Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 36: Đừng gọi ta là Đại lang




Sau khi đem tá điền môn đi rồi, căng thẳng trong lòng được xả bớt, Lục Nguyên Sướng quay đầu lại muốn cùng Cố Tiểu Phù nói giỡn mấy câu thì lại nhìn thấy Cố Tiểu Phù ngơ ngác mà đứng ở trong viện như người mất hồn vậy.

"Phù nương, ngươi làm sao vậy?" Lục Nguyên Sướng thấy thế liền vội vàng tiến lên ôm lấy Cố Tiểu Phù mà hỏi.

"Đại lang, ta không sao. Ngươi có đói bụng không? Bây giờ ta sẽ đi làm cơm." Cố Tiểu Phù quay về phía Lục Nguyên Sướng xả ra một nụ cười miễn cưỡng. Nàng trốn tránh bằng cách bỏ đi tới phòng trù.

Lục Nguyên Sướng chỉ ngây ngốc mà nhìn theo bóng lưng của Cố Tiểu Phù, mãi vẫn không phục hồi tinh thần lại được, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Cho tận đến lúc ăn cơm tối Cố Tiểu Phù vẫn cứ buồn bã ỉu xìu. Lục Nguyên Sướng chợt nhận ra, hình như các món ăn đều mất đi mỹ vị vẫn thường thấy, không phải là tại vị giác hay là do gia vị không được nêm vào đậm đà như thường ngày. Mà bởi vì Cố Tiểu Phù vẫn là hai mắt vô thần, chỉ một mực ngồi yên lặng mà ăn, căn bản không phát hiện ra có gì khác thường.

Ăn cơm xong, Cố Tiểu Phù yên lặng đi rửa chén, Tiểu Cửu ở trong sân vui vẻ lăn lộn trong tuyết, còn Lục Nguyên Sướng một mình đứng ở ngoài hành lang nhìn vào màn đêm đen kịt.

Hôm nay, trước khi đi tìm tá điền, nàng đã lặng lẽ đi tới Trịnh gia. Vẫn là khu nhà nhỏ cũ nát kia, đứng trước cửa viện đã ngửi thấy được mùi thuốc nồng đậm, còn có tiếng gào khóc của Trịnh Đại nương vẳng ra từ bên trong.

Lục Nguyên Sướng không tiến vào Trịnh gia, mà đi tới Hoa gia tìm Hoa Nhị lang cùng Uyển nương để hỏi thăm tình hình.

Nàng nghe được Uyển nương nói lại, từ khi Trịnh lão cha cùng Trịnh Nhị mất đi, sức khỏe của Trịnh Đại càng ngày càng xấu. Trịnh Đại nương đem lương thu hoạch được bán đi không ít, vì Trịnh Đại tìm thầy tìm thuốc để chữa trị, thế nhưng vẫn không có một chút khởi sắc, ngay lang trung cũng từng nói, vấn đề là còn kéo dài được bao lâu mà thôi. Mấy ngày nay khí trời đột nhiên rét đậm hơn, Trịnh Đại lại bị nhiễm bệnh thương hàn, bệnh phổi nặng thêm, bây giờ lang trung cũng đã vô lực cứu trị.

Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Nếu như Trịnh gia khuyên nhủ được Trịnh Nhị, giúp hắn an phận làm người, siêng năng trồng trọt thì cuộc sống của Trịnh gia đã không gian nan đến như vậy. Thông cảm và thương hại đều không thích hợp với Trịnh gia. Chí ít, người trong thôn nếu có tình cờ gặp Trịnh gia thì đều là thờ ơ lạnh nhạt. Hiện nay ngay đến Hoa gia cũng không muốn làm láng giềng với Trịnh gia nữa, họ đã có ý định chuyển đi, chỉ có điều chưa tìm được người làm lại gặp đúng dịp tuyết quá lớn nên đành trì hoãn việc này lại.

Cả ngày Trịnh Đại nương chỉ biết ôm lấy Trịnh Đại mà khóc, tuổi già đến nơi rồi lại rơi vào kết quả như thế, làm sao lại không thê lương. Mà Trịnh Đại trước khi hấp hối, trong miệng vẫn gọi đến tên của Cố Tiểu Phù. Ban đầu Uyển nương còn muốn đem chuyện Trịnh Đại bệnh đã nguy cấp báo cho Cố Tiểu Phù biết, nhưng vì thấy Trịnh Đại quá chấp niệm, Uyển nương liền bỏ đi ý nghĩ ấy, không muốn vì chuyện này mà lại làm khó dễ đến Cố Tiểu Phù.

