Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 98: Chân chính là yến hội




Có thể nói rằng, khi phải đối mặt với Vân Yên, Lục Nguyên Sướng vẫn đang còn là một người có tân hồn trong sáng, non nớt. Nhưng bây giờ đối mặt với Hàn Thư Huyên, Lục Nguyên Sướng đã là một con người lãnh khốc, vô tình. Việc phải trải qua cảnh chém giết ở trên chiến trường đã xóa đi trong nàng cái sự non nớt, thơ dại kia. Xem mạng người là cái thứ đê tiện, bởi vậy sự tôn trọng càng không coi là cái gì. Nàng sẽ đem số lương tri còn lại không nhiều này của mình đưa hết cho Cố Tiểu Phù cùng người nhà, hoặc là cho đám thủ hạ đã vì chính mình mà bán mạng. Còn những người khác, ở trong mắt nàng, chẳng là cái thá gì.

Vì Vân Yên, nàng đã từng phải trải qua bi thống đến cực điểm, phải mất một quãng thời gian rất dài đến bây giờ mới tỉnh ngộ ra hành vi của chính mình. Cho nên bây giờ đối mặt với Hàn Thư Huyên, Lục Nguyên Sướng chỉ khổ sở vẻn vẹn một hồi. Sau khi xoay người bước đi, cái loại tâm tình cảm thấy có lỗi của mình liền ném tất cả ra sau đầu.

Vì sao lúc trước Vương Siêu đem Hàn Thư Huyên thưởng cho mình Hàn Thư Huyên lại không có một tia phản kháng, nhưng đến khi đã ở nơi này của mình thì lại tìm đến cái chết? Tất cả những thứ này đều do một chữ tình phá hỏng. Lục Nguyên Sướng biết, nhưng mà nàng cho không nổi. Cần phải sớm từ bỏ, vì như vậy đối với ai cũng đều tốt hơn cả.

Sáng sớm hôm sau khi trời vừa mới hơi mờ sáng, Lục Nguyên Sướng mặc một thân trang phục ở trong sân luyện kiếm. Mặt trời vẫn chưa lên, chỉ có gió nhè nhẹ thổi tới. Trên cây có con chim nhỏ vui vẻ hót líu lo, Tiểu Cửu chạy qua chạy lại một bên.

Tiểu Cửu đã lớn hẳn rồi. Bởi vì Cố Tiểu Phù tận tâm chăm chút, nên khi trưởng thành nó trở nên phi thường cường tráng. Con mắt của nó bắt đầu hiện ra màu xanh, răng nanh lóe lên màu sáng lạnh, nhung mao trên toàn thân đã rụng hết, chỉ còn một lớp lông cứng bắt ánh sáng cực kỳ lộng lẫy. Từ đầu đến cuối hoàn toàn là một màu đen bóng, mà bốn bàn chân của nó thì lại có màu trắng tinh khiết như tuyết vậy. Được một quân sư của Vương Siêu chỉ cho, Lục Nguyên Sướng mới biết Tiểu Cửu là lang trong cực phẩm - "Đạp tuyết".

"Đạp tuyết", tên như ý nghĩa, bước chạy cực nhanh, lao đi với tốc độ cực lớn, thân lướt đi như chin én vậy, tuyết dù dày cũng không ngăn cản nổi, năng lực đi săn cực cường. Hễ đàn sói nhìn thấy nó thì sẽ hoàn toàn thần phục. Chỉ là "Đạp tuyết" cực hiếm, trong giới quý tộc ai có được một con như vậy đều hết sức hãnh diện.

Vương Siêu nghe nói đến Tiểu Cửu, liền lệnh cho Lục Nguyên Sướng mang đến xem một lần. Đáng tiếc là Tiểu Cửu bị Cố Tiểu Phù dạy dỗ đến mức cực kỳ ngoan hiền, cả người không có một chút tinh lực nào. Sau khi xem xong Vương Siêu tỏ ra rất thất vọng. Điều này làm cho Lục Nguyên Sướng tối sầm mặt lại, chỉ còn biết oán Cố Tiểu Phù "con hư tại mẹ".

