Trọng Sinh Vi Quan

Chương 8: Tiền mặt




Chủ quán nghe thấy không phải trả lại tiền lẻ, khách còn mua xổ số đương nhiên là vui. Y nhanh nhẹn đi tới trước máy xổ số, ấn năm vé theo mã số Hứa Lập nói rồi đưa cho đối phương. Trước khi Hứa Lập ra khỏi cửa, chủ quán còn vui vẻ nói:

- Chúc chú em trúng thưởng, sau này hay đến đây.

Hứa Lập thầm nghĩ nếu không phải trúng lớn thì quỷ mới đi mua xổ số. Xác xuất trúng giải đặc biệt của xổ số căn bản còn nhỏ hơn bị sét đánh. Mình quay lại mua không phải cho người ta tiền ư?

Tìm đám người Hạng Long đưa đồ uống, mọi người vừa uống vừa quay về phòng ngủ. Mọi người dậy sớm đi xem chào cờ nhưng không ai thấy hối hận, hơn nữa cho đến bây giờ còn thấy phấn khích. Nghi thức chào cờ trang nghiêm quả thật làm tinh thần người ta rung lên, cho đến bây giờ mọi người còn bàn luận về nghi lễ đó. Chẳng qua Béo lại không nói gì, cứ cúi đầu bước đi.

Người khác có lẽ không đoán được tâm tư của Béo nhưng Hứa Lập lại biết rõ mùa xuân của Béo đã tới. Béo vừa thấy Vương Huệ đã yêu, lúc này y nhất định đang nghĩ tối nay tới quán nên tặng quà gì cho Vương Huệ. Hứa Lập cũng biết dù mình không đề cập lát nữa tên Béo cũng sẽ chủ động đưa ra vấn đề này.

- Ôi, Béo, nghĩ gì vậy, không phải là nghĩ đến cô em Vương Huệ vừa nãy chứ? Đừng nghĩ nữa, ca ca giới thiệu một em khác cho chú, hai chân dài tới nách.

Hứa Lập vỗ vỗ Béo cười nói.

- Đi đi, đừng làm phiền.

Béo đẩy tay Hứa Lập, y ngẩng đầu nói.

- Tôi nói này, người ta cho con gái nhận mấy chúng ta làm anh, tối còn bày bàn ăn mời mình, chúng ta không thể đến tay không mà, như vậy có vẻ chúng ta không có thành ý.

- Cái này cũng đúng, chẳng qua hình như thành tâm làm anh nhất chỉ có tên Béo này, chúng tôi là tùy ý. Ông đừng có mà vơ đũa cả lắm.

Mắt kính trêu lại.

- Ông, các ông …

Nhìn ánh mắt trêu chọc của mọi người, Béo nhận thấy chút tâm tư của mình không giấu được ai. Tên Béo như quả bóng xì hơi. Y ủ rũ nói.

- Các vị đại ca, coi như lão đệ cầu mọi người suy nghĩ giúp xem nên tặng gì mới tốt.

- Hoa ….

- Đúng, tặng hoa nhưng nhất định là hoa hồng đỏ tươi đó, như vậy mới tỏ được thành ý của Béo nhà chúng ta.

Mấy người hợp mưu giúp Béo, chỉ có Hứa Lập không nói. Hứa Lập hiểu rõ về cô bé Vương Huệ, người Đông Bắc rất thực tế, mà Vương Huệ càng thực tế hơn. Nhớ năm đó lúc còn học, sau khi quan hệ của Béo và Vương Huệ được xác lập, tiền sinh hoạt hàng tháng của Béo toàn bộ rơi vào tay Vương Huệ. Mà sau khi Vương Huệ tốt nghiệp, Béo và Vương Huệ trải qua chín chín tám mốt khổ nạn cuối cùng đã kết hôn, nhưng khi mọi người hỏi bọn họ muốn quà gì, Vương Huệ nói một câu làm mọi người muốn ngất.

- Tiền mặt, tiền mặt là tốt nhất. Em và anh Béo đang muốn mở công ty nhưng thiếu hụt tài chính. Mọi người nếu có lòng cứ tặng nhiều tiền vào.

