Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 120: Tiểu Cửu diễm ngộ




Trời còn chưa sáng mà ở phía đông của thôn Lạc Khê, đại trạch Lục gia đã sáng trưng bởi ánh đèn. Lục Nguyên Sướng chuẩn bị đồ đoàn thật đơn giản. Sau khi được Bình Nhi hầu hạ bữa điểm tâm, nàng mặc vào bộ y phục bằng vải thô trước đây vẫn dùng, mang theo công cụ săn thú rồi cùng Tiểu Cửu đi vào trong núi.

Vừa mới bắt đầu lên núi, Tiểu Cửu đã mừng rỡ đến mức vừa chạy vừa nhảy cẫng lên lại vừa gào thét. Nó đã thực sự trưởng thành. Phần Thành hay đại trạch Lục phủ đều giữ không nổi nó, chứ đừng nói chi đến cái tiểu viện của thôn Lạc Khê. Lục Nguyên Sướng để mặc cho Tiểu Cửu thoải mái phát tiết, vì nàng biết được rằng nó đã phải chịu quá nhiều bức bí. Chỉ vì trong nhà có Cố Tiểu Phù luôn nhìn đến nên trong lòng dù có ấm ức thì nó cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa bây giờ võ nghệ của nàng đã tinh tiến không ít, Tiểu Cửu cũng đã trưởng thành, có thể một mình gánh vác một phương. Động vật bình thường ở trên núi lúc này không làm gì được bọn họ.

"Tiểu Cửu, chúng ta đi bắt con thỏ nhỏ cho Trứng Gà nắm thôi, nếu không thì bắt một con hồ ly cũng được. Việc này giao cho ngươi, nhưng chớ đem chúng nó cắn chết." Lục Nguyên Sướng thong dong leo núi, nhàn rỗi thì cùng Tiểu Cửu trò chuyện.

Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn Lục Nguyên Sướng một chút, sau đó liền nhanh chân chạy đi. Nó phải bắt bằng được một con thỏ cho Trứng Gà chơi đùa, một con thỏ vui vẻ!

Thỏ có ở đây không ít, có điều cú vồ của Tiểu Cửu không được như ý, cứ vồ tới một cái là lại cắn chết. Tiểu Cửu quay về Lục Nguyên Sướng "Ô ô" kêu to. Lục Nguyên Sướng phủi tuyết cho nó một chút, bảo nó giữ yên lặng rồi đi về phía trước. Tiểu Cửu không có cách nào khác, chỉ biết ngậm con thỏ chết đi theo, đôi khi còn dừng lại mà liếm huyết thỏ.

Một người một lang khi thì chỉ nơi này có chim trĩ, khi lại trỏ nơi đó có chó hoang, cả hai đều tỏ ra cực kỳ hào hứng. Trên núi tuyết trắng tinh khôi, trên cành cây đọng nước thành băng trong suốt, dưới ánh mặt trời ban mai trông đến là sạch sẽ, đôi khi có một làn gió núi lạnh lẽo thổi qua mang theo mùi thơm ngát của cây cối. Lục Nguyên Sướng có cảm giác dường như mình lại trở về với những ngày xưa. Chỉ có một điều khác biệt là, so với ngày trước, nàng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, đi theo bên người nàng còn có một con lang ngốc nghếch nữa. Những lúc nàng nói chuyện, con ngốc lang này sẽ nhìn vào nàng, trên mặt hiện ra cái vẻ mặt rất vô tội.

"Vèo vèo ~ "

Ba mũi tên cùng bắn ra một lúc, con thỏ nhỏ bị ba mũi tên vây trong thế trận mũi tên, Lục Nguyên Sướng chỉ vung tay chụp một cái liền nhấc lên con thỏ nhỏ lắc lắc trước mặt Tiểu Cửu. Tiểu Cửu bất mãn mà kêu rên, lại còn nhảy lên muốn cắn chết con thỏ nhỏ đang giãy dụa kia. Lục Nguyên Sướng cũng không thèm để ý, nàng chỉ là cười nhạt rồi trói gô cả bốn chân của con thỏ lại, đem nó ném vào trong cái bao khoác sau lưng.

