Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 114: Ấm tình ngày đông




Trong thời gian này, Lục Nguyên Sướng được trải qua những tháng ngày cực kỳ thỏa mãn. Thê nữ đã trở về, cho nên vào ban ngày thì nàng ôm trên tay một Tiểu Quả nhi, còn tối đến nàng sẽ được ôm vào lòng một Cố Tiểu Phù. Những lúc đó nàng luôn mềm nhũn trong tay mình.

Tuy rằng quan hệ giữa Bắc cảnh cùng triều đình vẫn không thật rõ ràng, nhưng vì đội quân của tân quân bất lực trong việc ngăn địch, đánh không được bao lâu đã phải ăn chiến bại. Hắn cần Tống Định Thiên ra tay chống đỡ gấp. Vì vậy mà khi Tống Định Thiên dâng biểu lên tân quân bày tỏ hy vọng có thể một nhà đoàn viên vào thời khắc tân niên, thì tân quân đã phải thỏa hiệp. Tống Đại lang nhận được thư của Tống Định Thiên liền bố trí như có vẻ qua năm mới vẫn trở về kinh sư như cũ, vì vậy hắn chỉ mang theo ba người gia quyến của Tống gia, trên xe là một ít đồ nhẹ để mang đi Bắc cảnh.

Đương nhiên, mặc dù nói là xe ít đồ nhẹ, nhưng đối với người bình thường mà nói thì đoàn người thăm viếng của Tống gia vẫn là quá mức khổng lồ cùng long trọng. Mấy trăm binh sĩ mở đường, bên ngoài là đoàn người hộ tống cho đoàn xe thật dài, bên trong là lễ vật của huynh đệ Tống thị kính hiếu hai lão nhân dịp tân niên. Còn phần nhiều hơn cả là lễ vật dành cho ấu muội họ chưa bao giờ gặp gỡ.

Tống gia nhiều con trai, vì vậy mà đối với việc nữ tử lập gia đình được chăm lo cực kỳ chu đáo. Tuy nói rằng huynh đệ Tống thị chưa từng gặp Cố Tiểu Phù, nhưng qua ký họa của Tống phu nhân gửi về thì có thể nhìn ra được, Cố Tiểu Phù thông minh lanh lợi, tướng mạo không tồi, tính khí dịu ngoan. Họ cũng biết được rằng nàng đã khiến cho Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân hết sức vui mừng.

Huynh đệ Tống thị đối với ấu muội tràn ngập chờ mong, dĩ nhiên là lễ vật cũng được chuẩn bị rất nhiều. Họ đều nghĩ muốn được đền bù cho Cố Tiểu Phù, nàng bị lưu lạc trong chốn dân gian gần đến hai mươi năm hẳn là phải chịu không ít khổ sở. Vậy nên phàm là vật gì quý báu hiếm có thì đều nghĩ trăm phương ngàn kế lấy về cho bằng được, việc này đã làm cho người làm của Tống gia bị một phen rối ren. Có điều bọn họ đều không một lời oán hận, dù gì thì họ cũng xuất thân là đại quý tộc, tầm mắt khá cao. Huống hồ là em gái duy nhất xuất giá, chuẩn bị nhiều lễ vật một chút cũng là lẽ tự nhiên. Đó là lòng thương yêu của các huynh trưởng đối với ấu muội, chỉ biết bù đắp cho nàng bằng một phần đồ cưới mà thôi.

Gia phong của Tống gia cực kỳ nghiêm cẩn. Trải qua mấy đời cũng chỉ có Tống Văn Quý là một tên bại hoại, những người còn lại đều có phẩm chất tốt đẹp, vì vậy mới làm cho Tống gia có thể chậm rãi phát triển. Đến đời Tống Định Thiên này, dựa vào việc hắn là một thân quân công đầy kiêu ngạo, lại dựa vào mấy cái thân huynh đệ của Tống Định Thiên khí khái chết trên sa trường để hộ quốc, lại còn có một nhà thông gia cực tinh tai mắt, làm cho Tống gia nhảy một cái trở thành một trong những thế gia hiển hách nhất của Đại Chu quốc.