Từ sau khi trở về, Lục Nguyên Sướng ép Tiểu Cửu phải rời xa Cố Tiểu Phù, ngày đêm đi theo Lục Nguyên Sướng. Phàm là đến thao trường luyện quân bao nhiêu lần thì Lục Nguyên Sướng cũng sẽ mang Tiểu Cửu đi theo luyện tập bấy nhiêu lần. Sau hơn nửa tháng, Tiểu Cửu dần dần toát ra bản tính của loài sói lang. Ở trong phủ thì nó vẫn còn biết ra vẻ thu liễm lại, nhưng khi đến trong quân thì cực kỳ hung ác. Có lúc, khi cùng binh sĩ tỷ thí, cao hứng lên nó cũng sẽ cắn người bị thương.

Lục Nguyên Sướng yêu thích kiếm, thạo dùng đao. Ở trong quân nàng thường xuyên dùng đao diễn luyện. Nhưng khi ở trong phủ thì nàng dùng kiếm để múa. Vóc người của nàng thon dài, tứ chi cân xứng, nên thời khắc nàng múa bảo kiếm thì có vẻ cực kỳ phiêu dật thoát tục. Mái tóc dài đen nhánh theo kiếm khí mà lay động, đôi mắt màu nâu nhạt trên mặt mang theo tia sáng lấp lánh, đôi môi đỏ hơi mím lại, quanh thân nàng là cây xanh cùng với các loài hoa. Người hầu cận đứng một bên quan sát chỉ cảm thấy tướng quân nhà mình như giống như "Trích Tiên" vậy, vui tai vui mắt.

Lục Nguyên Sướng thu hồi kiếm, nhìn thấy Tiểu Cửu toàn thân bộ lông dựng lên thì không khỏi cười nhạt. Khoảng thời gian nàng luyện võ lúc nãy thực ra là để chuyên chú "chăm sóc" Tiểu Cửu, thỉnh thoảng đem kiếm khí vung đến chỗ Tiểu Cửu. Theo bản năng, mỗi khi Tiểu Cửu cảm thấy nguy hiểm thì nó sẽ chạy loạn chung quanh.

"Tướng quân, phu nhân tỉnh rồi, mời ngài trở về nhà thay y phục." Bình Nhi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng đã làm xong bài khởi động buổi sáng mới dám tiến lên hành lễ và nói.

"Biết rồi, ngươi đi về trước để hầu hạ phu nhân, ta sẽ tới ngay bây giờ." Lục Nguyên Sướng đem kiếm ném cho người hầu cận, cầm lấy cái khăn vải bông đem lau khuôn mặt đầy mồ hôi của mình, sau đó thì dẫn theo Tiểu Cửu cùng đi về chính thất.

Người hầu cận cùng đi đến cửa chính viện liền dừng lại, còn Tiểu Cửu thì ngừng bước chân ở lại bên ngoài cửa phòng chính. Gia quy của Lục phủ là do Cố Tiểu Phù tham chiếu gia quy của Lục gia mà định ra. Bởi vì Lục Nguyên Sướng là người có quân chức, cho nên quy củ trong phủ rất là nghiêm ngặt, người cùng súc vật đều phải tuân theo.

"Phù nương, sao ngươi không ngủ thêm một chút nữa. Bây giờ cũng mới chỉ mới là tảng sáng mà thôi." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù ngồi ở trước bàn trang điểm để cho hầu gái chải tóc, trang điểm thì nhẹ nhàng hỏi.

"Hôm nay khách sẽ tới rất nhiều, ta nên dậy sớm một chút để chuẩn bị. Qua hôm nay rồi thì có thể sẽ thoải mái mà nghỉ ngơi." Cố Tiểu Phù vừa mới thức dậy nên vẻ lười biếng trên người vẫn chưa tản đi.

"Khổ cực cho ngươi rồi."