Sau khi Lục Nguyên Sướng biết được như vậy thì mặt càng lúc càng đen. Một kẻ sắp chết đến nơi rồi mà trong lòng vẫn còn ghi nhớ người của nàng, nàng có thể không tức giận được sao. Vì sao lúc trước đây lại không đối xử với Cố Tiểu Phù cho tử tế đi, chờ cho đến khi sắp chết rồi mới nhận ra hay sao? Khỏi nói trong lòng Lục Nguyên Sướng có bao nhiêu không thoải mái, vì vậy nàn không hề do dự mà xác định, người của Trịnh gia có chết thì cùng với Lục gia ta có quan hệ gì đâu.

Tiểu Cửu một mình chơi đùa đến phát chán, liền đánh bạo kéo ống quần Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng từ trong trầm tư mà hoàn hồn lại. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Cửu, ngây ngốc hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi cũng biết vì sao mẹ ngươi khổ sở hay sao?"

Tiểu Cửu nghẹo cổ mở to con mắt tròn vo nhìn Lục Nguyên Sướng. Nó có rất ít cơ hội có thể an ổn ở trong lòng Lục Nguyên Sướng như vậy. Đây là người đã đưa nó từ bên bờ vực tử vong mà cứu ra, vì vậy Tiểu Cửu đối với Lục Nguyên Sướng vừa có khát vọng không muốn xa rời lại vừa sợ sệt.

Một người một lang, cứ như thế yên tĩnh đối mặt nhau, ở trong ánh mắt của đối phương mà có thể nhìn thấy cái bóng của chính mình. Lục Nguyên Sướng xoa xoa cái đầu bị dính đầy tuyết của Tiểu Cửu, còn Tiểu Cửu lại nhẹ nhàng liếm tay của Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng thấy Tiểu Cửu chẳng khác gì một chú mèo nhỏ đang làm nũng vậy, miệng không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa.

Nàng cứu Tiểu Cửu, nhưng lại giết chết cha mẹ Tiểu Cửu, món nợ này, là không có cách nào trả được. Nếu Tiểu Cửu cùng Cố Tiểu Phù thân thiết đến như vậy thì đành giữ lại mà chăm sóc nó cho tốt vậy. Có nó bồi tiếp Cố Tiểu Phù, đến lúc mình có phải ra chiến trường thì cũng có thể an tâm đôi chút.

Lục Nguyên Sướng ôm lấy Tiểu Cửu, cùng đi vào phòng bếp tìm Cố Tiểu Phù, đến nơi thì thấy Cố Tiểu Phù đang đun nước, một mình ngồi ở một bên bếp mà đờ người ra.

"Tiểu Cửu, đi hỏi mẹ ngươi một chút đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Lục Nguyên Sướng đem Tiểu Cửu đặt vào trong lòng Cố Tiểu Phù, rồi nhẹ giọng nói.

"A ô ~" Tiểu Cửu nghe mà như hiểu được Lục Nguyên Sướng, nó ngoảnh cổ nhìn về phía Cố Tiểu Phù, dùng móng chân nhỏ của mình không ngừng khều cánh tay Cố Tiểu Phù.

Cố Tiểu Phù nghe vậy, gượng gạo trả lời: "Đại lang, ta không sao đâu."

"Ở trong lòng ta, Phù nương chính là vợ của ta, Phù nương có việc, tại sao lại không nói với ta, là do đâu?" Lục Nguyên Sướng kéo Cố Tiểu Phù ôm vào trong ngực, thật hiếm khi thấy người này lại không lên tiếng nói chuyện như vậy. Vốn trong lòng nàng đã không thoải mái bởi chuyện của Trịnh Đại, hiện nay lại thấy Cố Tiểu Phù cách xa ngàn dặm như thế này, không tự chủ được mà cơn tức giận liền vọt ra.

"Đại lang, ta..." Cố Tiểu Phù cực kỳ khó nói. Nàng không muốn để cho Lục Nguyên Sướng tức giận, nhưng cũng không muốn đem việc Cố gia báo cho nàng biết được. Bởi vì một khi Lục Nguyên Sướng biết rồi thì tất nàng sẽ muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng Cố Tiểu Phù đã là người nhà họ Lục, không phải người nhà họ Cố, phải lo lắng cho việc nhà mẹ đẻ, nàng làm sao cũng làm không được.

"Phù nương, ngươi vẫn gọi ta Đại lang, ở trong lòng ngươi, ta cùng Trịnh Đại có khác biệt gì?" Lục Nguyên Sướng vốn là người có lòng dạ rộng rãi, nhưng cũng có lúc nàng cũng sẽ thành người có lòng dạ hẹp hòi, chí ít vì Cố Tiểu Phù mà nàng có thể thành người hẹp hòi. Đặc biệt là đối với chuyện Trịnh Đại đối với Cố Tiểu Phù nhớ mãi không quên, trong lòng Lục Nguyên Sướng làm sao cũng đều cảm thấy khó chịu.

