Trọng Sinh Vi Quan

Chương 97: Tìm người hợp tác




Hứa Lập ở bên nghe Từ Đắc Hậu và Mã Kiện nói chuyện mà trong lòng không khỏi có suy nghĩ. Nếu có lợi ích như vậy thì sao mình không tìm một tên thái tử đảng nào đó đến, rồi phân chia lợi ích. Mình phải tìm Thái tử Đảng cùng nhau hợp tác, cùng lắm thì chia cho hắn chút lợi nhuận là xong. Mình muốn khai thác mỏ quặng Molybdenum ở đây không phải là vì tiền, mà muốn ở xã Nhị Đạo có công ty đủ sức nặng, như vậy có thể mang lại lợi ích cho nhân dân xã Nhị Đạo, góp phần cống hiến vì sự phát triển của xã Nhị Đạo mà thôi.

Nghĩ vậy Hứa Lập đứng lên nói:

- Bí thư Từ, chủ tịch Mã, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua, nếu mỏ quặng Molybdenum có thể khai thác thì xã Nhị Đạo chúng ta cũng có hi vọng. Tôi sẽ tiếp tục tìm đối tác, rồi cố tìm tìm biện pháp tốt nhất, dù kết quả thế nào tôi cũng muốn hai người ủng hộ.

Từ Đắc Hậu nhìn Mã Kiện, với hai người Hứa Lập không phải là người ngoài, Từ Cương cũng theo Hứa Lập luyện võ hơn một tháng, những lúc rảnh rỗi Hứa Lập cũng phụ đạo thêm kiến thức để thi công chức, Từ Cương rất phục Hứa Lập. Ngay cả Từ Đắc Hậu cũng coi Hứa Lập như con, như vậy không phải người ngoài. Từ Đắc Hậu với kinh nghiệm hơn nửa đời người đương nhiên cũng nhìn ra tương lai của Hứa Lập rất sáng.

Mã Kiện cùng Hứa Thành Hữu là bạn học, dù không đi lại nhiều nhưng tình cảm mới là chân thành nhất, y với Hứa Lập cũng như là chú cháu cho nên càng hi vọng Hứa Lập có tương lai tốt. Sau khi Hứa Lập nói, Từ Đắc Hậu gật đầu nói:

- Tiểu Hứa, cậu yên tâm. Tôi biết cậu vì tương lai phát triển của xã Nhị Đạo. Tôi ủng hộ cậu, nếu cần tôi giúp gì cứ nói, tôi sẽ dốc hết sức.

Mã Kiện thấy Từ Đắc Hậu như vậy cũng nói:

- Tuổi trẻ thật tốt, năng động và đầy nhiệt huyết. Chúng tôi già rồi chỉ có thể cổ vũ phía sau những người trẻ. Nếu có điều gì xảy ra, chúng tôi sẽ không mặc kệ, cậu cứ yên tâm.

Có Từ Đắc Hậu và Mã Kiện ủng hộ, Hứa Lập biết bây giờ ít nhất là ở xã Nhị Đạo không có vấn đề, nhưng tương lai vẫn chưa biết được. Dù sao việc liên quan tới hàng trăm triệu, ai thấy mà không muốn hưởng một chút? Tương lai có kẻ muốn nhúng tay vào khai thác mỏ quặng ở xã Nhị Đạo thì ai mà không có chỗ dựa cứng cơ chứ? Từ Đắc Hậu và Mã Kiện có thể đứng vững áp lực từ cấp trên cũng như lòng tham bên trong con người không? Hứa Lập không rõ, ngay cả Từ Đắc Hậu và Mã Kiện cũng không thể nói rõ bản thân họ. Chuyện tương lai để tương lai nói.

- Được, sắp tới tôi sẽ dốc toàn lực tìm biện pháp về việc của mỏ quặng, những chuyện khác xin làm phiền bí thư Từ và chủ tịch Mã giải quyết giúp.

- Thu hút đầu từ cũng là công tác chính trị của chúng ta, cũng là cống hiến cho xã Nhị Đạo. Nếu Tiểu Hứa có thể kêu gọi đầu tư khai thác mỏ quặng thì không chỉ xã Nhị Đạo mà ngay cả huyện cũng không có công ty nào lớn đến như vậy. Một khi có đầu tư chắc chắn sẽ trở thành công ty trụ cột của toàn huyện. Cậu cứ yên tâm đi vận động, mọi chi phí do xã trả, đừng nghĩ gì chuyện ở đây cả.

