Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 59: Lời kể sau kết hôn




Lục Nguyên Sướng tỉnh lại khi trời vừa sáng. Nàng nhìn Cố Tiểu Phù đang ngủ say sưa mà thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Hồi tưởng lại cảm xúc mãnh liệt của đêm động phòng hoa chúc vừa qua, nàng không nhịn được mà hôn Cố Tiểu Phù một cái.

Cố Tiểu Phù mơ màng tỉnh lại, thấy Lục Nguyên Sướng ôm mình lại vừa đang hôn môi. Nàng thấy cái cảm giác êm ái nhẹ nhàng này thực sự quá mức đẹp đẽ liền duỗi đôi tay như ngó sen ra ôm lấy cái cổ Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù cho phép, liền phóng to lá gan lên chuyển thành động tác. Chỉ một lát sau, hơi thở của hai người trở nên gấp gáp, đan quyện vào nhau.

"A Nguyên, đừng nghịch nữa, ta còn phải đi kính trà, chậm canh giờ thì sẽ không tốt." Cố Tiểu Phù khẽ vuốt cái lưng trơn bóng của Lục Nguyên Sướng nói lẩm bẩm.

"Phù nương, ai bảo ngươi tú sắc khả xan như vậy, ta có thể nào kìm nén được đây." Lục Nguyên Sướng nhỏ giọng nói. Nàng cũng biết nếu không dậy liền canh giờ sẽ chậm vì vậy mà dừng động tác lại. Có điều, vì không được thỏa mãn, nên lại vùi đầu ở cần cổ Cố Tiểu Phù kì kèo thêm một lúc nữa.

Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng như một đứa trẻ, hồi tưởng lại đêm qua, không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

Đêm qua Lục Nguyên Sướng đã hăng hái hỏi mình, nàng cũng khó nói lời từ chối Lục Nguyên Sướng, liền gật đầu thay cho câu trả lời. Ai ngờ Lục Nguyên Sướng lại cho rằng nàng cũng yêu thích, chết sống quấn quít lấy nàng đến ba lần. Tuy nói cảm giác quả thật rất mỹ diệu, thế nhưng thực sự là quá mệt mỏi. Hiện tại eo của nàng nhức mỏi đến lợi hại, bên dưới thân thể sáp sáp, cả người vô lực. Nàng biết, nếu vẫn cứ nằm mãi trên giường, mà không phải còn phải đi kính trà, thì sợ là hôm nay Lục Nguyên Sướng sẽ không để cho nàng xuống khỏi giường.

"A Nguyên, rời giường đi thôi, nếu không sẽ muộn mất." Cố Tiểu Phù đẩy cái người đang úp sấp trên người mình một cái rồi ôn nhu nói.

"Một lần kết hôn mà sao quá nhiều việc vậy chứ." Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà oán giận. Thấy Cố Tiểu Phù trừng mắt nhìn mình liền vội vàng sửa lời nói: "Có điều chỉ cần đem Phù nương tiếp trở về, cho dù lại có chuyện phiền phức ta cũng nguyện làm."

Cố Tiểu Phù vốn định đứng dậy hầu hạ Lục Nguyên Sướng mặc quần áo lại đột nhiên phát hiện trên người mình nửa mảnh vải vóc cũng không có, đành chỉ biết đỏ mặt trốn vào trong chăn. Nàng ôn nhu nhìn theo Lục Nguyên Sướng mặc quần áo. Khi nhìn thấy cái lưng của người này trơn bóng thì không khỏi thốt lên: "A Nguyên, ngươi tới đây để ta xem một chút."

Lục Nguyên Sướng nghi hoặc đi tới trước mặt Cố Tiểu Phù, thấy nàng nhìn thân thể của mình chằm chằm không chớp mắt thì vừa thẹn thùng lại vừa cao hứng. Còn không phải là do mình luyện võ nên mới có được vóc người như thế này, làm cho Cố Tiểu Phù xem đến si mê hay sao?

"A Nguyên, những vết thương trên người ngươi làm sao bây giờ lại không còn nữa?" Cố Tiểu Phù vẫn thường hầu hạ Lục Nguyên Sướng tắm rửa, sự quen thuộc đối với thân thể kia của nàng so với Lục Nguyên Sướng sợ là còn hơn. Có bao nhiêu vết sẹo, dài bao nhiêu, sâu như thế nào Cố Tiểu Phù đều nhớ kỹ.

