Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 18




Editor: Pun. 

Về đến nhà đã là cuối buổi trưa.

Giữa chính ngọ đi đường, quả thật là một cực hình.

Mang dê dắt ra sau nhà cột kỹ vào cây, hai con chó con cũng để bên cạnh, xách một thùng nước giếng, trong nhà cũng không có chén bể, trực tiếp đổ một chút vào bồn đựng thức ăn cho gà, trước tiên để cho chúng giải khác đã.

Nước còn thừa lại thì để trong thùng, Quý An Dật kéo Vương Tiểu Nhị đi rửa mặt, sạch sẽ mát mẽ, cả cũng thoải mái hơn.

"Ngốc tử, Quý A Cường đi cắt chút cỏ non cho dê ăn đi." Cất thùng gỗ và bố khăn, Quý An Dật thanh âm chậm rãi phân phó Vương Tiểu Nhị.

Buổi sáng hôm nay hành động của ngốc tử, khiến cho hắn thực vui mừng, y đã bắt đầu chậm rãi hiểu được những gì người khác nói, đây là một thời khắc mấu chốt, hắn phải làm một chút gì đó để dẫn đường cho y.

Vương Tiểu Nhị lăng lăng nhìn Quý An Dật, có chút hơi mờ mịt.

Quý An Dật nghĩ nghĩ, đi tới phòng chứa tạp vật, đưa ra một cái sọt, cười chậm rãi nói. "Cắt cỏ, cắt cỏ non."

Vương Tiểu Nhị nghe, nhếch miệng nở một nụ cười thật to, nhận lấy cái sọt cùng lưỡi liềm, vui vẻ rạo rực ra ngoài, thấy thân ảnh y biến mất trong tầm mắt, trong mắt Quý An Dật tràn đầy ý cười.

Ngốc tử này, đối với chuyện làm nông lúc nào thông thấu hơn những việc khác một chút.

Bây giờ thời gian đã có chút trễ, Quý An Dật cũng không có ý muốn nấu cơm, liền trực tiếp mồi bếp lò nhỏ, chuẩn bị nấu một nồi cháo đầy, bỏ thêm đậu xanh vào chỉ có điều hơi nhiều một chút.

Không chế tốt độ lửa, để cháo có thể ngon hơn tinh tế hơn.

Đóng cửa phòng bếp, nhanh chóng vào không gian, lấy chút linh thủy, không pha loãng trực tiếp bỏ vào bồn đựng thức ăn cho gà để dê và hai con chó con uống.

Đợi chúng uống xong, Quý An Dật mới trộn một bồn đồ ăn cho gà một bồn cho vịt, đặt ở nhà sau, thả gà vịt ra.

Bình thường giờ thìn là đã thả ra, hôm nay thì trễ khoảng hai canh giờ, mười hai con gà vịt này đói đủ thảm, vừa mới mở lồng ra chúng liền phi thẳng tới bồn đựng thức ăn, con sau chen con trước tranh nhau mà ăn.

Đem lồng gà và lồng vịt ra sau nhà, đặt dưới ánh nắng để phơi khô, rửa sạch tay, Quý An Dật cầm quần áo giặt sạch phơi sau nhà, ra nhà trước tưới nước cho vườn rau, hắn định cầm chổi quét sạch nhà trước, Vương Tiểu Nhị liền xách một sọt đầy cỏ non trở về.

"Đã trở lại." Quý An Dật đi về phía trước hai bước nghênh đón, nhìn khuôn mặt y đang ngây ngô nở nụ cười, mồ hôi trên trán chảy xuống, hắn cũng rất tự nhiên duỗi tay tới, dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán y.

Làm xong động tác này, hắn hơi ngẩn người, sau đó, nở nụ cười.

"Vợ." Vương Tiểu Nhị cầm lấy tay vợ, cười a cười a, bộ dáng rất vui vẻ.

Quý An Dật kéo y ra nhà sau, đem sọt cỏ non đổ xuống dưới tàng cây, nhìn Vương Tiểu Nhị nói. "Dê này, cũng giống chúng ta, cũng phải ăn cái gì đó, thức ăn của nó chính là cỏ non."