"A ô ~ "

"A ô ~ "

Xa xa truyền đến tiếng hú từng trận của một đàn sói, trên mặt của Lục Nguyên Sướng hơi biến sắc. Bình thường bầy sói hay đi kiếm ăn vào ban đêm, lúc này mới là buổi sáng sớm chúng nên trở về đi nghỉ mới đúng, sao hôm nay trời vừa mới sáng đã đụng phải như vậy? Từ nhỏ đến lớn Tiểu Cửu đều chưa từng một lần nghe thấy âm thanh của đồng loại, đây là lần đầu tiên nghe được, nên nó có vẻ cực kỳ kích động. Nó hướng phía trước chạy như điên cuồng, sau đó không biết nghĩ thế nào mà nó lại vội vã lùi về phía sau, vây quanh Lục Nguyên Sướng chạy vòng tròn, rồi gào thét lên với vẻ rất buồn bực. (Nhát gái giống cha ấy mà)

Tiếng hú của bầy sói càng ngày càng gần, rồi rất nhanh, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy một bầy sói tổng cộng có bảy, tám con, rất là cường tráng. Giữa những con sói có bộ lông màu vàng kia, có một con toàn thân đen nhánh trông như vừa mới lớn, tiếng kêu của bầy sói, quá nửa là do nó phát ra.

"Lại là một con 'Đạp tuyết', là sói cái đầu đàn đây!" Lục Nguyên Sướng cảm thấy khó mà tin nổi. "Đạp tuyết" biết bao quý giá, quả là nhờ vào vận may mà hôm nay gặp được. Giá như có thể lừa gạt được con tiểu mẫu lang này về làm vợ cho Tiểu Cửu, thì nhà nàng sẽ có thêm vài con "Đạp tuyết" nữa được sinh ra, cực kỳ phát đạt.

Tiểu Cửu thấy đồng loại thì lại nhìn chúng nó bằng ánh mắt cảnh giác. Trong nhận thức của nó, chỉ có con người mới là đồng loại, còn những kẻ trước mặt trông rất giống mình nhưng lại không hề thấy có chút cảm giác thân mật nào.

Sau khi gặp mặt bầy sói cũng không hướng về Lục Nguyên Sướng cùng Tiểu Cửu phát động tấn công, mà vẫn ở xa xa nhìn chằm chằm vào hai người, hoặc là nói chính xác hơn thì là nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu. Sau một chút do dự, Tiểu mẫu lang bắt đầu tiến tới gần Tiểu Cửu thăm dò. Thấy vậy, Tiểu Cửu lập tức nhếch miệng quay về tiểu mẫu lang cất giọng gầm gừ.

"Tiểu Cửu, để nó làm vợ cho ngươi được đấy. Trông nó thật là đẹp đẽ, ngươi cũng không phải chịu thiệt thòi gì cả." Lục Nguyên Sướng nói trêu. Ai bảo chưa gì mà Tiểu Cửu đã lại vội vàng chạy trốn tiểu mẫu lang đây. Ở trong bầy sói, công lang mới phải là lãnh tụ, địa vị của mẫu lang so với nữ tử của loài người thậm chí còn thấp hơn rất nhiều.