Trong thời gian gần nhất, Tống Văn Quý tựa hồ đã nghe vào tai những khuyến cáo của Cố Tiểu Phù, vì thế mà tỏ ra rất là ngoan ngoãn. Ngoại trừ việc cả ngày hộ tống Tống phu nhân cùng Cố Tiểu Phù mua bán những món hi thế trân bảo ra, hắn đã cực ít đi ra ngoài tụ họp với đám hồ bằng cẩu hữu. Tống Định Thiên nhìn thấy vậy thì mừng rỡ vạn phần. Sự việc phát sinh ở Lục gia làm sao Tống gia lại không biết. Hắn cảm khái Cố Tiểu Phù xử sự chu toàn, thật là nữ nhi đã phải ngậm qua không biết bao nhiêu đắng cay mới có thể mài ra được phần lòng dạ này. Đối với Lục Nguyên Sướng, Tống Định Thiên cũng không có ấn tượng gì gọi là xấu cả. Con trai của hắn hắn biết, cũng biết rõ là cần quản chặt một một chút. Nếu không, như Cố Tiểu Phù từng nói, vạn nhất Tống Văn Quý gây ra cái sự lớn, đến lúc đó còn không phải là thật sự xảy ra khả năng gây họa tới toàn gia hay sao.

Chỉ tiếc con trai đã lớn rồi, cũng đã hơn hai mươi tuổi, vậy mà xử sự lại cứ như đứa bé. Cũng vì trong nhà hắn đứng thứ nhỏ nhất, Tống phu nhân không nỡ, hai vị huynh trưởng lại che chở, vì vậy mà lâu dần dưỡng ra thành tính ham mê. Cho dù Tống Định Thiên muốn tự tay đưa hắn vào khuôn phép nhưng lấy đâu ra thời gian để cùng Tống Văn Quý cả ngày ngao. Vì vậy mà có một người như Lục Nguyên Sướng tỏ ra không sợ bậc quyền quý như vậy, ngược lại, đã làm cho Tống Định Thiên cực kỳ thưởng thức.

Ngày hôm đó, dưới ánh mặt trời ngày đông rất là ấm áp, Lục Nguyên Sướng luyện xong binh liền như mấy ngày trước đây lập tức đi ngay về nhà. Những ngày gần đây, đối với quân vụ nàng đã có chút lười biếng. Cũng may là Vương Siêu cũng hiểu được tâm ý của nàng, nên hắn đã đem rất nhiều quân vụ giao cho người khác xử lý, để cho nàng có thêm nhiều thời gian hơn để ở nhà vui vẻ cùng vợ con.

"Phu nhân đâu?" Lục Nguyên Sướng trở về chính viện, thấy trong phòng không ai liền hỏi.

"Phu nhân đi phòng khách để xử trí việc nhà, trước khi đi có để lại lời nhắn cho tướng quân, để ngài tự mình sắp xếp." Hầu gái nhu thuận đáp.

"Tiểu thư đang ở đông sương hay sao?" Lục Nguyên Sướng hơi nhíu mày. Đã gần tới ngày tết, công việc vặt trong nhà rất nhiều, Cố Tiểu Phù liên tục bận rộn cũng đã vài ngày nay rồi.

"Tiểu thư vừa mới tỉnh, lúc này đang được vú em bồi tiếp ở trong sân sưởi nắng."

Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy liền đi sang phòng đông sương chính thất của Trứng Gà. Vừa mới vào cửa, nàng đã nghe được tiếng cười lanh lảnh của Trứng Gà. Lục Nguyên Sướng vừa ló đầu nhìn vào, quả nhiên thấy Tiểu Cửu đang vui đùa với Trứng Gà.

Một con Cự Lang quý hiếm, uy vũ, cường tráng như vậy mà lúc này lại chẳng khác gì một chú cún con vậy, nó quay vòng vòng để cắn đuôi của chính mình. Trong lòng Lục Nguyên Sướng không khỏi kêu rên. Hai mẹ con Cố Tiểu Phù này chỉ được cái là làm hư Tiểu Cửu mà thôi. Vốn là mắt đã nhìn thấy con đường trở lại làm lang của Tiểu Cửu cuối cùng cũng đã mở rộng, vậy mà từ lúc Trứng Gà được sinh ra, Tiểu Cửu lại biến trở về lúc trước.

"Ôi, Tiểu Quả nhi của cha lại cười rồi này. Ngươi cười cái gì đây? Là cười Tiểu Cửu hay sao?" Lục Nguyên Sướng quay về Trứng Gà lầm bầm lầu bầu. Nàng nhẹ nhàng đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực mình rồi gật đầu ra hiệu vú em lui ra, còn mình thì ôm Trứng Gà cùng đi về phía thư phòng.