"Đại lang, sao ngươi lại có thể nghĩ như vậy được!" Cố Tiểu Phù kinh ngạc nhìn Lục Nguyên Sướng. Nàng thật không hiểu cái người vốn kiêu căng tự mãn ở trước mặt này, vậy mà lại đem mình đi so sánh với Trịnh Đại.

"Vì sao ta lại không thể nghĩ như vậy? Ngươi rõ ràng đang có tâm sự, vậy nhưng không nói với ta." Tính khí thẳng thắn của Lục Nguyên Sướng lại phát tác.

"Ta... Ta..." Cố Tiểu Phù bị thái độ cứng rắn của Lục Nguyên Sướng làm cho sợ hãi, vì vậy mà càng không biết làm sao mở miệng.

"Ta không muốn nghe ngươi gọi ta Đại lang, cũng không muốn nghe thấy ngươi xưng ta, ta là Lục Nguyên Sướng, ngươi là Cố Tiểu Phù. Ngươi không phải là nô tỳ của Lục gia ta, ngươi là thê tử của ta!" Lúc này là lúc Lục Nguyên Sướng xả ra cơn tức giận, nàng làm cho ngay cả Tiểu Cửu đang ở trong lòng Cố Tiểu Phù cũng sợ đến run lẩy bẩy.

Cuối cùng Cố Tiểu Phù cũng đã nghe ra ý tứ của Lục Nguyên Sướng. Nàng không khỏi cảm thấy oan ức, trong lòng mình chỉ có một người là Lục Nguyên Sướng. Hiện tại chuyện gì cũng không có, vậy mà lại bị nàng hoài nghi như vậy. Cố Tiểu Phù cảm thấy oan ức đến mức nước mắt lưng tròng, việc có quan hệ đến danh tiết nữ tử, làm sao nàng có thể không thèm để ý.

"Lục Nguyên Sướng, ta đã làm chuyện gì mà để cho ngươi hoài nghi ta như vậy?" Cố Tiểu Phù quật cường lau đi nước mắt, nhìn thẳng Lục Nguyên Sướng hỏi.

"Ta..." Lục Nguyên Sướng nhất thời nghẹn lời. Thường ngày Cố Tiểu Phù đối với nàng cực kỳ ôn nhu, lần này đột nhiên nổi giận làm cho nàng không biết phải làm sao. Vấn đề ở chỗ, những chuyện kia chỉ là do chính mình suy đoán lung tung, Cố Tiểu Phù ngày ngày ở nhà làm bạn cùng mình, làm sao có chuyện gì được a.

"Ngươi vì sao phải hoài nghi ta, ta nào có làm gì để có lỗi với ngươi, thân thể đều cho ngươi, vậy mà ngươi còn nghĩ về ta như vậy." Cố Tiểu Phù ngẫm lại càng cảm thấy oan ức, nước mắt dù có lau đi cũng không ngừng rơi xuống.

"Phù nương, ngươi đừng khóc có được không?" Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù dùng sức chùi đi nước mắt, trong đầu trống rỗng nên cũng chỉ biết vụng về an ủi.

"Khiến cho ta bị oan uổng, lại còn không cho ta khóc!" Cố Tiểu Phù tránh ra khỏi cái ôm ấp của Lục Nguyên Sướng, ôm Tiểu Cửu ngồi ở trước lò lửa mà tức giận gạt lệ.

Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù dị thường oan ức, nỗi hổ thẹn trong lòng chậm rãi dâng lên. Nhớ lại những chuyện từ khi Cố Tiểu Phù đến Lục gia, Lục Nguyên Sướng liền cảm giác mình đúng là kẻ phi thường vô liêm sỉ, chỉ vì tình nghĩa đối với Cố Tiểu Phù dần nồng mà làm cho mình trở nên hoảng loạn như vậy. Nàng đặc biệt nhớ đến cảnh Cố Tiểu Phù vì mình không tiếc bản thân mà cởi áo rút bỏ dây lưng, nếu không đem mình để ở trong lòng, sao Cố Tiểu Phù phải làm như thế!

"Phù nương, đừng khóc nữa, là ta đã sai rồi." Lục Nguyên Sướng ngồi xổm xuống, giang tay ra ôm Cố Tiểu Phù vào trong lòng. Thật hiếm khi thấy người này lại khép nép nhận sai như vậy.

"Ngươi cái người xấu xa này, chỉ biết bắt nạt ta!" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng dỗ dành mình như vậy, bao chua xót ở trong lòng lại trở thành ngọt ngào. Nàng cảm giác trong lòng tràn đầy, trong mắt cũng đều là tràn đầy cái kẻ hỗn hào đang ở ngay trước mặt này, vì nàng mà khổ sở lại cũng vì nàng mà cảm thấy ngọt ngào.