Lục Nguyên Sướng nghe hỏi như vậy thì không biết trả lời như thế nào, nên cứ ấp úng nửa ngày vẫn không lên tiếng được. Cố Tiểu Phù hết nhìn trái rồi lại nhìn phải Lục Nguyên Sướng. Thấy người này cứ chớp mắt liên hồi liền biết được nhất định là Lục Nguyên Sướng đã gặp chuyện gì đó rồi.

"A Nguyên, ngươi đã lừa dối ta chuyện gì sao?"

Lục Nguyên Sướng nhìn gương mặt của Cố Tiểu Phù ôn nhu mà trong lòng lại cảm thấy người con gái này rất cường thế. Mỗi lần Cố Tiểu Phù làm như vậy, chỉ lẳng lặng mà nhìn mình thôi sẽ lại làm cho mình cảm thấy căng thẳng. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày trước đây ta có lên núi tìm nhạn, sau đó ăn một trái cây màu đỏ mà ta chưa từng thấy. Tiếp sau đó thì vết thương trên người tự dưng không còn nữa."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Cố Tiểu Phù nghiêng cổ, nhìn đăm đăm vào Lục Nguyên Sướng.

"Ừm, ăn trái cây rồi ngủ một đêm, sau đó vết thương trên người liền không còn nữa." Lục Nguyên Sướng gật đầu nói. Nàng sẽ không đem chuyện cực kỳ thống khổ kia nói cho Cố Tiểu Phù biết. Huống hồ sau khi ăn trái cây kia vào, ngoại trừ việc vết thương biến mất, còn lại không có chút gì ảnh hưởng khác. Công lực không hề tăng lên, thân thể cũng chỉ là không sợ lạnh mà thôi.

"Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy? Cái cây kia mọc ở nơi nào?" Cố Tiểu Phù cảm thấy khó mà tin nổi. Một thân Lục Nguyên Sướng đầy vết thương dĩ nhiên là nàng không thích, có điều chúng tự dưng biến mất cũng làm cho người ta không khỏi lo lắng.

"Ở trên núi Huyền Vân. Ngươi cũng đừng lo lắng quá, chuyện gì cũng không có xảy ra cả." Lục Nguyên Sướng an ủi.

Việc này cứ như thế trôi qua. Sau khi Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù rửa mặt thay trang phục xong thì liền đi Dương gia kính trà.

Trân nương thấy vẻ mặt Cố Tiểu Phù đầy vẻ xấu hổ liền biết ngay là nhất định đêm qua hành phòng thuận lợi. Nàng liền lôi Cố Tiểu Phù đến trong hậu viện hỏi cho kỹ. Cố Tiểu Phù làm sao có thể nói thành lời cái chuyện ngượng ngùng kia được, nên chỉ biết cách cúi đầu không đáp.

"Phù nương, chuyện này rốt cục ngươi đã có thể an tâm được rồi. Trong đầu ngươi hãy nhớ mọi việc A Nguyên làm là đều vì ngươi. Sau này chúng ta đi tới Phần Thành, ngươi phải sớm vì A Nguyên mà sinh cái đại tiểu tử béo. Như vậy thì dù A Nguyên có phải đánh trận ở phía trước cũng sẽ an tâm một chút." Trân nương nói, bản thân nàng cũng ngày đêm trông ngóng Lục gia có hậu sinh đây.

"Đại tẩu, ta biết rồi." Cố Tiểu Phù bất đắc dĩ nói. Đây còn không phải là kể từ sau khi thành hôn, nàng sẽ bị nhìn chằm chằm vào cái bụng hay sao. Nhưng mà, cho dù mọi người có nói như thế nào đi nữa thì nàng cùng Lục Nguyên Sướng cũng làm sao mà có con được đây? Nàng còn muốn là nếu như Trân nương sinh nhiều một chút, sẽ xin một đứa cho Lục Nguyên Sướng làm con nuôi đây.

