Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 7




Editor: Pun. 

Sáu cái bánh bao ba tiền đồng, nói đắt thì không đắt, nói rẻ thì không rẻ.

Quý An Dật cầm túi giấy gói tốt bánh bao, bước nhanh về phía quầy hàng mà, lúc này chỉ trong chốc lát, ngã tư đường đã có nhiều người chen lấn, nhao nhao ồn ào, hít một ngụm không khí trong lành vào trong tất cả đều là mùi rau dưa, không có mấy người đến mua rau, mọi người đều đang gánh, vác hay bày biện hàng quán của mình ra, phỏng chừng trong chốc lát người sẽ càng nhiều.

"Mau vào." Vương Bảo Nhi vừa thấy thân ảnh hắn liền đứng lên gọi hai tiếng.

Vương Tiểu Nhị vừa chuẩn bị đi theo hắn mua bánh bao, nhưng bị Vương Bảo Nhi kéo lại, ở đây nhiều người lộn xộn, vẫn nên đặt trong tầm mắt thì yên tâm hơn. Lúc này, nhìn thấy Quý An Dật, y liền nhếch miệng cộc lốc cười, đi về phía trước hai bước, đưa tay lôi kéo hắn.

Quý An Dật vò vò tóc Vương Tiểu Nhị, hai người ngồi xổm trước quầy hàng.

Vương Bảo Nhi ngồi bên phải, Quý An Dật ngồi bên trái, chính giữa kẹp Vương Tiểu Nhị, như vậy an toàn hơn nhiều.

"Một tý nữa người sẽ nhiều hơn." Quý An Dật vừa cười nói vừa lấy bánh bao từ trong túi giấy ra, đưa cho Vương Tiểu Nhị, chính mình cũng cầm một cái, sau đó đem túi giấy đưa cho Vương Bảo Nhi .

Vương Bảo Nhi tiếp nhận túi giấy, từ bên trong lấy ra một cái bánh bao nóng hầm hập ăn, miệng thì nói: "Không sai biệt lắm khoảng canh giờ này, mọi người sẽ lũ lượt đi lên trấn, người sẽ càng nhiều." Hắn cầm miếng giấy của bánh bao, không vội lấy thêm cái thứ hai, mà tiếp tục nói. "Bình thường ta đều là ăn cơm sáng xong mới đi, có thể tiết kiệm được một chút, nhưng nghĩ hai ngươi là lần đầu tiên, sợ không dậy sớm như vậy, thu thập xong rồi ta mới qua tìm các ngươi, may mắn là kịp, nếu trễ hơn chút, sẽ không chiếm được vị trí tốt như thế này."

Hà Khê thôn cách Cảnh Dương trấn gần, cũng phải đi nửa canh giờ, có xa hơn một chút thì đi khoảng một canh giờ, ban ngày phải bận bịu làm việc, khó ai có thể nửa đêm tỉnh dậy hướng trấn trên mà đi, cho dù có thêm một hán tử đi theo, cũng có chút chịu không nổi, bình thường đều là hơn nửa giờ dần (3 giờ- 5 giờ sáng) mới tỉnh, cước bộ nhanh một chút, thì đi hơn nửa canh giờ, chậm hơn một chút thì đi một canh giờ, giữa giờ mẹo (5 giờ- 7 giờ sáng) là đến trấn trên. Lúc này, ngã tư đường đã có nhiều quầy hàng đã không còn, những quầy nằm ở phía trước đã bán xong, đoạt khoảng trống lộ ra này thì sẽ được vị trí tốt, bởi vậy, chờ bán xong đồ ăn, thì cũng khoảng giờ tỵ (9 giờ- 11 giờ sáng), sau đó vội vàng đi mua những gì mình cần rồi mới đi về nhà, lại mất thêm một canh giờ, trở lại thôn đã là buổi trưa.