Lục Nguyên Sướng đem Tiểu Cửu đang trở nên vướng bận thả ra ngoài, rồi ôm thật chặt lấy Cố Tiểu Phù mà nói: "Phù nương, trong lòng ta có ngươi, vì vậy mới trở nên thất thố. Đem tâm sự nói cho ta được không? Chúng ta là phu thê, nên cùng nhau gánh chịu."

"Ta chỉ là lo lắng cho cha mẹ. Cố gia hiện nay sợ là đang phải trải qua những ngày rất khổ sở." Cố Tiểu Phù dựa hẳn vào trong lòng Lục Nguyên Sướng rồi lẩm bẩm.

"Vậy ngày mai ta dẫn ngươi về nhà có được không? Chúng ta mang nhiều lương thực một chút, bảo đảm không để cho cha mẹ ngươi phải chịu đói." Lục Nguyên Sướng tự trách chính mình đã không chu đáo. Vốn Cố gia sinh hoạt đã rất gian nan rồi, với tình cảnh lúc này lại càng khó mà vượt qua nổi.

"Không được, người bên ngoài sẽ nói lời dèm pha." Cố Tiểu Phù cảm động bởi sự thấu hiểu của Lục Nguyên Sướng đối với mình, thế nhưng vẫn kiên trì lập trường.

"Thì cứ để cho bọn họ đi nói, Lục Nguyên Sướng ta chính là ruộng rộng lương nhiều, có cho cha vợ chút khẩu phần lương thực thì đã làm sao! Chỉ cần Phù nương mỗi ngày đều có thể cười với ta, mất cái gì cũng đều đáng giá." Khí tràng tiểu địa chủ Lục Nguyên Sướng lại được dịp bốc lên, vô cùng ngông ngạo mà nói.

Cố Tiểu Phù nghe vậy thì rất cảm động. Nàng vừa ôm lấy cổ Lục Nguyên Sướng vừa nói: "Ta cảm ơn Đại lang, nhưng Đại lang phải đáp ứng ta, chỉ một lần này mà thôi, có được không?"

"Nói rồi không được lại gọi ta là Đại lang, Phù nương thật không biết nghe lời ta chút nào cả." Lục Nguyên Sướng nghe vậy, mặt lại xị xuống. Tuy rằng trong lòng mụn nhọt đã giải, nhưng nghe xưng hô ấy vẫn luôn làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

"Lục Nguyên Sướng, ta phát hiện ngươi thật là một tiểu nữ tử, lòng dạ hẹp hòi." Cố Tiểu Phù ôn nhu nhìn Lục Nguyên Sướng. Nàng biết, bởi vì lưu ý, cho nên mới luống cuống, bởi vì yêu thích, cho nên mới tính toán.

"Ta còn chính là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, vậy thì đã làm sao? Ta vốn chính là nữ tử!" Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù nói cho cực kỳ xấu hổ, bằng một cái ôm, nàng ôm lấy Cố Tiểu Phù hướng về phòng ngủ chạy đi.

"Đùng!" Cửa phòng ngủ đóng lại.

"A ô ~" Tiểu Cửu dùng móng chân nhỏ ra sức cào vào cánh cửa. Nó không muốn đêm nay bị giam ở ngoài cửa một chút nào. Trong phòng ấm áp, trong phòng lại còn có cha mẹ, không phải sao?

Đúng lúc Tiểu Cửu đã phải chờ đợi đến mỏi mòn ở bên ngoài cửa thì cửa phòng rốt cục cũng mở ra. Lúc Cố Tiểu Phù đi ra chỉ thấy mái tóc dài rối tung, quần áo xộc xệch, trên mặt hai gò má nổi lên sắc trông thật mê người, đôi môi sưng đỏ. Trông nàng cực kỳ quyến rũ trong bộ dạng lười biếng này.

Lục Nguyên Sướng cũng theo sát ra cửa, nàng kéo tay Cố Tiểu Phù rồi nói: "Phù nương, đêm nay chúng ta cùng nhau tắm đi."

"Không được!" Cố Tiểu Phù bỏ tay Lục Nguyên Sướng ra, xấu hổ từ chối.

"Tuyết rơi nhiều như vậy, cùng nhau tắm có thể để dành được một chút củi lửa."

"Không được!"

"Phù nương, ngươi xem trên vai ta vết thương còn chưa khỏi, ngươi sao có thể nhẫn tâm mặc kệ ta như vậy được chứ."

"Lục Nguyên Sướng!"

"Cố Tiểu Phù, ta thật thích khi nghe ngươi gọi tên của ta như vậy!"