Tiểu Cửu thấy thế, vội vàng rập khuôn từng bước theo sát. Nó nghển đầu lên xem Trứng Gà, đáng tiếc là Trứng Gà đã được Lục Nguyên Sướng ôm kín, làm cho nó chỉ biết đem đầu ngẩng lên càng cao hơn.

Khi Lục Nguyên Sướng tiến vào thư phòng, Tiểu Cửu liền ngừng lại, thấy Trứng Gà biến mất vào bên trong thì ngửa mặt lên trời kêu to. Cố Nhị thấy thế liền vội vàng ra lệnh cho Tiểu Cửu câm miệng: "Tiểu Cửu, nếu còn kêu nữa, làm phiền đến tướng quân thì ta cùng ngươi đều không có gì ngon mà ăn."

Tiểu Cửu dùng ánh mắt lưng tròng đáng thương mà nhìn hắn. Mãi cho đến tận khi tin chắc rằng Trứng Gà sẽ không xuất hiện nữa nó mới ấm ức cúi đầu, cùng Cố Nhị ngồi xổm ở trước cửa thư phòng để canh chừng.

Lục Nguyên Sướng ôm lấy Trứng Gà, dùng sức hống một phen. Đáng tiếc Trứng Gà một điểm đều không nể mặt nàng, chỉ là mở mắt tỉnh táo nhìn nàng. Lục Nguyên Sướng thở dài nói: "Trứng Gà, sao ngươi không cười với ta một chút nào vậy? Ta vậy nhưng cũng là mẹ của ngươi đây mà."

Trứng Gà dùng ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Sướng. Nàng rõ ràng là không hiểu cha mẹ có nghĩa là gì, chẳng qua là nàng chỉ cảm thấy người này rất vô vị, kém xa Tiểu Cửu có lông bù xù thật đáng yêu.

"Cái người nữ tử cả ngày bồi tiếp ngươi, cho ngươi bú sữa là mẹ, mà ta cái người không ra nam không ra nữ này cũng là mẹ của ngươi. Đáng tiếc a, Trứng Gà, đời này, cũng không biết liệu có bao giờ nghe được ngươi gọi ta một tiếng mẹ hay không đây." Lục Nguyên Sướng hối tiếc cúi đầu nói với Trứng Gà thật lâu những lời dù nàng có nghe thấy thì không hiểu kia. Thấy Trứng Gà đột nhiên nhăn lông mày lại, nàng liền theo thói quen hướng về cái mông nhỏ của Trứng Gà sờ soạng, quả nhiên, cảm giác ẩm ướt thật nóng xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

"Trứng Gà đi ngoài rồi nha, bẩn bẩn rồi nha. Có mẹ ở đây, mẹ cho Trứng Gà thay tã để Trứng Gà thơm tho có được không?" Lục Nguyên Sướng cho Cố Nhị đi đông sương cầm tã đem lại đây, còn mình tự tay thay tã cho Trứng Gà, dù có chút vụng về, nhưng trong mắt lại tràn ngập tình thương yêu cùng sủng nịnh.

Cho dù vẻ bên ngoài của Lục Nguyên Sướng vẫn là thân phận nam tử, nhưng đến cùng vẫn là thân nữ tử. Tuy rằng trước đây nàng không có cơ hội làm những việc này cho Trứng Gà, nhưng một khi nghiêm túc bắt tay vào làm thì vẫn là đâu ra đấy. Vốn là vú em cảm thấy không yên lòng, nên đã theo đến đây, ai ngờ tướng quân lại có thể tự mình lo liệu được cho tiểu thư. Đúng thật là làm cho vú em cảm thấy kinh ngạc.

Vú em nhìn thấy động tác Lục Nguyên Sướng, trước hết là đem cái tã bẩn kéo ra ngoài, rồi dùng nước ấm rửa sạch sẽ cái mông nhỏ trắng nõn nà của Trứng Gà, sau đó là đổi bằng cái tã đã được hơ ấm. Tuy rằng động tác vẫn còn vụng về, có điều vì nàng để tâm làm cho được nên cuối cùng vẫn hoàn thành.

Tựa hồ dần dần Trứng Gà cũng cảm nhận được lòng thương yêu của Lục Nguyên Sướng đối với mình. Thế nên sau khi được Lục Nguyên Sướng thay tã xong, nàng bỗng nở một nụ cười thật tươi, làm cho Lục Nguyên Sướng vui mừng khôn nguôi. Nàng ngây ngốc quay về phía vú em nói: "Ngươi xem kìa, tiểu thư nở nụ cười với ta!"

