ngàn quần chúng đều đứng nghiêm trang nhìn theo lá cờ.

Cả quảng trường Thiên An Môn có mấy chục ngàn người nhưng ngoài tiếng quốc ca và tiếng quốc kỳ bay trong gió ra, đã không còn bất cứ âm thanh gì.

Trong nháy mắt khi tiếng “kính lễ” vang lên, Hứa Lập đứng trong đám người cũng đứng thẳng tắp lại, hai gót chân chụm vào nhau, tay phải như không được khống chế nhanh chóng giơ lên, năm ngón tay thu lại duỗi thẳng, ngón giữa đặt vào huyệt Thái dương cao ngang mi mắt, lòng bàn tay hướng xuống dưới hơi mở ra ngoài, cánh tay phải đưa hơi cao tạo thành một đường thẳng với hai vai.

Động tác dứt khoát thành thục của Hứa Lập làm Hạng Long ở bên giật mình.

- Túc tử sao vậy?

Hạng Long vỗ vỗ nhẹ Hứa Lập một chút. Không biết xảy ra chuyện gì mà từ sáng đến giờ Hạng Long vẫn cảm thấy Hứa Lập có chút không đúng, nhưng hắn lại không nói lên lời rốt cuộc là tại sao. Vừa nãy Hứa Lập giơ tay chào cờ càng làm Hạng Long kinh hãi. Bố hắn làm cảnh sát, hắn tiếp xúc với cảnh sát không đến một ngàn cũng vài trăm. Mặc kệ là cảnh sát tốt nghiệp ở trường hay là vừa nhập ngũ nhưng không có ai cho y cảm giác đứng chào như Hứa Lập.

Hạng Long suy nghĩ một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận cảm giác đó là gì. kinh ngạc, đúng là kinh ngạc. Đúng là vẻ trang nghiêm và trào cờ đầy tình cảm của Hứa Lập làm mình kinh ngạc. Những người khác lúc chào cờ dù tư thế tiêu chuẩn đến đâu cũng không cho mình cảm giác này, nhưng vừa nãy Hứa Lập chào lại làm cho Hạng Long cảm thấy Hứa Lập chào mang theo sự tự hào rất lớn về đất nước cùng với quyết tâm có thể vì thế mà không tiếc bất cứ thứ gì.

- Ừ.

Hứa Lập bị đánh thức lại.

- Không có gì, tôi thoáng cái nhớ lại đợt tập quân sự vừa qua nên muốn thực hành một chút.

Nói xong Hứa Lập liền bỏ tay phải xuống nhưng lúc bỏ xuống tay đã nắm lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Ai có thể giải thích thị trưởng của Hứa Lập bây giờ? Sau khi tốt nghiệp đại học Hứa Lập nhập ngũ ngay. Bảy năm trong qua làm cho bao kỷ luật quân ngũ đã dung hào vào máu Hứa Lập. Nhưng hôm nay khi quốc kỳ được bay lên, hắn đã không còn quyền lợi hành lễ trước quốc kỳ.

Nhưng bây giờ nếu có người muốn hỏi Hứa Lập có hối hận về quyết định nhập ngũ năm nào không, Hứa Lập có thể lớn tiếng nói cho hắn:

- Tôi không hối hận. Dù là một giây trước khi chết tôi cũng không hề hối hận. Tôi tự hào vì mình từng là quân nhân cộng hòa.

Nhưng nếu hỏi Hứa Lập bây giờ có còn lựa chọn đi con đường trước đây hay không, Hứa Lập lại đáp không thể.

Bảy năm trong quân ngũ của hắn, nhất là sau khi vào đại đội Tuyết Báo, hắn không hề do dự chịu bị thương khi chiến đấu. Khi một mình lao vào rừng sâu truy kích 13 tên trong lực lượng vũ trang phản Hoa, hắn cũng không hề do dự. Khi đối mặt với kẻ thù đông gấp nhiều lần, đối mặt kẻ thù được trang bị ưu việt hơn mình, hắn không hề do dự. Nhưng khi nghĩ đến giây phút cuối cùng thấy vợ con vô tội chết thảm, mình cũng rơi máu trên đường phố, Hứa Lập cuối cùng đã do dự.

Đảng chỉ huy súng, đây là thiết luật từ khi Trung Quốc thành lập. Trong tay mình dù cầm súng tự động, dù là tên lửa hạt nhân, mình có thể tra rõ tất cả mọi thứ ở thành phố Hòa Liên sao? Có thể một lưới bắt hết đám xã hội đen sao? Có thể đánh nát nụ cười lạnh lùng giấu phía sau kia sao? Câu trả lời là không thể. Quân đội chỉ có thể phục tùng sự chỉ huy của Đảng, dù địa vị trong quân của Hứa Lập cao tới đâu cũng không có quyền lực đi thăm dò đám xã hội đen thành phố Hòa Liên, lại càng không muốn nói đến gương mặt ẩn sau cửa sổ kia.

2 phút 7 giây, lúc này quốc kỳ đã kéo lên tới đỉnh, không sai khác một giây.

- Lễ tất.

Theo khẩu lệnh vang lên, 36 lễ binh cầm súng tự động cùng bỏ súng xuống. Mà cùng lúc này Hứa Lập đã có sự định vị cho tương lai của mình.

Trong khoảng thời gian vừa rồi, Hứa Lập đã đi ra khỏi bóng ma mười năm trước, buông bỏ tất cả. Dù sao bây giờ là mười năm trước, tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa, vợ con mình sẽ không gặp nạn đó nữa. Chẳng qua tất cả phải phụ thuộc vào cố gắng sau này của mình. Biện pháp trực tiếp nhất thay đổi hậu quả này chính là bỏ qua vợ con vốn có của mình, chỉ cần mình và Lữ Tĩnh không thành hôn, vậy tất cả sẽ không phát sinh nữa.. Bỏ Lữ Tĩnh, vậy không phải còn Vương Tĩnh, Triệu Tĩnh ư? Lại nói bắt mình bỏ qua người vợ thương yêu đó sao? Ít nhất bây giờ Hứa Lập tuyệt đối không thể quên Lữ Tĩnh. Nụ cười tươi vui của cô đã in sâu vào trong tim, trong đầu của hắn, Hứa Lập muốn cũng không thể loại bỏ nó đi được.