Khu phố này là một khu chợ bán thức ăn, bình thường giờ thìn (7 giờ- 9 giờ sáng) là khoảng thời gian náo nhiệt nhất, đều là những cửa son gia đình nhà nghèo (có ai hiểu đoạn này chỉ giúp mình nha), không cần dậy quá sớm cũng sẽ không ngủ quá muộn.

Nghe Vương Bảo Nhi nói, nhìn ngã tư đường chật chội chen chút này, trong lòng Quý An Dật xen lẫn nhiều cảm xúc.

Cuộc sống nhà nông nhìn thì rất đơn giản bình dị, nhưng cũng rất mệt. Bốn, năm giờ phải thức dậy, chỉ vì gánh hai gánh rau bán được chút tiền, đổi một chút đồ dùng sinh hoạt về nhà. Trong một năm chỉ có vào mùa đông là có thể nhàn rỗi hơn một chút, hàng năm tiền tích lũy cũng không được bao nhiêu, nhiều lắm thì chỉ đủ ấm no.

Aiz, chúng sinh trăm vẻ.

Ăn xong điểm tâm, không bao lâu, người trên đường dần đông hơn, có đủ loại người ở ngã tư đường trung tâm, đi một chút lại dừng rồi lại đi, có nhiều âm thanh gào to, đủ các dạng tiếng động cái gì cũng có.

Thanh âm của Vương Bảo Nhi rất tốt, y cũng không la to mời gọi, mà trực tiếp đọc ra tên đồ ăn, âm cuối ngân lên kéo dài, gợi lên một cổ phong cách thú vị.

Quý An Dật nhìn người đến người đi từ bốn phía, âm thanh từ bốn phương tám hướng đập vào tai khiến cho hắn chân thật cảm nhận được, mình thực sự đã chết. Từ khi sống lại đến giờ, bản thân rớt lại ở cuộc sống cổ đại này,ở đây không có nhà cao tầng, không có ô tô hiện đại, không có khoa học kỹ thuật tiên tiến, chỉ có những ngôi nhà, mảnh sân nhỏ được xây theo phong cách cổ xưa, đường phố là những phiến đá lớn,mọi người mặc những bộ quần áo giản đơn, buộc tóc tai, chân mang hài, tay cầm theo giỏ trúc hoặc gánh theo trúc lâu tử (?).........

Hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

"Quý ca nhi phát ngốc gì đấy." Vương Bảo Nhi một bên phụ giúp cho Quý An Dật đang ngồi ngẩn người, một bên đáp lời với khách hàng. "Vị ca nhi này, mướp này thực sự rất tốt cho sức khỏe, dùng để nấu canh là tốt nhất, bất quá năm tiền đồng một cân, tùy ngươi lựa chọn, nấu lên mùi vị khẳng định sẽ rất ngon, màu sắc nhìn rất là tươi, nhìn là thích liền."

Bên cạnh có quầy hàng cũng bán mướp dây, nghe Vương Bảo Nhi nói vậy, ngay lập tức hắn liền ồn ào một câu. "Mướp đây mướp đây, thơm ngon mỹ vị chính là mướp đây, chỉ bốn tiền đồng một cân."

Bình thường mướp đều là bốn tiền đồng một cân, nhưng Vương Bảo Nhi thấy mướp của Quý An Dật thật sự rất to, nên tăng giá lên một chút.

"Vị ca nhi này, ngươi đừng ngại mắc, ta nói với ngươi, mướp này của nhà ta, ngươi mua tuyệt đối không hối hận, ngươi xem, mướp này tươi ngon biết bao nhiêu, ngươi tự nhìn một cái cũng nhận ra đi, Quý ca nhi nhà ta thật sự mất rất nhiều tâm tư để chăm sóc đấy." Vương Bảo Nhi cũng không gấp, mặc cho tiếng nói của người bên cạnh kêu gọi, lôi kéo, đây là một việc rất bình thường. Hắn cười đem trái mướp cầm lên, đi đến trước mặt vị ca nhi kia cho y tự mình nhìn thử.