Vú em thấy giờ khắc này Lục Nguyên Sướng trông rất là tính trẻ con, cứ như người này vừa có được một phần thưởng lớn vậy. Nàng cũng cười theo và nói: "Tiểu thư thân là con gái của tướng quân, dĩ nhiên là sẽ yêu thích tướng quân rồi."

Lời này làm cho Lục Nguyên Sướng rất hưởng thụ. Nàng chỉ biết gật đầu, sau đó lại trêu đùa với Trứng Gà. Trứng Gà vẫn quay về phía nàng mà nở nụ cười ngọt ngào. Điều này chẳng khác gì tia nắng ấm giữa ngày đông vậy, nó rọi chiếu vào tận đáy lòng của Lục Nguyên Sướng.

Vẫy lui vú em, Lục Nguyên Sướng cầm lấy vài cuốn sách, rồi ngồi dựa vào trước cửa sổ, vừa sưởi nắng ấm mặt trời vừa tùy ý lật trang sách rồi kể cho Trứng Gà nghe chuyện xưa. Chuyện nàng kể lại chính là những chuyện lạ mình đã gặp khi đi săn trong núi khi xưa. Phải làm sao để săn cho được con vật có lớp áo giáp, làm sao để dụ dỗ con vật ra ngoài, làm thế nào để tìm ra tung tích con mồi, làm sao để chém giết con mồi. Trong ngọn núi còn có mây mù, trong ngọn núi còn có cây cỏ lạ. Từng cảnh từng vật, đều là những thứ từng được Lục Nguyên Sướng ngắm nhìn. Đặc biệt, sự yên tĩnh an lành trong núi là thứ nàng từng theo đuổi.

"Ta cùng mẹ ngươi từ thuở nhỏ đã phải chịu khổ. Phải cực nhọc phấn đấu cho đến nay mới có ngày thật tốt. Đáng tiếc là cuộc sống phú quý hiện nay cũng không phải là điều ta cùng mẹ ngươi mong đợi. Từ đầu đến cuối ta vẫn không thể quên được hình ảnh ngày trước khi mẹ ngươi được thay bộ đồ mới, vì đồ ăn được cải thiện mà hai gò má lộ ra màu hồng, mỉm cười nhìn ta. Đó là nụ cười phát ra từ đáy lòng thỏa mãn. Khi đó ta đã biết được rằng, trong lúc lơ đãng, ta đã đem mẹ ngươi đặt vào trong lòng rất sâu rồi."

"Trứng Gà, chờ đến khi nào những chuyện này được xử lý thật thỏa đáng, ta cùng mẹ liền dẫn ngươi trở về thôn Lạc Khê có được không? Nhất định ngươi sẽ rất yêu thích nơi đó. Thôn Lạc Khê rất đẹp, rất yên tĩnh, lại không tranh với đời. Mà nơi đó đẹp nhất, chính là vì có mẹ ngươi."

Giọng nói của Lục Nguyên Sướng cực kỳ ôn nhu, trên mặt là nụ cười của người được làm mẹ, nhìn Trứng Gà bằng ánh mắt cực kỳ cưng chiều. Cái bàn tay vốn chỉ quen với đao kiếm, giờ khắc này lại hết sức nhẹ nhàng vỗ về Trứng Gà. Trứng Gà chậm rãi ngủ say trong cảnh tượng mỹ lệ của thôn Lạc Khê, còn Lục Nguyên Sướng cũng lại theo Trứng Gà ngủ thiếp đi.

Chờ Cố Tiểu Phù xử lý xong mọi việc trong nhà, Bình Nhi liền báo cho nàng biết Lục Nguyên Sướng đã hồi phủ, mang theo Trứng Gà ở trong thư phòng. Cố Tiểu Phù cảm thấy không yên lòng với việc Lục Nguyên Sướng một mình trông coi Trứng Gà, nên lập tức đứng dậy đi vào thư phòng nhìn một cái. Ở trước cửa thư phòng, nàng đụng phải ánh mắt ai oán của Tiểu Cửu, Cố Tiểu Phù nở nụ cười rất tươi, nàng dỗ dành Tiểu Cửu: "Tiểu Cửu ngoan nha. Cha ngươi thường ngày vẫn luôn bận bịu, hiếm khi thấy nàng được ở nhà với chúng ta, ta chiều theo nàng một chút vậy. Chờ nàng đi rồi, ta lại bồi Trứng Gà chơi có được không?"

