Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 116: Lựa chọn của Vương Mẫn




Vương Siêu nhìn vẻ đáng yêu của Vương Mẫn mà cảm thấy em gái của mình đúng là cái đồ bất trị. Mình cùng nàng nói chuyện tử tế thì nàng lại nhất định không chịu lắng nghe, nhất định phải để cho người ta đe dọ, uy hiếp thì mới cam tâm. Có điều bây giờ nhìn thấy sự tình còn có cơ hội cứu vãn được, Vương Siêu đành nhịn xuống nỗi đau lòng, để Lục Nguyên Sướng nói đạo lý cùng Vương Mẫn.

Rất rõ ràng việc muốn thả Tam công chúa là ý nguyện của Vương Mẫn, còn muốn về kinh sư lại là chủ ý của Tam công chúa. Không cần hỏi Lục Nguyên Sướng cũng đã biết được Vương Mẫn bị Tam công chúa lợi dụng. Nếu nói về tình cảm giữa các nàng, thật sự là Lục Nguyên Sướng cũng không dám phỏng đoán. Bởi đã cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, cảm tình trong lòng mỗi người kia khẳng định là có. Nhưng sâu bao nhiêu, có còn tốt đẹp được như năm đó nữa hay không đúng thật là nàng không thể chắc chắn.

Vương Mẫn cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Những người ở vào địa vị như nàng nếu ngu ngốc thì sẽ sống không lâu. Chuyện như vậy để cho người ngoài phân tích so với người trong nhà lời lẽ sẽ mạnh bạo hơn. Chí ít là vào giây phút Vương Mẫn nhất thời động tình, việc đối mặt với một đại ca vẫn luôn thương tiếc mình dĩ nhiên là nàng làm sao bằng lòng cho được. Bởi thế nên đối với lời đại ca khuyên giải nàng đã không cách nào nghe lọt vào tai.

Đối mặt với một Lục Nguyên Sướng hung hăng như vậy thì Vương Mẫn lại có bất mãn, có oán hận, còn có sợ sệt. Tuy rằng ngoài miệng nàng luôn nói Lục Nguyên Sướng là tiện dân, Cố Tiểu Phù là tiện phụ. Nhưng kỳ thực trong lòng nàng rất rõ ràng, từ lâu hai người này đã không phải là những người yếu đuối như lúc trước nàng đã biết. Chính bởi vì các nàng trưởng thành quá mức cấp tốc, các nàng đã cao hơn bản thân mình một cái đầu, cho nên, Vương Mẫn mới căm ghét hai người đến như vậy, mới nhiều lần cường điệu xuất thân của các nàng như vậy.

"Nếu như ngươi đã tỉnh táo lại thì chúng ta nên cùng nhau nghĩ cách. Nếu như ngươi không muốn, vậy thì đành tùy ý ngươi vậy." Lục Nguyên Sướng quay đầu lại nói, nàng dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Vương Mẫn.

Vương Mẫn rất là bí bách lại luống cuống. Nàng đã không biết làm sao để đối mặt với Lục Nguyên Sướng lúc này. Lời nói mới rồi của Lục Nguyên Sướng đã làm cho Vương Mẫn phát hiện ra mình rõ ràng là có bất công. Tuy rằng nàng thật lòng yêu, sẽ một lòng vì Tam công chúa, nhưng nàng vẫn là người còn có lương tâm. Chí ít là nàng không muốn nhìn thấy người nhà vì mình mà uổng mạng.

"A Nguyên, Mẫn nhi biết sai rồi, xin ngươi hãy bớt giận. Chúng ta nên tử tế mà nói chuyện với nhau thì hơn." Vương Siêu thấy Vương Mẫn không muốn xuống thang, vậy đành phải để bản thân đứng ra vậy.

Vì mọi người đều đã cùng trên một con thuyền, Lục Nguyên Sướng liền đem trước mắt tình thế tỉ mỉ nói cho Vương Mẫn nghe. Từ trong giọng nói ôn hòa của Lục Nguyên Sướng, Vương Mẫn nghe ra được rất nhiều thứ. Rất nhiều chuyện, Tam công chúa đem giấu kín, chỉ nói tới những tao ngộ cực kỳ thê thảm mà mình đã phải trải qua, cố gắng làm cho Vương Mẫn vì nghĩa quên mình, từ đó đạt đến mục đích là đem nàng cùng chạy trốn. Thế nhưng, dù là cùng một câu chuyện, ở phía bên này với Lục Nguyên Sướng, nàng lại thấy tuyệt nhiên lại không giống như những gì Tam công chúa đã kể.