"Nói chuyện này để làm gì? Phòng tắm đã chuẩn bị nước ấm rồi, ngươi đi mà tắm rửa đi thôi."

Những khi Lục Nguyên Sướng tắm rửa sẽ không cho nô tỳ hầu hạ, vì vậy mà thị nữ bên người Cố Tiểu Phù chưa từng đi theo, chỉ phải lo bận bịu giúp Cố Tiểu Phù trang điểm mà thôi.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Cố Tiểu Phù, toàn bộ Lục phủ đều tỏ ra rất vui mừng. Người hầu cũng như người thân trong nhà, tất cả mọi người vừa đến giờ dần đều đã thức dậy bận rộn. Trân nương cùng Dương Vinh thì đến giờ mão cũng bắt đầu bắt tay vào thu xếp.

Trân nương cùng Dương Đại nương phụ trách đồ ăn phục vụ cho đại yến. Dương Vinh cùng Đại lang, Nhị lang của Chúc gia phụ trách bên ngoài đón khách. Chúc Nhuận nương cùng Chúc Đại nương phụ trách chiêu đãi nữ quyến. Chúc Bảo trường cùng Lục Nguyên Sướng thì lại tiếp đón nam khách. Ngoài cửa Lục phủ có thân quân đứng canh giữ. Nhìn qua đã thấy khí thế bất phàm.

Hôm nay khách được đón tiếp ở Bắc cảnh đều là những người không giàu sang thì cũng là cao quý. Vì vậy mà người một nhà đều lên tinh thần xã giao, không dám có một chút lười biếng.

Sau khi tắm rửa xong Lục Nguyên Sướng đi ra ngoài, Cố Tiểu Phù tự mình giúp nàng thay y phục. Tuy nói Cố Tiểu Phù đã cao lên không ít, nhưng vì Lục Nguyên Sướng là người luyện võ, nên thân hình cao hơn không ít. Những lúc Cố Tiểu Phù giúp Lục Nguyên Sướng thay y phục đã phải nhón chân lên mới với tới nơi.

Lục Nguyên Sướng sợ Cố Tiểu Phù vất vả, nên cả người hơi cúi về phía trước. Đám hầu gái nhìn thấy hai vị chủ nhân tình nghĩa thắm thiết như vậy thì không khỏi hâm mộ. Vì chuyện Hàn Thư Huyên đến đây mà thiếp thân hầu gái bên người Cố Tiểu Phù tự dưng lại có cảm giác nguy hiểm. Nhưng lúc này nhìn hai người ăn ý săn sóc thì cảm giác nguy hiểm kia tự dưng biến mất không hề để lại dấu vết.

Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù muốn giúp mình chải đầu liền tự giác ngồi xuống. Hai người từng trải qua tương trợ, cứu giúp lẫn nhau những khi hoạn nạn nên đã từ lâu thấu hiểu nếp sinh hoạt hàng ngày của nhau.

Cố Tiểu Phù dùng tay xoa bóp nhẹ nhàng trên đầu cho Lục Nguyên Sướng. Đột nhiên, nàng tay dừng lại một chút.

"Phù nương, làm sao vậy?" Lục Nguyên Sướng không hiểu hỏi.

"Không có chuyện gì, chỉ là phát hiện ra một sợi tóc bạc." Lời nói nhẹ nhưng mà trong lòng Cố Tiểu Phù có bao nhiêu đau xót thì chỉ có nàng tự mình biết.

Công danh thành toại, quang tông diệu tổ, thoát khỏi gông xiềng, thắng được phú quý. Nhưng để có được tất cả những thứ này, Lục Nguyên Sướng đã phải trả giá bao nhiêu thì cũng chỉ có Cố Tiểu Phù mới có thể sâu sắc lĩnh hội được. Vừa mới hai mươi tuổi mà đã có tóc bạc trên đầu, vậy nên những chiến công kia nhìn như là đại thắng oanh oanh liệt liệt, nhưng khuất lấp phía đằng sau đó là bao nhiêu công sức, tâm huyết cùng đau đớn xót xa mới có được.