Tiểu Cửu "Ô ô" kêu to. Nó thì có thể có biện pháp gì được, chí ít hiện nay mẹ còn nguyện ý dỗ dành nó, chí ít Trứng Gà vẫn luôn quay về phía nó mà cười, nó thấy như vậy là đủ rồi. Mà cái người cha đáng ghét kia, hiện nay nó đối phó không được, đành phải chịu cảnh yếu thế. Đáng thương cho một con sói như nó a, trước mặt những người này một điểm uy vũ cũng không có.

"Lục Nhị, tướng quân cùng tiểu thư đang làm gì trong đó vậy?" Cố Tiểu Phù nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt mà hỏi.

"Thưa phu nhân, tướng quân không cho tiểu nhân vào trong để hầu hạ nên cũng không rõ. Lúc trước, trong phòng còn có tiếng tướng quân nói chuyện cùng tiếng cười của tiểu thư, hiện tại thì chỉ thấy yên tĩnh." Cố Nhị cung kính đáp.

Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy liền nghi hoặc bước vào thư phòng. Cảnh vừa nhìn thấy đã khiến cho lòng nàng mềm nhũn, không nói nên lời. Ở trên chiếc giường nhỏ bên cửa sổ, hai người nàng yêu nhất đang ngủ thật ngon. Cái người lớn kia che chở cho người bé nhỏ ở trong lòng mình, dáng ngủ hình như có chút căng thẳng, thân thể nép lại ở một bên giường, chỉ cần một cái vươn mình là có thể rơi xuống đất. Mà cái người bé nhỏ kia, giang đủ tứ chi mà ngủ đến cực kỳ thoải mái, cũng không biết có cái gì trong giấc mộng đẹp mà trên đôi môi bé nhỏ lại hiện lên nụ cười thật tươi.

Ánh mặt trời rải ở trên người hai người có vẻ đặc biệt nhu hòa. Nhìn cái cảnh này, Cố Tiểu Phù không khỏi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này giống như mình lạc trở về với những ngày ở thôn Lạc Khê. Khi đó, nàng thường xuyên bồi tiếp Lục Nguyên Sướng ở thư phòng đọc sách, những lúc mình cảm thấy lạnh, Lục Nguyên Sướng sẽ ở trên giường thay mình ủ ấm tay chân. Ấm áp, thấm vào tận đáy lòng.

"Bình Nhi, ngươi ở bên ngoài đợi." Cố Tiểu Phù vừa nói vừa cầm cái chăn lông đắp lên hai người đang nằm trên chiếc giường nhỏ.

"Vâng." Bình Nhi nhẹ giọng đáp. Nàng rón ra rón rén đi ra ngoài, lại còn săn sóc đóng cửa lại. Ở trong những nơi nhà cao cửa rộng như thế này, lại có được mấy người có thể giống như tướng quân cùng phu nhân ân ái đến như vậy đây?

Cố Tiểu Phù nhìn thấy hai người kia ngủ thật ngon lành, thì không nhịn được mà cũng cởi bỏ áo khoác rồi cùng chui vào trong chăn, cùng Lục Nguyên Sướng mỗi người nằm một bên, che chở cho Trứng Gà. Vì thấy hai người lúc ngủ trông quá giống nhau, Cố Tiểu Phù nhịn không được, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hai người. Trứng Gà ngủ rất sâu nên để mặc cho nàng vuốt ve. Nhưng Lục Nguyên Sướng vì có Trứng Gà ở bên cạnh nên không dám ngủ sâu, bị bàn tay kia vuốt ve một cái liền tỉnh.

"Phù nương, sao ngươi lại đến đây?" Vẫn trong mông lung, Lục Nguyên Sướng nói lầm bầm.

"Đến thăm các ngươi. Ai ngờ được là hai người các ngươi vẫn tốt như vậy chứ. Ngủ đi." Cố Tiểu Phù giúp Lục Nguyên Sướng kéo chăn đắp kín rồi dịu dàng nói.

"Vừa nãy đọc sách cho Trứng Gà nghe, Trứng Gà ngủ, ta cũng không biết làm sao lại ngủ thiếp đi." Vì mới vừa tỉnh dậy, Lục Nguyên Sướng cảm thấy có chút lạnh liền kéo chăn lên trùm kín người.