Phía sau thì các phu nhân nói chuyện khuê phòng, còn đằng trước đám nam tử lại dự định kế hoạch cho những ngày tiếp theo. Không còn mấy ngày nữa Lục Nguyên Sướng sẽ phải đi nhận nhiệm vụ, Dương Minh có dự định trong mấy ngày này sẽ đem gia sản của nàng thu thập, sắp xếp dần, sau ba ngày lại mặt thì lập tức cho các nàng đi Phần Thành. Vì Dương Vinh cũng sẽ cùng đi, nên trong nhà cũng không khỏi phải chuẩn bị thu thập ngân lượng một chút.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Lục Nguyên Sướng mang Cố Tiểu Phù trở về nhà bắt tay vào kiểm kê gia sản. Lần thành hôn này, các nàng tự mình đặt mua không ít, mà lễ vật thu được cũng khá nhiều. Sau một hồi xem xét thì thấy gia sản khá là dồi dào.

Đất ruộng trong nhà, Lục Nguyên Sướng dự định để Dương Minh giúp đỡ việc chăm nom, còn những thứ còn lại sẽ chuyển hết vào Phần Thành. Nàng dự tính đến tình huống xấu nhất, khả năng từ lần ra đi này, việc trở lại thôn Lạc Khê của nàng cùng Cố Tiểu Phù sẽ không nhiều lần nữa.

Hai người cùng bận rộn suốt cả một buổi trưa cũng chỉ mới sắp xếp được một phần nhỏ. Lục Nguyên Sướng không đành lòng để cho Cố Tiểu Phù mệt mỏi theo nên để cho nàng đi làm bữa trưa. Cố Tiểu Phù thấy trong nhà còn dư không ít đồ ăn, liền cùng Lục Nguyên Sướng thương lượng, đem chỗ thức ăn còn dư lại đưa cho một số thôn dân, bản thân các nàng cũng không còn ở lại được mấy ngày, những đồ ăn này không ăn cũng là lãng phí. Lục Nguyên Sướng không ý kiến. Lần đại hôn này, không ít thôn dân Lạc Khê đã tận lực giúp sức, vì vậy nàng lập ra một danh sách, ăn xong cơm trưa liền cùng Cố Tiểu Phù đem đi cho.

Không có cha mẹ chồng thì không cần phải hầu hạ. Thế nhưng trong nhà lại chỉ có hai người bọn họ, vậy nên việc lớn việc bé đều phải tự tay mình xử lý. Ngày hôm đó, hai người bận bịu đến tối tăm mặt mũi.

Tối đến, tắm rửa xong thì lên giường. Sau một ngày bận bịu, thần thái Lục Nguyên Sướng lại sáng láng, vừa ôm Cố Tiểu Phù liền muốn thân thiết, Cố Tiểu Phù đâu còn có khí lực cho việc này nữa. Nàng vội vàng đem lời dời đi sự chú ý của Lục Nguyên Sướng: "A Nguyên, chúng ta đi Phần Thành thì Tiểu Cửu cũng theo chúng ta đi chứ?"

"Để nó đi theo cha nuôi lão nương thôi. Cho nó đi Phần Thành sợ là sẽ có chuyện." Lục Nguyên Sướng đã nghĩ đến chuyện này từ rất sớm. Tuy Tiểu Cửu đã bị Cố Tiểu Phù dưỡng cho đến mức sai lệch, thế nhưng nó vẫn là đầu lang. Nếu cho nó cùng đi tới Phần Thành thì sợ là khó giữ gìn để không gặp phải tai họa.

"Ta không nỡ lòng xa nó. Cũng không biết nó có đồng ý hay không nữa." Cố Tiểu Phù nghe an bài như thế thì có chút không đành lòng. Nàng đã đem Tiểu Cửu thành đứa con mà nuôi dưỡng. Từ nhỏ đến lớn, ngày ngày Tiểu Cửu đều đi theo sau bước chân của mình, cảm tình đã rất sâu nặng, làm sao có thể xa cách được.