Đến lúc đó mọi người mới thấy được bộ mặt thật của Béo. Mà Béo cũng nhân số tiền cưới do bạn bè, cha mẹ hai bên mừng đã cùng Béo mở một công ty bất động sản ở Ninh Dương. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hai người dựa vào ảnh hưởng của bố mẹ Béo ở địa phương cùng thị trường nhà đất đang tốt đẹp mà kiếm được vài chục triệu, thành một trong các công ty nổi tiếng trong ngành của thành phố.

Những câu này Hứa Lập không thể nói ra với mọi người. Chẳng qua hắn vẫn đưa ra một chủ ý.

- Béo, hay là ông tặng cho Vương Huệ một phong bao, vừa đỡ phải suy nghĩ lại còn thực tế. Nhưng tôi nói trước phong bao này ông tự bỏ, đừng kêu gọi mọi người quyên góp. Mấy anh đây nhận lời tối đi cùng ông đã là nể mặt ông rồi.

- Phong bao? Có tục quá không?

Béo có chút lo lắng.

- Yên tâm, ông nếu cầm phong bao thì anh đảm bảo tối nay nhất định sẽ gặp điều vui.

Hứa Lập vỗ ngực cam đoan.

Người khác không biết là thành tâm hay là muốn xem náo nhiệt hay có tâm trạng gì mà đều hùa theo.

- Đúng, là phong bao, chẳng qua bao tiền phải xem thành ý của ông anh này.

- Được, phong bao thì phong bao.

Béo bị mọi người kích động rốt cuộc đã hạ quyết tâm.

Hứa Lập ở bên gật đầu thầm nghĩ “Lần này không biết có phải là mình giúp Béo không nhỉ? Nếu không phải mình gợi ý, Béo nhất định sẽ bỏ ra hơn ngàn mua quà tặng Vương Huệ, Vương Huệ nhận quà không nói gì nhưng sau đó khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Vương Huệ đã oán giận tên Béo không ít. Nói hắn gì mà hoang phí, không biết dùng tiền. Nếu không phải thấy Béo hết lòng yêu mình, chỉ riêng việc tên Béo lãng phí đã đừng mong cô nhận lời.

Mấy người về phòng ngủ vùi bù cho buổi sáng dậy sớm, cả bọn ngủ đến hơn giờ chiều mới dậy. Cả đám tìm bánh mì, mì gói ăn sau đó ra sân thể dục của trường đá bóng phát huy tinh lực quá dư thừa của bọn họ.

Nhìn bầu trời dần tối, Béo có chút không nhịn được kêu lên.

- Được rồi, trời tối rồi, chúng ta về thôi. Nhận một cô em gái dù như thế nào cũng phải chỉnh sửa một chút đừng làm mất mặt phòng 308 chúng ta.

- Thôi, lúc nào đến lượt ông phải lo việc này việc kia? Còn không phải là nghĩ đến cô bé Vương Huệ sao? nói thẳng ra là được, mấy anh đây không cười chú đâu.

Mắt kinh lau lau mồ hôi mặt nói.

- Đúng, ngay cả Mắt kính thành thật nhất còn nhìn ra tâm tư của ông. Xin các anh đi. Mấy ngày nghỉ này chú bao các anh ăn sáng, các anh sẽ cho chú thể diện hơn nữa đảm bảo sáng tạo cơ hội cho chú và cô em. Sao?

Vu Lượng kêu lên.

- Ông …

Béo định phản bác nhưng nhìn vẻ mặt trêu chọc của người khác dành cho mình, y đành ngậm bồ hòn. Nếu không nhận lời tối không biết mấy tên này sẽ chơi đểu gì mình. Béo cắn răng dậm chân.

- Được, không phải là sáu bữa sáng sao, có gì chứ, lão đệ đây xin mời

Nói là như vậy nhưng trong lòng Béo lại đang thầm nói mấy tên kia đều ăn thùng uống vại, nhất là ăn của người khác càng cố ra sức phát huy 200% sức ăn, một tên vốn có thể ăn bốn bánh bao, đến lúc đó không có tám cái tuyệt đối không được, có khi còn ăn bù cho bữa trưa, đáng thương cái ví của mình. Xem ra lại phải tìm lý do xin viện trợ trong nhà rồi.

Chẳng qua mời khách cũng có chỗ tốt, đến quán đó ăn với đông người cũng tiện hơn mình đến đó một mình, có đông người mình cũng bạo gan hơn.