"Nhổ đi là được thôi mà. Mẹ ta từng nói, cha ta cũng là người có tóc bạc từ rất sớm. Có lẽ là người nhà họ Lục thì đều như vậy." Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng an ủi.

Vấn tóc, buộc lên giải khăn lụa, cùng một thân y phục màu tím làm tôn lên vóc dáng, Lục Nguyên Sướng đứng dậy đứng ở bên người Cố Tiểu Phù khiến cho một đám hầu gái không khỏi bị dung mạo của hai vị chủ nhân hấp dẫn.

"Nô tì chúc cho phu nhân thanh xuân mãi mãi, thọ tỉ Nam Sơn." Bình Nhi dẫn đầu những người hầu gái làm đại lễ chúc phúc. Lục Nguyên Sướng rất cao hứng nên lập tức cho phát thưởng.

Trang phục thỏa đáng, Lục Nguyên Sướng liền đi về phía đằng trước đãi khách. Đang giữa ban ngày nên những người đến đều là thân bằng bạn tốt, nếu không thì cũng chính là thủ hạ trung thành. Điều hiếm thấy chính là, danh tiếng của Cố Tiểu Phù ở Phần Thành lại rất tốt, có rất nhiều phụ nhân quen biết trước đây cũng chuẩn bị lễ vật. Hoặc phái người hầu đưa tới hoặc tự mình đích thân tới tặng.

Trong sân bắt đầu diễn xướng vở kịch lớn, lại còn có xiếc ảo thuật. Đám nam tử ở phía trước uống rượu đánh cược, còn bọn nữ tử thì ở phía sau ngắm hoa nói chuyện phiếm. Lúc này Cố Tiểu Phù không khác nào "quần tinh ủng nguyệt", ai nhìn thấy nàng mà không nói nàng là người có phúc khí. Đặc biệt có một vài nữ tử tinh nhạy mà biết được một chút tin tức đặc biệt. Tin bọn họ biết được là ngay trong đêm qua Lục Nguyên Sướng đã cho đem Hàn Thư Huyên ra khỏi phủ. Cho nên họ đối với Cố Tiểu Phù thực sự cực kỳ hâm mộ.

Hôm nay Tiểu Cửu cũng hết sức hài lòng. Lục Nguyên Sướng không hơi sức đâu mà để ý đến nó nữa, cho nên rốt cục nó cũng đã có thể được ở bên mẹ hẳn một ngày, đây cũng là việc bất đắc dĩ. Từ nhỏ Tiểu Cửu đã không bị giam giữ bao giờ, hôm này, khi Lục Nguyên Sướng định đem Tiểu Cửu nhốt vào phòng chứa củi thì bị Tiểu Cửu lên tiếng phản đối. Cuối cũng vẫn là Cố Tiểu Phù đau lòng, để cho nó đi theo bên cạnh mình. Ở Lục gia lúc này, người có thể đem Tiểu Cửu xem trọng cũng chỉ có Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng.

Vì vậy lúc này chỉ thấy được trong hoa viên của Lục gia, một đám các cô các chị đều là những người quen được chiều chuộng, đang vây quanh mà bắt nạt Tiểu Cửu, còn nó thì chỉ biết thét lên "A ô", xung quanh vang lên âm thanh giống như chuông bạc vậy, nghe rất là êm tai.

"A ô ~ "

Rốt cục, Tiểu Cửu cũng đã cảm thấy nhớ nhung Lục Nguyên Sướng. Đi theo cha, có thể chạy có thể cắn, có thể bắt nạt người, còn đi theo mẹ thì lại chỉ có thể bị người bắt nạt.

Vì thế nên, do Tiểu Cửu được Cố Tiểu Phù tự tay nuôi lớn, rất biết nghe lời Cố Tiểu Phù, giờ đây bị một đám quý nữ vừa kéo vừa ôm, đến lông còn bị nhổ đi một mớ cũng không dám nổi nóng. Nó chỉ còn biết cách liếc liếc con mắt xanh lục, với một làn nước long lanh mà nhìn Cố Tiểu Phù. Đáng tiếc là mẹ lại đang bận rộn cùng với những người khác nói chuyện đây.