Tiểu Cửu cũng không rảnh mà đi nghe Lục Nguyên Sướng trêu ghẹo, vì mắt thấy tiểu mẫu lang đã bắt đầu gia tăng tốc độ truy nó. Tiểu Cửu sợ đến mức chực bỏ chạy, sau đó, Tiểu Cửu rất không tiền đồ trốn khi chạy đến sau lưng Lục Nguyên Sướng. (Hừ, còn nhát gái hơn cả cha nữa)

Lục Nguyên Sướng thấy thế thì chỉ còn biết lắc đầu. Một con sói hùng dũng, vậy mà lại bị Cố Tiểu Phù nuôi thành như vậy, hỏi còn làm được trò trống gì, làm thịt để mà ăn thì lại quá béo. Lục Nguyên Sướng rất vô nhân đạo đem Tiểu Cửu đá ra ngoài, Tiểu Cửu bay lảo đảo rồi ngã xuống đất, nó "Ô ô" kêu hai tiếng, rồi rất u oán mà đứng dậy. Lại không ngờ được rằng, vậy mà tiểu mẫu lang lại đi đến đây giúp nó liếm lông.

Đầu lưỡi của tiểu mẫu lang man mát, có điều cái bộ lông mao của Tiểu Cửu lại thật dày. Nhưng rồi nó cũng cảm giác được sự êm ái, cảm thấy khi tiểu mẫu lang chải chuốt lại bộ lông cho nó thì rất thoải mái. Cái cảm giác này từ trước tới nay nó chưa từng trải qua. Bộ lông được liếm láp sạch sẽ, Tiểu Cửu khôi phục lại dáng vẻ khí phách hiên ngang, cũng không thèm để ý tới Lục Nguyên Sướng cùng tiểu mẫu lang, một mình đi về phía trước.

Lục Nguyên Sướng cũng bước chân theo nó, còn bầy sói thì dừng lại không tấn công hai người bọn họ. Chỉ có tiểu mẫu lang kia vẫn đi theo xa xa từ phía sau. Có vẻ như nó không muốn rời đi.

Khi tiến vào Huyền Vân sơn, đường đi cực kỳ khó khăn. Lục Nguyên Sướng thấy trời đã tối, liền mang theo Tiểu Cửu tìm cái khe núi để tránh gió nghỉ ngơi. Nàng kiếm củi rồi đốt lên một đống lửa đem nướng chỗ thịt săn được, mỗi khi có một giọt mỡ rơi xuống lại bốc cháy xèo xèo. Lục Nguyên Sướng vừa ăn thịt vừa thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu cho ấm áp thân thể, nghe gió núi thổi qua vù vù, rất là tự tại.

Tiểu Cửu gặm một miếng thịt, có điều mới cắn được hai miếng liền ngậm miếng thịt đi tới chỗ tối, khi nó trở về thì miếng thịt kia đã không còn.

"Khá lắm, cuối cùng thì ngươi cũng tự thông suốt, hiểu được cách làm cho một cô gái vui vẻ. So với ta năm đó thì ngươi mạnh mẽ hơn nhiều." Lục Nguyên Sướng vừa uống rượu vừa cười mà nói với nó. Nàng nhớ lại sự ngốc nghếch của mình khi mới vừa cùng Cố Tiểu Phù ở chung một chỗ. Nàng có cảm giác ngày đó mình quá mức chất phác, khiến cho cả hai người phí phạm không ít năm tháng.

Tiểu Cửu không để ý tới Lục Nguyên Sướng, tiếp tục gặm xương. Chỉ là dáng vẻ của nó giống như là đang thẹn thùng vậy.

Một người một lang ăn no rồi nằm sát bên đống lửa mà ngủ, cũng không ai e ngại ở trong bóng tối còn có một con lang nhìn tới chằm chằm. Kỳ thực thì Lục Nguyên Sướng cũng chỉ là chợp mắt. Đây là thói quen sau khi nàng ở trong núi nhiều năm rèn luyện mà thành. Còn Tiểu Cửu đây? Ai mà biết được.