"Tiểu Cửu đi trong thành, ta không sợ nó cắn người, nhưng lại sợ nó bị người ta bắt đi. Tốt nhất là để cho nó ở chỗ này thôi." Lục Nguyên Sướng nhìn khuôn mặt trắng trẻo, non nớt của Cố Tiểu Phù làm một cái vươn mình đã lập tức đè cả người lên rồi bất mãn nói: "Hiện nay nói những việc này làm cái gì? Ta vẫn nên làm chút chuyện yêu thích thôi."

Cố Tiểu Phù bị Lục Nguyên Sướng hôn đến không thở nổi, nhưng hôm nay nàng đúng thật là không còn khí lực để mà lăn lộn nữa. Tối hôm qua lăn lộn đến ba lần, suýt chút nữa thì nàng không còn giữ được cái mạng nhỏ này. Mấy ngày nay đều sẽ rất bận rộn, nếu đêm nay cũng lại như vậy nữa thì ngày mai chuyện gì cũng sẽ khỏi làm.

"A Nguyên đừng như vậy nữa, có được không? Hai ta trò chuyện đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Cố Tiểu Phù dùng sức mà đẩy cái người đang ở trên người xuống, nhưng mà người kia một chút cũng không di chuyển.

"Chuyện gì? Ngươi cứ nói, ta nghe đây." Lục Nguyên Sướng vùi đầu ở cần cổ của Cố Tiểu Phù, tay vẫn không thành thật, cứ ở trên thân thể xinh đẹp kia mà di chuyển.

"Ngươi cho hai mươi lạng lễ hỏi, ta đã cho Cố gia rồi." Cố Tiểu Phù ôm lấy Lục Nguyên Sướng vừa thở dốc vừa nói. Lần này bị Lục Nguyên Sướng dằn vặt, nàng đã cảm giác được giữa hai chân ẩm ướt.

"Ngươi nói cái gì?" Lục Nguyên Sướng nghe nói vậy liền đột nhiên ngẩng đầu, nàng nhìn thẳng Cố Tiểu Phù để hỏi.

"Chỗ ngân phiếu hai mươi lạng ngươi cho ta, ta đã cho Cố gia." Tuy nói hiện nay Cố Tiểu Phù đã quen với cuộc sống tốt đẹp, tầm mắt cũng cao hơn, nhưng hai mươi lạng bạc kia, với nàng mà nói, vẫn là rất nặng. Nàng bất an nhìn mặt của Lục Nguyên Sướng có chút hắc trầm thì không khỏi lựa lời thật cẩn thận mà nói.

"Người nhà họ Cố đi tìm ngươi?" Lục Nguyên Sướng đâu phải đau lòng bạc, mà nàng cảm thấy người nhà họ Cố quá mức vô liêm sỉ, vì không thể kiếm chác được trên người nàng, liền đi tìm Cố Tiểu Phù dễ mềm lòng.

"Ừm, tối hôm trước bọn họ đi tới Chúc gia tìm ta, nói cho ta biết một chuyện." Khi Cố Tiểu Phù nhớ đến việc này, trong lòng lại không khỏi hoảng hốt.

"Chuyện gì? Còn không phải là đi xin bạc ở chỗ ngươi hay sao?" Lúc này Lục Nguyên Sướng đâu còn có tâm tình mà hành phòng nữa. Nàng nghiêng người nằm xuống một bên, mắt chằm chằm nhìn Cố Tiểu Phù mà hỏi.

"Nếu như ta có nói đúng như vậy thì ngươi cũng không được phép tức giận." Cố Tiểu Phù cảm giác được thân thể Lục Nguyên Sướng trở nên cứng ngắc, liền đưa tay kéo nàng vào trong lồng ngực của mình dỗ dành.

"Ngươi đừng nói nữa. Tóm lại bọn họ là cha mẹ ngươi, ta còn có thể làm gì đây?" Lục Nguyên Sướng nhụt chí trả lời. Cho dù trong lòng nàng có hoài nghi đến đâu thì hiện tại hai lão Cố gia vẫn còn mang thân phận là cha mẹ của Cố Tiểu Phù, là nhạc phụ nhạc mẫu chính thức của mình, nàng có thể làm gì được.

"Bọn họ không phải là cha mẹ đẻ của ta." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng nói, nổi thống khổ trong lòng càng lúc càng sâu sắc.