Tam công chúa tư thông với địch bán nước. Tam công chúa muốn hãm hại Tống Định Thiên cùng Vương Siêu vào chỗ chết. Tân quân soán vị đoạt quyền. Bắc cảnh tràn ngập nguy cơ. Từng việc từng việc, từng sự kiện đã xảy ra đều có bóng dáng Tam công chúa trong đó. Có thể nói, tình thế có thể phát triển đến mức độ như vậy, từ ở quy mô rất lớn mà nói tới, tất cả đều có bàn tay của Tam công chúa.

Vương Mẫn khiếp sợ với hành vi điên cuồng của Tam công chúa, nhưng một mặt vẫn vì những tao ngộ Tam công chúa đã gặp phải mà cảm thấy đau lòng. Vốn Tam công chúa không phải là người như vậy. Cho dù năm đó nàng có kiêu ngạo, có kiêu căng thì cũng chỉ là do thân phận gây ra. Từ lúc Tam công chúa bị tiên hoàng bán cho Nhung Địch, tất cả mới phát sinh thành chuyện như vậy.

Vương Mẫn kết hợp với chuyện do chính Tam công chúa kể lại, dĩ nhiên cũng có thể đoán ra những năm này nàng trải qua không dễ chút nào. Khi nàng bị phụ hoàng của chính mình ruồng bỏ, thân nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, muốn phản kháng mà vô lực phản kháng, vì vậy mà đành phải tìm cách tranh ăn với hổ. Trong sự gian khổ này, người ngoài không thể hiểu nổi.

"Đại ca, ngươi cũng đã biết tâm ý Mẫn nhi. Đời này, Mẫn nhi chỉ nguyện cùng chung sống với nàng mà thôi." Quốc thù gia hận không phải là chuyện Vương Mẫn nàng có thể khống chế. Nếu hai người sau nhiều năm mà vẫn được gặp lại, đó chính là duyên phận của các nàng, Vương Mẫn thực không muốn từ bỏ Tam công chúa.

"A Nguyên, ngươi xem việc này nên xử trí như thế nào cho phải?" Vương Siêu có chút đau đầu. Hắn đối với việc Vương Mẫn vẫn một mực chấp nhất như vậy thì rất là bất đắc dĩ.

"Biện pháp thì có, vấn đề là Vương tiểu thư có thể đáp ứng hay không mà thôi. Nếu nàng nguyện ý thì cứ theo kế này mà làm. Còn nếu như nàng không muốn, Vương tiểu thư, chúng ta đành xin lỗi vậy. Về công về tư, Tam công chúa đều không lưu lại được." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói. Nàng đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm địa đã trở nên rất cứng rắn. Lương tâm còn lại của nàng đã không có mấy nữa rồi, có được bao nhiêu thì cũng đã cho Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà hết thảy.

"Ngươi đã nói hết chưa?" Vương Mẫn cố gắng trấn định lại. Nàng biết, cái người Lục Nguyên Sướng này một khi đã nói là làm. Mà việc Tam công chúa bị giam cầm, tất nhiên là Tống Định Thiên cũng đã biết được. Nếu như nàng thật sự nháo lên, nhất định Tống Định Thiên sẽ nghĩ biện pháp trừng trị mình.

"Ngươi có thể cùng công chúa cùng một chỗ với nhau, nhưng với điều kiện là ngươi nhất định phải vào ở trong tiểu lâu, nếu như không có công việc gì quá đặc thù, thì không thể ra khỏi lâu." Lục Nguyên Sướng lạnh lùng nói.

"A Nguyên!" Vương Siêu không đành lòng. Đây còn không phải là đem cả Vương Mẫn giam cầm lại hay sao.

Lục Nguyên Sướng không để ý tới Vương Siêu, chỉ là thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Vương Mẫn. Vương Mẫn cắn môi, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chốc lát rồi nặng nề gật đầu.