Tiểu mẫu lang thấy bên đống lửa không còn động tĩnh thì mới dám lặng lẽ tiến đến gần. Thấy Tiểu Cửu lười biếng nằm úp sấp, nó liền nhẹ nhàng nằm xuống ở bên người Tiểu Cửu, duỗi ra đôi bàn chân đầy lông bù xù, úp lên đôi chân của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu dời đi, lại gác, lại dời đi. Tiểu mẫu lang mạnh dạn đem thân thể tiến lại gần dán lên. Tiểu Cửu bất mãn nhìn tiểu mẫu lang một chút, nhưng tiểu mẫu lang vẫn đem đôi móng vuốt của nó trùm kín không tha.

Thói đời, đến cả lang cũng không được sống tháng ngày yên ổn mà! Tiểu Cửu đem vùi đầu vào bên trong chân, không biết nghĩ cái gì. Tiểu mẫu lang hài lòng, đem đầu sát bên đầu Tiểu Cửu cùng ngủ.

Ngày hôm sau, đi theo phía sau Lục Nguyên Sướng đã có thêm một con lang.

Chuyến đi này, cũng không phải chỉ vì Lục Nguyên Sướng muốn ôn lại một đoạn hồi ức. Ngoài việc tìm bạn đời cho Tiểu Cửu đang đến thời kỳ động dục, nàng còn có một nhiệm vụ trọng yếu. Đó là tìm cho được thung lũng thần bí kia, đem những việc đã xảy ra với thân thể của mình mà tra cho rõ ràng. Lai lịch của Trứng Gà quá mức thần bí, việc này đã khiến cho trong lòng Lục Nguyên Sướng cực kỳ bất an.

Cố nhớ lại con đường mình đã đi qua, Lục Nguyên Sướng chậm rãi bước tới, nhưng có lẽ do năm đó tuyết lớn ngập núi, lại chỉ ghé qua một lần, nên Lục Nguyên Sướng xoay chuyển vài vòng cũng không có thể tìm ra lối đi. May là còn có Tiểu Cửu, nó cứ đông hít hít, tây ngửi ngửi, mất hẳn nửa ngày mới đem Lục Nguyên Sướng tới được nơi sơn cốc thần bí kia.

Nơi này vẫn ý xuân rất đậm. Cái cây kia, loài hoa kia, cái hồ kia, cái tảng đá bên hồ, tất cả đều giống hệt như lúc bọn họ rời đi. Cứ như là thời gian ở chỗ này không hề trôi qua vậy.

Lục Nguyên Sướng tìm được cái cây có trái lạ lùng kia, nhưng chỉ thấy trên cành cây trọc lốc, không có mọc ra trái cây mới, thậm chí ngay cả một cái chồi non mới sinh cũng không có. Dựa vào không khí ấm áp của nơi này, tại sao lại có một cây ăn quả trông rất bình thường mà sinh trưởng lại chậm rãi như vậy? Lục Nguyên Sướng đăm chiêu một lúc rồi dùng đao chém xuống một cành cây nhỏ. Chỗ cành bị chặt đứt có một chất lỏng màu hồng nhạt chảy ra, khi nàng đem chất lỏng đó bôi trên đất thì thấy chỗ đất nơi đó chầm chậm tan chảy. Một màn thần kỳ như thế, làm cho Lục Nguyên Sướng càng ngày càng tin tưởng đây là một cái cây quỷ dị.

Lúc trước Lục Nguyên Sướng ở chỗ này hôn mê đến hai ngày, trên cây vốn tràn đầy trái vậy mà không hiểu sao lại không cánh mà bay. Khi đó nàng đã cảm thấy được thung lũng này hẳn là phải làm có người đi qua, bây giờ quay lại nơi này, cái cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn. Lục Nguyên Sướng nhìn chung quanh tìm tòi, lại phát hiện nơi đây cực kỳ kín đáo, cái lối nàng đã đi vào ban nãy cũng chỉ mở ra một lối đi rất nhỏ hẹp. Đó là một lối vào rất là bí ẩn. Nếu không có Tiểu Cửu dẫn đường, Lục Nguyên Sướng sợ là cho dù mình có tìm bao lâu cũng tìm không được.