Có người muốn đoạt sinh ý nhà mình! Quý An Dật vội vàng điều chỉnh tâm trạng của mình, đối với vị ca nhi kia cười nói. "Ca nhi, không phải chỉ thế đâu trái mướp này nếu dùng để nấu canh thì hương vị sẽ cực ngon đó, còn có ổ qua này- quả mướp đắng, nấu cùng với thịt ba chỉ lại cho thêm ít ớt và gia vị xào lên, đảm bảo ngươi có thể ăn nhiều hơn một chén cơm."

"Nhìn màu sắc rau củ này của ngươi thật sự rất tươi ngon, được rồi, tới lấy cho ta một trái mướp, một trái khổ qua- quả mướp đắng, mớ rau kia cũng lấy một ít, ớt lấy một cân." Ca nhi nhi kia do dự một chút, vẫn quyết định dùng nhiều hơn vài tiền đồng, mua chút đồ ăn tốt hơn này, nếu mùi vị thật sự ngon hơn, về sau có thể thường xuyên đến quầy hàng này mua.

Đồ ăn trong quầy hàng của Quý An Dật màu sắc hiển nhiên tươi hơn so với những nơi khác, bán rất nhanh, sạp đồ ăn của Vương Bảo Nhi bên cạnh cũng được thơm lây bán sạch sẽ, thời gian so với ngày thường non nửa buổi sáng.

Khi đi ra đường, thì cũng đã là giờ thìn (7h-9h sáng), Vương Bảo Nhi mang theo Quý An Dật mua sáu con gà con cùng sáu con vịt cạn, lại mua thêm ít đồ dùng linh tinh trong cuộc sống, hơn nửa giờ tỵ (9h-11h sáng), ba người gánh theo gánh gánh hàng hướng về nhà mà đi, gánh hàng so với buổi sáng có nhẹ hơn, cước bộ hiển nhiên cũng nhanh hơn.

Khi về đến nhà vừa vặn vào buổi trưa, Vương Bảo Nhi còn phải vội vàng làm cơm trưa, không nói thêm cái gì liền chia tay.

Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị trở về nhà, đem đồ vật này nọ chỉnh lý lại gọn gàng. Quý An Dật liền lôi kéo Vương Tiểu Nhị vào nhà, cho dù bụng có hơi đói, cũng không sốt ruột làm cơm trưa. Hắn cần đếm buổi sáng bán hết gánh đồ ăn kia thì được bao nhiêu tiền.

Bảy trái mướp bốn mươi tám tiền đồng, ớt còn thừa ra mười một cân, ba tiền đồng một cân thì tổng cộng được ba mươi lăm tiền đồng, khổ qua- mướp đắng chín nhánh năm tiền đồng một cân, hai mươi chín tiền đồng......

Sau khi đếm lại, một ngày bận rộn làm việc, kiếm được ba trăm sáu mươi hai tiền đồng, dùng hết hai trăm bốn mươi chín tiền đồng, còn dư lại một trăm mười ba tiền đồng, Vương Bảo Nhi trước kia có cho sáu mươi đồng, mỗi ngày mua thịt còn dư bảy tiền đồng, hiện tại tài sản của hắn là một trăm hai mươi tiền đồng.

Haizz, kiếm được chút tiền nhưng số tiền chi ra lại rất nhiều.

"Ngốc tử, xem, đây là tất cả của cải của nhà chúng ta, tốt xấu gì cũng có khoảng tiền nhỏ, từ từ sẽ đến, bây giờ chỉ mới là bắt đầu, ta tin tưởng số tiền này một ngày nào đó sẽ trở thành một tiền thật lớn." Quý An Dật vừa gảy tiền trên bàn vừa quay sang Vương Tiểu Nhị nói thầm.

Cũng không biết Vương Tiểu Nhị có nghe hiểu không, mà chỉ nhếch miệng đi theo ngây ngô cười, tay phải cũng gảy gảy tiền trên bàn, ánh mắt lượng lượng, bộ dáng rất vui vẻ.

Hết chương 7.