"Mẫn nhi, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận thêm một chút có được không? Không nên vì kích động mà phá huỷ chính bản thân mình!" Vương Siêu thấy Vương Mẫn gật đầu đáp ứng thì rất là sốt ruột. Làm sao hắn lại có thể tự mình đem thân muội giam giữ được đây.

"Đại ca, không cần nhiều lời. Tâm ý Mẫn nhi, ngươi cũng đã sớm biết. Nếu như có một ngày Mẫn nhi có thể cảm hóa được công chúa, kính xin đại ca ở trước mặt cậu thay Mẫn nhi nói giúp một câu." Vương Mẫn kiên định nói. Kể từ khi được gặp lại Tam công chúa, nàng liền quyết định sẽ không bao giờ lại tiếp tục đem cô gái này bỏ qua một lần nữa.

Vương Siêu đứng ở trước cửa tiểu viện nhìn Vương Mẫn đơn độc đi vào, lòng cực kỳ không muốn. Nhưng mà hắn lại không nghĩ ra được đối sách nào tốt hơn.

"A Nguyên, ngươi cũng đừng quên, Tam công chúa đối với chúng ta vẫn còn hữu dụng. Nếu một khi có chuyện, tất nhiên chúng ta sẽ phải đem Tam công chúa ra để đánh đổi." Vương Siêu thở dài nói.

"Đến lúc đó thì lại tính tiếp. Chỉ cần chúng ta thoát ra được thì có lẽ chưa phải dùng tới Tam công chúa." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói, chỉ là nội tâm của nàng thì lại cực không bình tĩnh. Nàng không thể ngờ được rằng một người phóng đãng như Vương Mẫn, lại sẽ vì yêu người mà chấp nhận hi sinh như vậy. Nhìn nàng như vậy, dường như vẫn còn có lòng yêu nước, chỉ là nó bị che lấp đi dưới cái vẻ bất cần đời mà thôi.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy được sự kiên quyết của Vương Mẫn. Nàng muốn dùng trái tim của chính mình đi cảm hóa Tam công chúa. Nàng đã hiểu được rằng, vì quốc gia, vì Tống gia cùng Vương gia, tất nhiên không thể thả Tam công chúa ra được. Như vậy, Vương Mẫn đã tự mình tiếp nhận, tự cam thân giam hãm trong nhà tù. Lục Nguyên Sướng hít một hơi thật sâu, nàng hi vọng Tam công chúa có thể cải tà quy chính, đừng phụ phần thâm tình này của Vương Mẫn.

Vốn là ánh mắt Tam công chúa đang ngập tràn mong đợi, cho nên sau khi nhìn thấy một mình Vương Mẫn tiến vào lâu, mà cửa lớn của tiểu viện lại một lần nữa đóng chặt lại thì nàng trở nên điên cuồng kêu khóc, không còn có một chút nào kiêng dè hình tượng nữa. Nỗi phiền muộn vì bị giam áp đã lâu, lại thấy tiền đồ đã trở nên tuyệt vọng, đặc biệt là nỗi tuyệt vọng khi nhìn thấy hi vọng không còn đã làm cho Tam công chúa giống như bị điên.

Vương Mẫn tận lực ôm chặt lấy Tam công chúa, không để cho nàng tự làm thương tổn đến mình. Vì Tam công chúa quá tức giận với việc Vương Mẫn mềm yếu vô năng, nên dùng sức lực toàn thân đá, đánh, cào cấu một cách tàn nhẫn. Trong nháy mắt các vết thương đã đầy rẫy trên người Vương Mẫn. Nhưng nàng không để ý đến đau đớn, không giữ thể diện khi trên người đầy vết máu do bị cào cấu. Nảng chỉ ôm lấy Tam công chúa thật chặt, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng sợ, ta sẽ bồi tiếp ngươi. Đến già, đến chết."