"Tiểu Cửu, ngươi đi xem thử xem, nơi đây có lẽ còn có lối nào để đi ra nữa chăng?" Lục Nguyên Sướng thấy mình cũng đã hết cách rồi, chỉ còn biết cầu cứu đến Tiểu Cửu mà thôi.

Tiểu Cửu nhận được mệnh lệnh liền tìm khắp tứ phía nhưng cũng không thu hoạch được gì. Tiểu mẫu lang nghe Lục Nguyên Sướng nói thì nó không hiểu, nhưng nó phát hiện Tiểu Cửu đang nôn nóng tìm đồ vật, nên vẫn đi theo nó phía sau. Lang là một loài cực kỳ thông minh và nhạy cảm. Sau khi tiểu mẫu lang đi theo một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra được Tiểu Cửu đang tìm cái gì. Nó tự phát hiện ra khu vực Tiểu Cửu cùng Lục Nguyên Sướng đang tìm rồi hướng về thung lũng phương Bắc mà đi.

Một vùng rừng núi rộng lớn rậm rạp xanh biếc, che lấp một con đường nhỏ hẹp. Lục Nguyên Sướng cẩn thận dùng đoản đao vạch ra rồi nghiêng mình đi vào. Nàng đã từng bị cái cây có trái quỉ dị kia dọa cho phát sợ rồi, lại thấy chỗ này quỷ dị như thế cũng sợ rằng sẽ lại có loại cây bất thường khác.

Lần lần mò mò, cuối cùng cũng thấy xuất hiện một con đường mòn rộng rãi sáng sủa, hai bên đường đi có đủ loại thảo dược quý giá. Mùi hương tỏa ra từ những thảo dược này khiến cho tinh thần người ta cảm thấy thật thoải mái. Sau khi đã đi qua khu vườn thuốc, tiến lên ước chừng mấy trăm trượng thì bắt gặp một toà nhà gỗ cực kỳ nhã trí.

Quả nhiên nơi này thực sự là có người, trong lòng Lục Nguyên Sướng nghĩ như vậy. Có điều nàng không dám mạo hiểm bước chân vào mà chỉ dám đứng ở trước cửa căn nhà gỗ, cất cao giọng lên: "Tại hạ là người đi đường, bây giờ lạc đến nơi này, xin hỏi trong nhà có người hay không?"

Hết thảy xung quanh đều vắng lặng, không có người lên tiếng trả lời. Lục Nguyên Sướng đành phải nhắm mắt lại rồi hỏi lại một lần nữa: "Xin hỏi trong nhà này có người hay không?"

Một lát sau, cánh cửa ngôi nhà gỗ chậm rãi mở ra, một lão nhân tóc trắng xoá lắc lư đi ra. Hắn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lục Nguyên Sướng, chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi đến rồi, đi vào trong ngồi đi thôi."

"Lão tiên sinh, thì ra ngươi không chết!" Lục Nguyên Sướng không thể tin tưởng vào mắt mình mà kêu lên.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi lại muốn lão hủ chết hay sao?" Lão nhân lạnh nhạt nói.

"Không, không, không phải! Tại hạ không dám! Năm đó sau khi cùng tiên sinh từ biệt thì không có duyên gặp lại. Tại hạ từng vào núi tìm tiên sinh đến mấy lần, chỉ sợ là tiên sinh có chuyện bất trắc. Nhưng mỗi lần đi tìm đều phải thất vọng quay về, vì thế đã đoán là tiên sinh có lẽ đã gặp bất trắc. Hôm nay nhìn thấy tiên sinh ở nơi này, tại hạ thực lòng vui mừng." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. Việc này thực quá mức bất ngờ. . truyện tiên hiệp hay

"Vào nhà đi thôi, lão hủ chờ ngươi đã một lúc lâu." Lão lang trung khẽ gật đầu. Hắn có thể cảm nhận được sự thành tâm của Lục Nguyên Sướng.