"Cái gì?" Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì vội vàng ngẩng đầu lên xem Cố Tiểu Phù. Nàng không thể tin điều chính mình vừa nghe được. Hoài nghi là một chuyện, xác nhận lại là một chuyện khác.

"A Nguyên đừng vội tức giận, ngươi hãy từ từ nghe ta nói đã, có được không?" Cố Tiểu Phù không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lục Nguyên Sướng. Nàng nói: "Đêm đó mẹ đến Chúc gia, nói cho ta biết ta không phải do Cố gia sinh ra. Là một người phụ nhân máu me khắp thân mình đem ta ôm tới đó. Sau đó còn có Nhung Địch đến tra tìm, vì vậy phụ nhân kia vội vàng bỏ đi, chỉ kịp nói là sẽ trở lại đón ta, còn lại không nói gì thêm, nhưng lại không biết người ở đâu. Từ đó đến nay nàng vẫn chưa từng một lần xuất hiện."

Lục Nguyên Sướng phát hiện ra, khi nói những lời này viền mắt Cố Tiểu Phù đỏ lên liền biết trong lòng nàng rất khó chịu. Ai biết chuyện như vậy mà lại không thương tâm đây? Mà hiện tại, ngay cả mình là con cái nhà ai Cố Tiểu Phù cũng còn không biết.

"A Nguyên, ta không sao. Ta chỉ là đang suy nghĩ, phụ nhân kia có phải là người mẹ đã sinh ra ta hay không? Nàng có còn sống ở trên đời này hay không? Nếu như nàng vẫn bình an, tại sao lại không tới tìm ta?" Cố Tiểu Phù được Lục Nguyên Sướng ôm vào trong ngực, cảm thấy rất ấm áp lại rất an toàn. Có Lục Nguyên Sướng ở bên cạnh mình, quả thật đã làm cho nàng an tâm không ít. Hiện tại, nàng cùng Lục Nguyên Sướng đều giống như nhau, đều là cô nhi. Có thể việc hai người đã thuộc về nhau, cuối cùng cũng coi như là có được một phần an ủi.

Suy nghĩ của Lục Nguyên Sướng lại còn sâu sắc hơn. Nàng cảm thấy sợ là phụ nhân kia đã xảy ra chuyện, có thể đã không còn sống ở nhân gian nữa. Phụ nhân kia liều lĩnh sống chết cũng phải cứu sống Cố Tiểu Phù, điều đó cho thấy nàng đối với Cố Tiểu Phù cực kỳ thương yêu. Vậy nên, nếu như nàng có thể an toàn trở về, tất nhiên là sẽ trở lại đón Cố Tiểu Phù. Việc nàng đã lâu vẫn chưa xuất hiện có thể thấy được là nàng đã gặp phải chuyện bất trắc. Còn có điều kỳ quái nữa, tại sao Nhung Địch lại truy sát phụ nhân kia cùng Cố Tiểu Phù? Mục tiêu của bọn họ là phụ nhân kia, hay là Cố Tiểu Phù? Nếu là Cố Tiểu Phù, vậy thì rõ ràng thân phận của nàng sợ là không đơn giản. Chỉ là một đứa bé, tại sao lại bị quân địch truy sát?

Đáng tiếc năm đó, nàng mới hai tuổi, chuyện gì cũng không biết. Mà năm đó khắp nơi đều loạn cả lên, bây giờ có muốn hỏi thì cũng biết đi đâu mà hỏi đây. Nếu người nhà họ Cố mà biết được thân phận của Cố Tiểu Phù, thì tham lam như bọn họ, sao phải cam tâm ở lại cái quê hương cái gì cũng chẳng có, sống cuộc sống quá khổ như vậy được đây?

"Năm đó phụ nhân đưa ngươi đến có vóc người như thế nào? Quần áo mặc ra sao? Năm đó ngươi còn nhỏ, vậy quần áo của ngươi vẫn còn chứ? Trên người có đồ trang sức làm bằng chứng hay không?" Lục Nguyên Sướng cảm thấy bị giặc Nhung truy sát, có thể là vì Cố Tiểu Phù là hài tử của tướng lĩnh trọng yếu của nước Đại Chu, xuất thân từ gia đình giàu có. Nếu thế thì hẳn là trên người nàng sẽ luôn có chút đồ vật quý giá.