Lục Nguyên Sướng mang theo tâm tình cực kỳ hạ thấp mà trở về Lục phủ. Tuy rằng sự tình đã được giải quyết, nhưng nàng không có chút nào hài lòng. Sinh ra gặp phải thời quốc loạn, không chỉ có bách tính không có quyền được sinh tồn, cho dù làm quan, hay là lãnh binh thì lại làm sao? Thì cũng giống nhau là không được quyền lựa chọn. Phương hướng phát triển của lịch sử cũng sẽ không vì ý chí cá nhân mà thay đổi. Thân ở với một vương triều sắp sụp đổ như vậy thì cũng chỉ có thể oán ông trời không trừ mình ra mà thôi.

Sau khi hồi phủ, Lục Nguyên Sướng cũng không có như thường ngày lập tức đi chính thất tìm Cố Tiểu Phù. Nàng chỉ vẫy lui thân quân, còn mình thì lại một mình trốn ở trong thư phòng. Cũng không nghĩ tới chuyện thắp đèn lên, đem mình hòa vào bóng tối, suy nghĩ con đường tương lai của Trấn Bắc quân.

"A ô ~ "

Âm thanh của Tiểu Cửu vang lên ở bên ngoài cánh cửa, Lục Nguyên Sướng nghe thấy vậy liền biết được Trứng Gà đã ngủ. Nàng khẽ cười rồi dịu giọng nói: "Tiểu Cửu, đi vào đây."

Trong bóng tối, hai viên tròng mắt màu xanh lục tới gần Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng lấy tay vỗ vỗ bắp đùi, Tiểu Cửu liền xích lại, cả thân trước nằm nhoài trên đùi Lục Nguyên Sướng, dùng đầu lưỡi man mát liếm tay của Lục Nguyên Sướng.

"Tiểu Cửu, ngươi ở Lục gia có hài lòng hay không? Có nghĩ tới phải về với núi rừng hay không?" Hiếm khi thấy được Lục Nguyên Sướng cùng Tiểu Cửu thân cận như vậy. Nàng vuốt ve lớp lông mềm mại của Tiểu Cửu, trong tay tất cả đều là cảm giác ấm áp.

Tiểu Cửu nghe thấy như vậy thì chỉ nghiêng đầu nhìn Lục Nguyên Sướng. Nó chẳng biết vì sao người này lại đột nhiên trở nên cô đơn như vậy, nhưng cảm tình có được từ khi còn nhỏ làm cho Tiểu Cửu tự giác dùng phương thức của riêng mình mà an ủi nàng. Tiểu Cửu đem đầu tiến vào trong lòng Lục Nguyên Sướng, làm nũng như khi còn bé vậy.

"Tiểu Cửu không muốn trở lại sao? Nếu vậy thì hãy cứ ở lại Lục gia, bồi tiếp Trứng Gà có được không?" Lục Nguyên Sướng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tiểu Cửu mà không khỏi bật cười, cái âm thanh trong trẻo kia vang vọng khắp căn phòng: "Tiểu Cửu, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là một con sói. Nếu như ta không ở đây, ngươi nhớ là phải dũng cảm bảo vệ các nàng."

Lục Nguyên Sướng đưa tay ra, Tiểu Cửu liền đem móng vuốt luồn vào trong tay nàng. Một người một lang tựa hồ như đang vô hình trung cùng nhau tạo thành một giao ước nào đó, cùng muốn vì người mình yêu thích mà đẩy lên một mảnh trời.

Cửa thư phòng chợt mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện, một âm thanh dịu dàng, mềm mại chợt vang lên: "Đúng là cảnh tối lửa tắt đèn. Sao lại một người ở trong phòng mà không thắp đèn lên?"

Ánh nến sáng lên, Tiểu Cửu vây quanh lấy Cố Tiểu Phù. Như là tình cờ nó dùng chân trước lay vạt áo của Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù ngồi xổm người xuống, dùng giọng nói thật trìu mến nói với nó: "Tiểu Cửu thật ngoan, ở đây để bồi cha đây mà."

"A ô ~ "

Tiểu Cửu vui sướng chui đầu vào trong lòng Cố Tiểu Phù. Từ con người này tỏa ra cái mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho Tiểu Cửu cảm thấy rất thoải mái.

"Sao ngươi lại tới đây? Là Trứng Gà đã ngủ rồi sao?" Lục Nguyên Sướng hỏi.