"Trứng Gà đã lớn được bao nhiêu đâu, ngươi sốt ruột như thế làm cái gì." Cố Tiểu Phù cười cười, tiện tay lật xem số sách đang bày tán loạn ở trên cái giường nhỏ.

Có [Dục nhi kinh], [Bách thảo tập], [Thiên gia tính], lại còn có cả binh pháp nữa. Cố Tiểu Phù chân thực là dở khóc dở cười. Tuy nói trí tuệ của Trứng Gà quá mức sớm hiểu chuyện, nhưng sao Lục Nguyên Sướng lại lấy mấy cuốn sách như vậy ra đọc đây? Chẳng trách Trứng Gà buồn ngủ đến ngủ mất.

Cố Tiểu Phù vừa sắp xếp lại vừa cười thầm Lục Nguyên Sướng vậy mà lại quá ngu đần. Chỉ có điều, khi ở cầm lên trong tay quyển sách nào đó thì sắc mặt Cố Tiểu Phù lập tức biến đổi.

"Lục Nguyên Sướng, đừng nói là ngươi còn để cho Trứng Gà nhìn cả cái này nha!"

Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù trở nên có vẻ kích động thì vội vàng ghé lại gần nhìn xem, vừa nhìn thấy nàng cũng lập tức trở nên luống cuống.

Quyển sách kia, tên là [Trong sáng].

"Phù... Phù nương, ta không để cho Trứng Gà xem cái này. Ta chỉ cùng Trứng Gà nói về thôn Lạc Khê thôi!" Lục Nguyên Sướng vội vã giải thích. Việc này nếu là không biện bạch, sau này nàng sẽ không còn có ngày sống dễ chịu nữa.

"Ngươi nói ngươi cái người này! Loại sách như thế này mà lại công khai tùy ý bày ra ngoài như vậy. Nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ? Nếu là Trứng Gà lớn hơn, để cho nàng nhìn thấy, thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Da mặt Cố Tiểu Phù vốn đã cực mỏng, vậy nên với loại sách ngượng ngùng như thế này, chỉ những khi ở trong phòng Lục Nguyên Sướng quấn quít lấy mình thì mới nhìn một chút. Lúc trước, khi Lục Nguyên Sướng phải đi tới thành Lâm Biên, Cố Tiểu Phù đã đem nó cất kín ở trong quầy không dám một mình lật xem. Nhưng ai có thể ngờ được là, bây giờ Lục Nguyên Sướng sẽ lại không cẩn thận đến mức như vậy, mang nó ra đặt ngay trước mặt Trứng Gà.

"Ta sai rồi, Phù nương, ngươi đừng tức giận nữa. Sau này ta chắc chắn sẽ đem nó giấu đi thật kỹ." Lục Nguyên Sướng thành thật xin được khoan dung. Việc này rõ rành rành là do nàng tạo thành.

"Ta đều bị ngươi làm cho tức đến hồ đồ rồi. Giữa ban ngày ban mặt, ngươi cầm lên cuốn sách này làm cái gì?" Trên mặt Cố Tiểu Phù có một chút ửng hồng, nàng cảm thấy [Trong sáng] quá mức phỏng tay.

"Gần... Mấy ngày gần đây, ta... Trong lúc rảnh rỗi ta lật xem, dự định... dự định học thêm mấy thức." Lục Nguyên Sướng có chút ngượng ngùng. Thực sự là trong lòng nàng cũng đã có chút bất lương.

Cố Tiểu Phù cười một cách yếu ớt, trên mặt loáng cái trở nên đỏ chín. Chẳng trách mấy đêm gần đây mỗi lần Lục Nguyên Sướng quấn quít lấy nàng đều chơi rất nhiều trò mới. Có những thức, nàng đều không dám thú nhận, đó là, bản lĩnh của Lục Nguyên Sướng xác thực là tiến bộ không ít. Vì vậy mà đã khiến cho chuyện trên giường không chỉ có sự dịu dàng mà nó còn có vẻ cực kỳ hòa hợp cùng cảm xúc mãnh liệt. Nàng vốn chỉ cho rằng do hai người ở chung đã lâu, biết rõ thân thể của nhau, vì vậy mới làm cho cả hai người cùng vui vẻ, mới làm cho thủy, nhũ, giao, dung hòa hợp đến như vậy. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, hóa ra Lục Nguyên Sướng lại còn đàng hoàng trịnh trọng mà nghiêm túc học tập. Thường ngày cũng không thấy nàng dụng công xem binh thư nghiêm túc đến như vậy!