Cố Tiểu Phù nghe nói vậy liền đứng dậy. Nàng lấy ra từ tầng dưới cùng của hộp đồ trang sức một cái vòng tay bằng vàng đưa cho Lục Nguyên Sướng rồi nói: "Những thứ đồ khác đã bị Cố gia bán đi, bây giờ chỉ còn lại một chiếc vòng này. Nó vốn có một đôi, cái năm có nạn châu chấu, cha đã bán đi một cái." Cố Tiểu Phù chui vào trong lòng Lục Nguyên Sướng mà mệt mỏi nói thêm. Vốn vòng tay là một đôi, bây giờ chỉ còn một cái, vậy thì đã không còn đầy đủ nữa.

Có điều cuối cùng thì Cố gia cũng coi như còn có chút lương tâm khi để lại cho nàng một cái bằng chứng như thế, cho nàng có cái để nhớ nhung. Nếu không, kiếp này nàng biết đi chỗ nào để tìm cha mẹ của mình đây?

Lục Nguyên Sướng dựa vào ánh nến tỉ mỉ nhìn cái vòng tay. Vì làm cho trẻ con mang theo, nên nó nhỏ nhẹ vô cùng, đặt ở trong tay rất nhẹ nhàng, có điều hoa văn được khắc trổ trên đó lại rất tinh xảo, không phải người bình thường có thể làm ra được. Nếu như đem ra hiệu cầm đồ để cầm cố thì cũng có được mười mấy lượng bạc, đối với việc này Cố gia chân thực là giỏi tính toán.

Lục Nguyên Sướng cảm thấy, nếu không phải do mình chuyển lời hung ác, sợ là Cố gia còn muốn đem việc này giấu kín. Cố gia vẫn sẽ giữ lại cái vòng tay bằng vàng mà không động đến, hẳn là bọn họ đã nghĩ đến việc nhờ có nó mà sau này kiếm chác được nhiều hơn. Theo lời Cố Tiểu Phù kể lại thì phụ nhân kia tuy người đầy máu, một thân chật vật, nhưng có thể không khó để nhìn ra quần áo hoa lệ, trong lời nói sẽ tự lộ ra một cỗ phong thái. Tã lót của Cố Tiểu Phù cũng sẽ cực kỳ hào hoa phú quý. Những đồ vật này, người nhà họ Cố đều tận mắt thấy, thì làm sao đoán không ra Cố Tiểu Phù là con cái của nhà quyền quý.

"Hừ, Cố gia này thật đúng là dã tâm không nhỏ!" Lục Nguyên Sướng vuốt nhẹ vòng tay rồi hừ lạnh nói.

"A Nguyên, ta không tức giận, sau này tránh xa bọn họ là được. Ngươi có trách ta đem ngân phiếu cho bọn họ hay không?" Cố Tiểu Phù cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

"Tiền tài tính là gì. Nếu như có thể giúp ngươi tìm được cha mẹ sinh ra thì xài bao nhiêu tiền ta cũng đều đồng ý, Phù nương không cần áy náy. Cho cũng đã cho rồi, sau này ta sẽ lại còn có bổng lộc, cũng không để cho ngươi phải chịu đói." Lục Nguyên Sướng thấy dáng vẻ của Cố Tiểu Phù điềm đạm đáng yêu, đâu còn có tâm tư để mà trách cứ chuyện nàng đã bị Cố gia lừa.

Cố Tiểu Phù nghe Lục Nguyên Sướng nói như vậy thì trong lòng rất cảm động. Vậy nhưng làm sao có thể lập tức tìm đâu ra hai mươi lượng bạc a, vì vậy mà trong lòng nàng vẫn rất không thoải mái. Nàng ngây ngốc nói: "A Nguyên, ta ăn không nhiều, lại không cần mặc quần áo mới, sau này chỉ cần tiết kiệm một chút, hai mươi lượng kia cũng có thể dành dụm mà lại có được."