"Đã ngủ. Cố Nhị hồi bẩm nói ngươi vừa về tới liền chui vào ở trong thư phòng, ta lại đây nhìn một cái. Làm sao vậy?Đã có chuyện gì phải không?" Cố Tiểu Phù thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng không tốt liền hỏi.

"Đang yên đang lành, làm sao mà có chuyện gì được. Ngươi mau đem thịt dê hầm lại đây, ta ngửi thấy mùi thật là thơm." Lục Nguyên Sướng toét miệng ra vừa cười vừa nói, còn cố ý lộ ra dáng vẻ thèm ăn.

"Nhìn ngươi gấp gáp này, là đã để cho ngươi bị bỏ đói hay sao? Nếu để cho cha mẹ biết được, bọn họ còn tưởng rằng ta làm thê tử mà không biết cách hầu hạ phu quân đây." Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng không muốn nói đã xảy ra chuyện gì như vậy thì liền hùa theo, ra vẻ trêu ghẹo mà đem đề tài gỡ bỏ. Giữa các nàng đã có sự ăn ý cực kỳ.

"Ngươi không nên dỗ dành ta như vậy. Nhạc phụ nhạc mẫu chỉ cũng chỉ quan tâm xem ta đối xử với ngươi ra làm sao mà thôi. Bọn họ chỉ sợ ta bắt nạt ngươi đây mà. Cứ như Lục gia ta là đầm rồng hang hổ vậy." Lục Nguyên Sướng nói lầm bầm.

"Mẹ tự tay vì ngươi mà may một cái áo, mới vừa đưa tới sau giờ ngọ, ta còn để ở trong quầy. Chốc nữa ngươi trở về nhà thử xem." Cố Tiểu Phù cũng không hề có một chút gì là tỏ ra bất bình. Kỳ thực Tống phu nhân đối xử với Lục Nguyên Sướng cũng có thể xem như là tốt, chỉ có điều nàng khá căng thẳng khi luôn tìm cách giữ khuê nữ bên mình mà thôi.

"Được, ta ăn xong sẽ trở về phòng. Đúng rồi, vài ngày nữa ngươi cũng nên về bên nhà cha mẹ một chút. Sáng mai ta được rảnh rỗi, vậy nên ngươi đem mọi việc trong phủ sắp đặt một chút, chúng ta sẽ mang theo Trứng Gà cùng đi nhìn cha mẹ ngươi." Lục Nguyên Sướng nuốt xuống miếng thịt thơm ngát trong miệng rồi nói. Có qua có lại, cảm tình này mới ngày một thêm thân thiện.

"Cũng được. Mấy ngày trước đây Bình Thành Huyền quân đã cho ta một bộ lông thú tốt nhất, ngày mai liền đem đi cho cha mẹ. Bọn họ cũng đã lớn tuổi rồi, chịu không nổi rét lạnh." Cố Tiểu Phù nhìn thấy khi ăn Lục Nguyên Sướng tỏ ra hơi vội vàng, đoán chắc là người này đã cực kỳ đói bụng rồi, liền tri kỷ múc một bát canh đưa cho nàng.

Lục Nguyên Sướng uống một bát canh lớn, mới đưa chỗ thức ăn bị nghẹn ở nơi cổ họng trôi xuống. Ở quân doanh quá lâu rồi, nên dùng cơm cũng không thong thả được như ngày xưa nữa.

"Được rồi, trong kho còn có một bộ da cọp do ta đánh được, vậy lần này cùng nhau đưa đi. Cái bộ da hổ này, đánh được nó cũng không phải là chuyện bình thường chút nào. Đó là một con hổ đã trưởng thành, lại đã bị đói bụng vì không được ăn đã nhiều ngày, vậy nên nó xuống núi để kiếm ăn. Lúc đó con mắt của nó sáng rực, nó có thể một lúc ăn hết vài con như Tiểu Cửu. Khi đó ta đang ở trong núi bảo vệ một con lợn rừng, không muốn cùng nó đánh nhau. Đang giữa mùa đông mà ta sợ đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, phía sau quần áo đều ướt đẫm..."