Đôi mắt đen láy của Vương Tiểu Nhị nhìn dê đang nhai cỏ ở dưới tàng cây, lại nhìn về hướng Quý An Dật cười a cười a.

"Chúng ta còn chưa đem thóc ra phơi nắng đó." Việc này nôn nóng cũng không được, từ từ rồi làm, Quý An Dật kéo tay y ra nhà trước.

Vừa tới nhà trước, Vương Tiểu Nhị liền tránh mở tay, lấy cây chổi lớn, bắt đầu quét dọn.

Quý An Dật ở bên cạnh nhìn, đợi dọn dẹp sạch một mảnh đất trống, hắn liền vào phòng đựng tạp vật, đem tấm phơi nắng khiêng ra, trải ra.

Vương Tiểu Nhị dọn dẹp xong, cất chổi đi, y đi vào phòng đựng tạp vật vác thóc ra, đổ thóc lên tấm phơi nắng, Quý An Dật cầm nông cụ đẩy đều ra.

Làm xong việc này, trong phòng bếp cháo cũng chín, bắt đầu bay ra một mùi thơm nồng đậm.

Vì buổi sáng hai người chỉ ăn bánh bao, bận rộn từ sáng tới giờ, bụng đã đói kêu vang, rửa mặt sạch, bắt đầu ăn cơm trưa.

Trong nhà củi lửa không đủ, chắc buổi chiều phải vào núi tìm một ít.

Ngủ trưa nửa canh giờ, dùng đồ vật ngăn xung quanh tấm phơi nắng, Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị đi vào núi.

Bây giờ là đầu tháng bảy, quả mơ chắc đã chín muồi.

Trong nhà mới vừa mua dê, có linh thủy ở đây, Quý An Dật không quá lo lắng thân thể của dê, dê khỏe mạnh, ăn ngon, lượng sữa tự nhiên sẽ nhiều lên.

Sữa dê có mùi khá nồng, hắn định kiếm chút mơ, đun với sữa dê, hương vị chắc sẽ ngon hơn nhiều.

Thật ra trong thôn có hộ trước nhà trồng cây mơ, hắn cũng không thể đi hái, đành phải lên thử thời vận, nói không chừng có thể kiếm được.

Dựa vào tâm tư như vậy, Quý An Dật lôi kéo Vương Tiểu Nhị hướng về phía ngọn núi mà đi.

Lấy xong một bó củi tìm một nơi bí mật để đó, đợi khi nào về sẽ khiêng về nhà.

Ở trong núi cẩn thận đi dạo a đi dạo a, đến tận khi kiếm được bốn bó củi, cuối cùng mới thấy được cây mơ, hơn nữa không chỉ một một gốc mà tới tận bốn gốc, lần lượt đứng gần nhau.

Tìm lâu như vậy cũng có chỗ hữa dụng.

Quý An Dật tuyệt không khách khí, đem quả trên bốn cây mơ hái hết sạch.

Sau đó, cảm thấy mỹ mãn mà lôi kéo Vương Tiểu Nhị về nhà.

"Ngốc tử, trở về ta sẽ làm cho ngươi món ăn ngon." Nhìn những quả mơ vàng óng này, trong lòng Quý An Dật cao hứng vô cùng, nuốt nuốt nước miếng, trực tiếp cầm lấy một quả chà chà, cắn một ngụm xuống.

Ôi, cái hương vị này, thật mỹ vị mà.

"Ngươi cũng ăn một miếng, Ăn ngon thật." Quý An Dật trực tiếp đem quả mơ mình đã cắn một nửa bỏ vào miệng Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị há miệng, ngay cả hạt cũng ăn luôn.

"Hạt, hạt phải nhổ ra." Quý An Dật vỗ vai y.

"Hắc hắc." Nhổ hạt ra, Quý An Dật vừa nhai vừa cười ngây ngô.

Hai người cười cười nháo nháo rất nhanh đã ra khỏi núi.

Quý An Dật thân thể xương cốt còn nhỏ, thân thể xương cốt của ca nhi thường rất yếu, vác một bó củi thì đã rất mệt rồi, Vương Tiểu Nhị cao to cường tráng, lưng vác một sọt mơ, mặt trước còn mang một bó củi, vẫn có thể đi đường vững vàng bình thường.