"Phù nương ngốc của ta, nếu như ngươi làm như vậy, xem ta có đánh cho cái mông nhỏ của ngươi hay không." Lục Nguyên Sướng vừa nói vừa cười, thực tế thì vẫn đem Cố Tiểu Phù úp trên người nàng rồi vỗ mấy cái lên mông của Cố Tiểu Phù.

Lục Nguyên Sướng là người phương nào? Dù gì cũng là người luyện võ, tuy nàng chỉ là trêu chọc Cố Tiểu Phù nên khi ra tay cũng rất ít lực, thế nhưng Cố Tiểu Phù vẫn là bị đánh đau. Vốn trong lòng đã cảm thấy oan ức, bây giờ lại bị Lục Nguyên Sướng đối xử như vậy thì lại càng cảm thấy oan ức hơn, nàng méo miệng nói: "Ngươi đánh ta! Ngươi chỉ biết bắt nạt ta!"

Cũng không biết có phải bởi vì chuyện thân thế bấy lâu vẫn phải cố nén nhịn hay không, Cố Tiểu Phù vừa nói ra liền ấm ức khóc lên. Lục Nguyên Sướng thấy thế thì hoảng đến vô cùng. Nàng đem Cố Tiểu Phù ôm vào trong lồng ngực mà dỗ dành: "Phù nương đừng khóc. Là ta sai rồi, ta để ngươi đánh lại ta có được không?"

"Không được!" Lục Nguyên Sướng càng dỗ dành, Cố Tiểu Phù lại càng cảm thấy oan ức. Cha mẹ thì không biết ở nơi nào, lại còn bị Lục Nguyên Sướng bắt nạt, làm sao không khóc một hồi cho đã đây. Thân cô nhi đúng là không sánh được với người ta bên ngoài, bởi không có ai làm chỗ dựa.

"Phù nương, đừng khóc, ngươi cứ như vậy làm ta quá đau lòng." Lục Nguyên Sướng rất yêu Cố Tiểu Phù, làm sao nhìn được cảnh nàng khóc đến thương tâm như vậy.

"Ngươi xấu, ngươi là đồ xấu xa. Hiện nay ta ngay cả cha mẹ cũng không còn, vậy mà ngươi còn dùng sức bắt nạt ta." Cố Tiểu Phù vỗ bỏ cánh tay Lục Nguyên Sướng đang gạt lệ cho mình, xoay người quay lưng về phía nàng rồi tiếp tục khóc. Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng khi quay lưng về phía Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù đã chẳng khác gì một đứa trẻ đang ăn vạ, chính mình cũng không khống chế được.

"Phù nương, đừng khóc. Ta cũng là cô nhi, sau này ngươi bắt nạt ta có được không? Vì ta cũng không có ai làm chỗ dựa." Từ phía sau Lục Nguyên Sướng ôm lấy Cố Tiểu Phù, ở bên tai nàng nhẹ nhàng dỗ dành.

"Ngươi để cho ta đánh trở về!"

"Được, ngươi cứ đánh mạnh vào. Có điều nhớ cẩn thận tay của mình, đánh mà bị đau thì sẽ làm ta đau lòng."

Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng vừa cẩn thận từng li từng tí một lấy lòng mình lại vừa cong cái mông lên chờ nàng ra tay, trong mắt lại là tràn đầy vẻ thương yêu. Nàng làm sao cam lòng đánh nàng đây.

"A Nguyên, tại sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy?" Cố Tiểu Phù lau lệ hỏi.

"Ngươi là vợ của ta, ngươi là Phù nương. Còn không phải vì lúc nào ngươi cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với ta hay sao?" Lục Nguyên Sướng cảm thấy may mắn nhất đời này của mình chính là gặp được Cố Tiểu Phù. Có Cố Tiểu Phù, nàng mới có chân chính có một mái nhà.

Lục Nguyên Sướng nhìn dòng nước mắt rơi như mưa của Cố Tiểu Phù thì nhẹ nhàng hôn lên. Lúc này Cố Tiểu Phù không đẩy ra nàng nữa, trong lòng chỉ có tràn đầy yêu thương đối với Lục Nguyên Sướng.

Đời này, Cố Tiểu Phù cảm thấy may mắn nhất chính là gặp được Lục Nguyên Sướng, Lục Nguyên Sướng với thân phận là một cô gái.