"Lão tiên sinh đang chờ tại hạ sao? Có phải là tiên sinh có quan hệ với cái trái cây quái dị kia không? Chỗ trái cây vẫn còn trên cây kia là do lão tiên sinh hái đi có phải không?" Lục Nguyên Sướng thấy lão lang trung nói với mình như vậy thì lại càng kinh ngạc. Có điều nàng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đã tự hiểu ra được là khi mình vẫn đang hôn mê kia, sợ là lão lang trung đã từng xuất hiện ở nơi đó.

"Ngươi thực là thông minh. Trước hãy ngồi xuống đã, chờ lão hủ giúp ngươi bắt mạch." Lão lang trung lấy ra tấm lót để chẩm mạch, phóng tới trước mặt Lục Nguyên Sướng.

"Lão tiên sinh, hôm nay tại hạ cùng với ngài lại có duyên gặp mặt, nhất định là do ông trời sắp đặt. Không dám lừa dối lão tiên sinh, thân thể tại hạ xảy ra vấn đề lớn. Đó là tự nhiên... tự nhiên có thể làm cho nữ tử thụ thai." Lục Nguyên Sướng nhìn thấy lão lang trung là người không thể tốt hơn để giúp mình giải đáp câu hỏi đã làm nàng bận lòng bấy lâu nay. Y thuật của lão lang là cực kỳ hiếm thấy. Bây giờ nàng cũng đã được va chạm với nhiều loại người trong xã hội. Nhưng cho dù mình đã từng qua tay nhiều lão lang trung xem qua mạch tương, thế nhưng vẫn không có ai nhìn ra được đầu mối, mặc kệ là người đó đã được tôn xưng là danh y.

"Sao lại có chuyện như vậy được?" Lão lang trung nghe nói như vậy thì rốt cục cái vẻ bình tĩnh trên mặt cũng chuyển thành kinh ngạc.

Vốn là Lục Nguyên Sướng vẫn còn muốn để lão lang trung giúp mình giải thích nghi hoặc này của mình, ai ngờ việc này vậy mà lại không ở nằm trong dự liệu của hắn. Lục Nguyên Sướng kiềm chế sự sốt sắng trong lòng, đem thực tế của mình kể lại đầu đuôi cho lão lang trung nghe.

"Trước khi dùng đến cái trái cây quái dị kia, thân thể tại hạ vẫn luôn cực kỳ bình thường. Nhưng kể từ khi dùng trái cây quái dị, trên người tại hạ nếu như có vết thương thì sẽ khỏi rất nhanh, ngay cả vết sẹo cũng không còn, bách độc bất xâm. Mà điều kỳ dị nhất, chính là tại hạ có thể làm cho nữ tử thụ thai. Đây mới là điều thật sự khiến tại hạ không thể nào hiểu được." Lục Nguyên Sướng nói thẳng không một chút dấu giếm. Trên cõi đời này, biết được thân thế của nàng cũng chỉ có hai người, một người là Cố Tiểu Phù, người còn lại chính là lão lang trung. Cả hai người này đều sẽ không ai hại đến nàng.

"Ngươi không nên sốt ruột, đợi ta chẩm qua mạch thì sẽ nói lại rõ ràng hơn."

Thông báo của Bo:

Bo đã chuẩn bị xong việc đăng những chương đầu tiên của bộ Cậu cùng thanh xuân như một bài thơ" của Dữu Sắc Miyo, mong được cả nhà ủng hộ nha.

Văn án (tóm tắt nhất): Học bá cùng học bá. Thanh mai cùng thanh mai. Tề tiểu thư cùng Bùi cô nương gà bay chó chạy, chuyện tình bay lên như bức vẽ tuổi thanh xuân. Thể loại: Thanh mai trúc mã, ngọt văn... Văn tích phân: 209.419.600;số lần nhận dinh dưỡng: 8919.