Cố Tiểu Phù lẳng lặng nghe, đôi khi cũng sẽ phối hợp Lục Nguyên Sướng vài tiếng tỏ ý kinh ngạc, làm cho Lục Nguyên Sướng càng nói lại càng hăng hái. Cố Tiểu Phù cảm thấy, mỗi khi Lục Nguyên Sướng nói tới những chuyện của dĩ vãng, đặc biệt là những chuyện lý thú đã xảy ra ở trên núi thì đều trở nên đáng yêu như vậy, lại kể một cách chăm chú như vậy. Nàng không còn là vị tướng quân, không phải là con rể của Tống Định Thiên, không cần cả ngày nghiêm mặt ứng phó các loại phiền lòng. Chính như nàng lúc này, rất dễ dàng, rất sung sướng, không còn chút nào là cái người có vẻ thất lạc mà mình đã nhìn thấy khi bước vào căn phòng này.

"Phù nương, Phù nương! Sao ngươi lại sững sờ ra như vậy? Cái da hổ kia đến nay vẫn còn rất hoàn chỉnh. Ngươi phải biết được là ngày đó ta sợ tay nghề của mình không tinh nên đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để tìm cho được người tiêu chế. Nếu nhạc phụ nhìn thấy bảo đảm sẽ rất yêu thích, khi đặt ở trong lều quân sẽ rất uy phong!" Lục Nguyên Sướng nói một cách đầy vẻ tự hào. Nàng cảm thấy phần lễ vật này là cực kỳ quý giá, đưa cho Tống Định Thiên, nhất định sẽ cứu vãn được mặt mũi của mình. Ai bảo đồ cưới của Cố Tiểu Phù lại nhiều như vậy đây. Ai bảo Cố Tiểu Phù lại là báu vật của Tống gia đây. Lục Nguyên Sướng muốn cho người nhà họ Tống biết được, Cố Tiểu Phù theo mình, là lựa chọn tối chính xác.

Nàng vẫn còn là người trẻ tuổi, thường ngày thì nhìn như là rất thận trọng, nhưng luôn có chút bầu máu nóng của người trẻ tuổi, lại ở trong quân nhiều, dĩ nhiên cái khí thế hào hùng sẽ luôn tràn đầy. Nàng cảm giác mình tuy sinh ra là nữ tử nhưng không thua nam nhi. Chí ít, nàng có thể cho Cố Tiểu Phù có được một cuộc sống hạnh phúc thật sự.

"A Nguyên, thu xếp xong mọi chuyện nơi đây, chúng ta liền trở về thôn Lạc Khê đi thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống như những ngày trước. Ngươi đi săn thú, ta lo liệu việc nhà. Chỉ là, ở đó ta sẽ lại vì ngươi mà làm nữ trang." Cố Tiểu Phù ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Lục Nguyên Sướng, nàng nói với vẻ chờ mong.

"Đương nhiên là chúng ta phải trở về thôn Lạc Khê rồi. Nơi đó mới phải là nhà của chúng ta." Lục Nguyên Sướng ôm lấy cái eo nhỏ đang từ từ khôi phục của Cố Tiểu Phù mà cam kết.

"Nếu không, tối nay ngươi lại mặc một lần để cho ta xem?" Cố Tiểu Phù chợt lóe lên ý tưởng, nói với vẻ đầy sự mê hoặc.

"Bây giờ trong phủ đều là người, sợ là không thích hợp đi." Lục Nguyên Sướng nói. Kỳ thực nàng cũng có chút ý động tâm rồi.

"Cứ ở trong phòng mặc là được rồi, ta sẽ không để cho người khác nhìn thấy." Cố Tiểu Phù làm nũng. Nàng đỏ mặt tiếp tục thuyết phục: "Nếu như ngươi mặc vào, đêm nay ta liền nghe lời ngươi."

Lục Nguyên Sướng nghe như vậy, hai con mắt lập tức sáng lên. Phần thưởng này có sức mê hoặc quá to lớn, lớn đến nỗi nàng căn bản là không có cách từ chối.

Tiểu Cửu nhìn thấy cha mẹ vội vã đi vào phòng chính thì chỉ biết ngửa mặt lên trời thét dài. Đột nhiên Tiểu Cửu chợt thấy có chút cô quạnh. Nếu mà có một con sói bồi tiếp chính mình thì thật là tốt biết bao.