"Ngươi... Ngươi... Thật đúng là ngươi không có làm cái gì tốt đẹp cả. Cả ngày không biết đang suy nghĩ cái gì!" Cố Tiểu Phù cố gắng nghiêm túc nói, chỉ có điều trên mặt đỏ ửng lại đang bán đứng nàng.

"Phù nương, ta làm như thế, còn không phải là vì chúng ta mà suy nghĩ sao. Hơn nữa không phải những ngày gần đây ngươi cũng dị thường sung sướng khi làm việc này hay sao? Không phải sao?" Lục Nguyên Sướng vừa cẩn thận vừa thẹn thùng sáp lại ám muội, có chút thăm dò, dùng tay nắm lấy bàn tay nhỏ non mềm của Cố Tiểu Phù rồi nói.

"Phi, ai sẽ sung sướng như cái người có da mặt dày như ngươi chứ." Cố Tiểu Phù ngượng ngùng hất tay người kia ra, đem [Trong sáng] ném vào trong lồng ngực Lục Nguyên Sướng. Nàng muốn bỏ đi ngủ để tránh né bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại bị Lục Nguyên Sướng ôm chặt lấy.

"Phù nương, đừng đi. Tuân theo tạo hóa là chuyện thường tình mà, việc gì phải ghét bỏ như vậy chứ. Nếu ta không nỗ lực thì sao có được Trứng Gà. Hơn nữa ngày xưa, ta cái gì cũng không hiểu, vì vậy mới làm cho ngươi bị thương." Nói thế nào thì đúng thật là da mặt Lục Nguyên Sướng cũng thật dày. Những lí do đó đều là giả tạo. Rõ ràng chính mình tham hoan, nhưng cứ một mực dùng đạo lý lớn lao để đàng hoàng trịnh trọng che lấp mục đích của mình. Có điều, nhắc lại cái đêm đầu tiên của hai nàng, Lục Nguyên Sướng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn.

Khi đó Lục Nguyên Sướng cái gì cũng không hiểu, chỉ là dựa vào bản năng. Nàng dù có muốn Cố Tiểu Phù cũng phải dựa vào men rượu mới làm được. Động tác thì thô lỗ, làm càn. Lần đó không chỉ có nàng đã làm cho thân thể Cố Tiểu Phù bị tổn thương, mà còn mới sang ngày hôm sau đã bỏ nàng lại, cùng Dương Vinh đi vào thành mua lương. Chờ đến khi nàng trở lại, tuy Cố Tiểu Phù đã khỏe khoắn hơn một chút, nhưng bóng ma trong lòng vẫn còn tồn tại. Cho tới lần hành phòng sau đó của hai người, Cố Tiểu Phù vừa ngượng ngùng lại vừa sợ sệt vì vậy mà có chút không buông lỏng được thân thể.

Chuyện hành phòng, tuy nói ra thì thật ngượng ngùng, nhưng là với người trưởng thành mà nói, nó cũng bình thường như chuyện ăn cơm uống nước mà thôi. Cơm nước ngon miệng, dĩ nhiên sẽ dùng nhiều hơn một chút, tâm tình cũng trở nên khoan khoái. Mà việc này nếu như hài hòa thì sẽ làm tình cảm của hai người càng thêm khăng khít. Chí ít, mấy ngày nay Lục Nguyên Sướng cảm thấy được Cố Tiểu Phù càng ngày càng tỏa sáng rực rỡ, đằm thắm hơn. Sau mỗi lần nàng được thoải mái, cái khuôn mặt nhỏ kia sẽ đỏ bừng bừng, mang theo ánh sáng lộng lẫy, mang theo một vệt xuân - sắc khiến người ta nhìn vào thấy lại càng thêm yêu thích, hận không thể mọi thời khắc đều được dính chung một chỗ.

Kỳ thực, bản thân Cố Tiểu Phù cũng tự thấy mình đã trở nên thay đổi đáng kể. Nhất là từ sau khi sinh Trứng Gà, thân thể nàng cũng trở nên cởi mở hơn, thời gian hành phòng cũng đã có thể kéo dài hơn một ít, sẽ không mới làm một hai lần liền đã bị kiệt sức. Hiện tại chiêu thức của Lục Nguyên Sướng cũng càng ngày càng trở nên biến hóa, làm cho nàng cũng trở nên hiếu kỳ mà có thêm một phần chờ mong cùng học tập. Lục Nguyên Sướng đã dùng phương thức đặc biệt mà dỗ dành nàng, làm cho nàng không kìm lòng được cùng nàng hôn, rên rỉ cùng run rẩy. Loại cảm giác thành công này là chuyện không có gì so sánh nổi.