Từ Đắc Hậu gật đầu nói.

Đến chiều Hứa Lập bắt xe mang theo tài liệu về mỏ quặng Molybdenum

về huyện, vửa về đến nhà Hứa Lập liền lấy điện thoại gọi cho Điền Căn Sinh:

- Điền đại ca? Tôi là Hứa Lập.

Điền Căn Sinh nghe thấy Hứa Lập cũng nhiệt tình nói:

- Lão đệ, hôm nay rảnh rỗi vậy, không phải là về chơi với bạn gái đó chứ?

Điền Căn Sinh đã mấy lần gọi Hứa Lập đến Long Cung ngồi uống với mình, nhưng cuối tuần Hứa Lập về huyện là muốn giành thời gian bên Phạm Ngọc Hoa cho nên hắn đã mấy lần từ chối yêu cầu của Điền Căn Sinh.

- Đại ca, tôi có việc muốn nhờ anh giúp.

- Huyng đệ chúng ta có gì phải nhờ chứ, có việc gì cứ nói. Chỉ cần đại ca có thể làm cho cậu, tôi quyết không chối từ.

- Đại ca, không biết ông chủ Long Cung - Văn Thành đã trở về chưa? Tôi muốn nói chuyện cùng y, không biết có được không.

- Cái gì mà ông chủ Long Cung, đó là đại ca của tôi, cũng là đại ca của cậu. Y mới về ba ngày, chuyện của cậu tôi cũng nói qua, y nghe xong cũng muốn gặp cậu, nhưng nếu gặp mà cậu gọi là ông chủ Văn thì y sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Vừa hay giờ y ở Long Cung, cậu đến đây chúng ta cùng uống rượu.

- Được, tôi đến tìm anh ngay.

Hứa Lập buông điện thoại rồi mang theo tài liệu về mỏ quặng Molybdenum

ra ngoài bắt taxi đến Long Cung. Khi ở xã Nhị Đạo Hứa Lập đã nghĩ nếu mỏ quặng Molybdenum mà được khai thác thì tài chính không còn là vấn đề. Vấn đề mình lo lắng nhất chính là khi bắt đầu khai thác mỏ quặng sẽ có không ít người đến đòi chia chác. Như vậy tốt hơn là tự mình đi tìm chỗ dựa trước, chia cho họ chút lợi ích, để họ cùng hội cùng thuyền với mình, làm cho đám người có mưu đồ biết khó mà lui.

Lúc này chỗ dựa lớn nhất của mình là Phạm Kiệt, nhưng Phạm Kiệt đang là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy, nên không thể để ông tiến vào việc này. Hơn nữa việc mua bán với khoản tiền lên đến hàng trăm triệu, hàng tỷ như thế này thì sợ rằng ngay cả một trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy cũng không giúp được. Nói thế nào thì Phạm Kiệt cũng là nhạc phụ tương lai của mình, đương nhiên mình không thể để ông ngồi trên chảo lửa. Ngoài Phạm Kiệt, người mà Hứa Lập cho rằng thích hợp nhất chính là ông chủ Long Cung Văn Thành, Văn Thành có ca ca làm bí thư thị ủy, lại có cha từng làm bí thư tỉnh ủy. Ở Giang Ninh hắn cũng kinh doanh nhiều năm như vậy. Hắn có thể trụ được ít nhất là trong địa bàn tỉnh. Nên Hứa Lập mới vội đến gặp Văn Thành.

Xe taxi nhanh chóng tới cửa Long Cung, Hứa Lập xuống xe đi vào thì nhân viên lễ tân ngoài cửa đã tiến lên cúi đầu nói:

- Hứa tiên sinh, giám đốc Văn và quản lý Điền của chúng tôi chờ ngài ở phòng Kim Long - khu đồ ăn Trung Quốc.

Hứa Lập gật đầu, sau khi vào cửa liền theo nhân viên phục vụ đi tới phòng Kim Long. Từ phòng Kim Long hai nhân viên phục vụ chào Hứa Lập, đẩy cửa cho Hứa Lập đi vào. Đi vào trongg Hứa Lập đã thấy có hai người đang ngồi, một người là Điền Căn Sinh, người còn lại ngồi bên Điền Căn Sinh – người này hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ cộc tay màu trắng, đeo kính mắt màu vàng, nhìn rất ra dáng văn nhân.