Trở về nhà, Vương Tiểu Nhị bỏ xuống sọt trên lưng, không có dừng lại, mà tiếp tục đem hai bó củi trở về.

Quý An Dật tìm một mảnh đất trống, đem bó củi tháo ra để phơi dưới ánh mặt trời, vừa xới thóc lên một chút, rửa mặt, tiến vào không gian cầm hai chén linh thủy ra, để trên bàn trong phòng bếp, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trong đầu lại nghĩ đến chuyện trái mơ.

Hôm nay mơ có hơi nhiều, thứ này lại không thể cùng một lúc ăn quá nhiều, trời nóng thế này, ăn cũng không tốt.

Hắn nhớ tới trước kia có ăn qua thịt quả làm khô, hay là làm thử một lần? Dù sao, hắn cũng không cần mơ gấp.

Ánh mắt Quý An Dật dừng trên sọt mơ cách đó không xa, nhìn những quả mơ vàng óng bên trong.

Thịt quả làm khô, hắn chỉ nếm qua, thật sự là chưa làm qua.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Quý An Dật đứng lên, ngồi xổm trước sọt, cầm một quả mơ lên ngắm nghía.

Trước hết làm thử một ít xem sao.

Xách lên nửa thùng nước giếng, rửa sạch mơ, hắn bắt đầu hưng trí bừng bừng bỏ hột của mơ.

Sau khi hạ đao, sự thật đã đem ý tưởng của hắn dập tắt.

Quả mơ chín này, thịt quả cứng không tả nổi.

Thịt quả làm khô, thất bại.

Quý An Dật cầm nửa quả mơ đã tách ra, vừa ăn vừa trở về ghế ngồi, tiếp tục suy nghĩ.

Sau đó, hắn lại nghĩ ra một biện pháp. Thịt quả làm không được, mứt trái cây chắc có thể làm được đi!

Đem mơ đặt lên bệ bếp, không thể lãng phí vô ích được.

Mứt trái cây hắn biết làm chút ít, cái này dễ làm quá không khó.

Quý An Dật tìm một cái nồi nhỏ, dùng nước rửa sạch, đem mơ lấy ra, bỏ hạt vào thùng nước bên cạnh, thịt quả thì bỏ vào nồi nhỏ.

"Vợ." Vương Tiểu Nhị mang củi tới, rửa mặt sạch, ngồi xỗm bên cạnh vợ, tò mò nhìn hắn.

" Mở bó củi ra phơi nắng à?" Quý An Dật ngẩng đầu nhìn hắn, lấy một miếng thịt quả, bỏ vào miệng y vừa nói. "Ta làm ăn ngon lắm."

Vương Tiểu Nhị vui tươi hớn hở cười, suиɠ sướиɠ nhai thịt quả, đầu thẳng hơn một chút.

Nửa nồi thịt quả, thấy không sai biệt lắm, Quý An Dật thu tay, vẩy vào chút đường, lấy vung đậy lại, đợi thịt quả thấm thêm một chút, hơi nước bay ra là ngao xong.

Thấy canh giờ đã tới, Quý An Dật chỉnh lửa nhỏ, đem nồi nhấc lên, dùng lửa nhỏ ngao, cầm thìa không ngừng quấy quấy đập vụn thịt quả, chút nữa thịt quả sẽ biến thành mứt trái cây, thấy mứt đã sền sệt đậm đặc, nhanh chóng lấy nồi ra.

Trong phòng bếp, tràn ngập mùi thơm của mứt trái cây, khiến cho người khác thèm ăn.

"Ngốc tử, nếm thử, chút xem." Dùng thìa múc một ít, đợi nguội xuống, Quý An Dật mặt mày hớn hở nhìn Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị đã sớm thèm không chịu nổi, thấy động tác vợ, nhanh chóng há mồm.

"Ăn ngon không?"

Vương Tiểu Nhị cười thật sáng lạn, ánh mắt trong suốt, trông mong nhìn nồi mứt trái cây kia.

Trong nháy mắt như thế, sâu trong nội tâm của Quý An Dật trào ra một loại xảm xúc hạnh phúc, ấm áp dào dạt, khiến cho miệng hắn bất giác giương cao lên.

Hết chương 18.