Để người yêu của mình vì mình mà trở nên điên cuồng, sợ là trong khắp thiên hạ ai cũng chờ mong đi.

"Dù gì thì ngươi cũng sai rồi." Cố Tiểu Phù lại không giống như Lục Nguyên Sướng có thể thoải mái nói sang chuyện khác dễ dàng như vậy, nàng vừa đánh lên người Lục Nguyên Sướng vừa gắt giọng.

"Lần tới nhất định ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng tức giận nữa. Cẩn thận kẻo đem Trứng Gà đánh thức." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù rốt cuộc cũng đã chịu tha thứ cho mình rồi thì không khỏi vui vẻ hít chút hương trên cái miệng nhỏ nhắn kia một cái.

"Ngươi còn biết nhớ tới Trứng Gà. Nếu như vì đọc sách này mà Trứng Gà cũng yêu nữ tử, xem ngươi còn không lo lắng đến đầu bạc." Cố Tiểu Phù nghĩ tới việc này liền có chút lo lắng.

"Nếu là Trứng Gà có thể tìm được người mình yêu, là nam là nữ thì lại làm sao?" Vậy nhưng Lục Nguyên Sướng lại tỏ ra dửng dưng như không. Nàng chỉ cầu cho Trứng Gà được khỏe mạnh vui sướng, không buồn không lo là tốt lắm rồi.

Cố Tiểu Phù ngồi ở trong lòng Lục Nguyên Sướng, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi cũng cảm thấy là như vậy cũng đúng. Hiện tại nàng cùng Lục Nguyên Sướng chẳng phải đang là như vậy hay sao, vậy còn có lập trường gì mà đi khuyên Trứng Gà đây? Bản thân các nàng cũng đã được vinh thăng thành quý tộc, mà trong quý tộc nam phong nữ phong lại đang thịnh hành. Nếu như có một ngày Trứng Gà thực sự yêu đến nữ tử, nói không chừng Lục Nguyên Sướng sẽ còn có thể giúp Trứng Gà dẹp bỏ mọi cản trở để cho nàng ôm được mỹ nhân mang về đây.

Hai người tựa vào nhau ở trên chiếc giường nhỏ, ngươi một lời ta một lời bàn luận về tương lai của Trứng Gà. Tình cờ đối mặt nhau, tình nồng cùng rơi vào trong mắt lại dán môi hôn một hồi, chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Giữa lúc Lục Nguyên Sướng nói muốn dạy Trứng Gà cưỡi ngựa bắn tên, vũ đao lộng thương còn Cố Tiểu Phù thì lại mãnh liệt phản đối, Bình Nhi lại một lần nữa tâm không cam tình không nguyện tiến tới đánh gãy chuyện của hai người.

"Tướng quân, Vương tướng quân sai người đến, muốn cho tướng quân lập tức đi phủ tướng quân." Bình Nhi trừng Cố Nhị một chút, Cố Nhị xoa tay lấy lòng. Hắn không dám a. Ai biết được tướng quân cùng phu nhân ở trong phòng đang làm những thứ gì, ngày xưa còn không phải không từng trải qua chuyện này hay sao. Nếu như hắn còn đánh gãy chuyện tốt của tướng quân, không chừng sẽ bị trách phạt. Nhưng mà Bình Nhi là đại nha hoàn thiếp thân của phu nhân, tướng quân sẽ luôn luôn khoan dung với nàng.

Quả nhiên, sau khi Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù hầu hạ thay y phục thì mặt tối sầm lại mà đi ra. Cố Tiểu Phù thấy dáng vẻ của nàng như muốn đem hạ nhân dọa chết liền khuyên nhủ: "Biểu ca cho gọi ngươi, chỉ sợ là có việc. Ngươi cũng đừng trì hoãn nữa, nhanh đi để còn mau trở về. Cơm tối ta sẽ làm thịt dê mà ngươi thích ăn nhất, có được không?"

Lục Nguyên Sướng gật đầu, để Cố Nhị kêu thêm Trương Thành mang theo thân quân, theo mình đi tới phủ tướng quân.

Chúc cả nhà có ngày lễ tình nhân vui vẻ. Ai chưa có nửa kia thì gắng tìm đi ha.