Náo nhiệt cả một buổi chiều, rốt cục ánh tà dương cũng chậm rãi hạ xuống. Khắp nơi trong Lục phủ đều sáng lên bởi những chiếc đèn lồng màu đỏ. Đây cũng là lúc các vị khách có cấp bậc cao quý nhất bắt đầu lục tục kéo đến. Bọn gia đinh càng phải bận rộn hơn, nhưng để giữ nghiêm cương vị thân quân trong phủ, dĩ nhiên là không một ai dám có chút lười biếng.

"An Nhạc bá đến ~ "

"Bình Dương hầu đến ~ "

"Lý tướng quân của Phụng Quan đến ~ "

Nghe thấy tiếng xướng tên báo hiệu các vị khách quý đã tới, Lục Nguyên Sướng tự mình đem người đi ra chính đường nghênh đón.

"Vương tướng quân đến ~ "

"Tống Đại tướng quân đến!"

"Đại tướng quân thật sự đến rồi!" Một đám khách quý vốn đã ngồi xuống, bây giờ nghe được Tống Định Thiên đã đến thì đều đứng cả lên. Không ai bảo ai, tất cả đều cùng đi ra cửa phủ nghênh tiếp.

"Thuộc hạ Lục Nguyên Sướng xin được chào Đại tướng quân. Chỉ là sinh nhật của tiện nội mà tướng quân cũng tự thân tới, khiến cho thuộc hạ thu sủng nhược kinh." Lục Nguyên Sướng quỳ xuống một chân sau, làm một cái chào theo đúng tiêu chuẩn nhà binh.

"A Nguyên, mau mau đứng dậy đi thôi. Đang là ngày lành tháng tốt, không nên hơi một tí liền quỳ. Hôm nay lão phu đến đây là để được thơm lây ngày vui của phu nhân ngươi, ha ha..." Tống Định Thiên tự tay đem Lục Nguyên Sướng kéo dậy, lời nói của hắn có vẻ cực kỳ thân thiết.

"Đại tướng quân có lễ." Một đám hiển quý, nhưng ở trước mặt Tống Định Thiên, tất cả đều hết sức thu liễm mà tỏ ra cái vẻ cung kính.

"Mọi người không cần phải khách khí. Hôm nay không nên phân biệt theo chức quan, khách cứ theo sắp xếp của chủ nhà là được rồi. Lão phu cùng các ngươi cũng đã lâu không thấy mặt, trong lòng thật là lo lắng." Tống Định Thiên thu lại một thân sát khí, cố tỏ ra vẻ hiền hoà khi nói với mọi người.

"Chúng ta cũng là mong nhớ Đại tướng quân. Đại tướng quân ở tiền tuyến hộ gia vệ quốc, nhiều năm chưa cùng người nhà đoàn tụ, một lòng đều vì dân. Đại tướng quân là người thực vĩ đại." Bình Dương Hầu vuốt mông ngựa thật đúng lúc.

"Chúng ta nên vào bên trong nói chuyện đi thôi. Cứ đứng ở trước cửa nói chuyện như thế này là làm khó dễ cho tiểu bối." Vương Siêu nhận được ánh mắt của Tống Định Thiên liền đứng ra đem cả đám mang về chính đường.

Chính đường xếp đặt ba dãy bàn tiệc, chỉ những người quyền quý thì mới được vào ngồi, những người còn lại đều được sắp xếp ở ngoài sân.

Một đám quyền quý thấy quả nhiên là Tống Định Thiên xuất hiện. Ban đầu bọn họ còn thấy mình là người có địa vị cao vậy mà lại phải đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp mà đến Lục gia chúc thọ trước, nhưng giờ đây lại cảm thấy vui mừng. Lục Nguyên Sướng phát ra không ít thiệp mời, có khoảng chừng sáu phần mười số người được mời đã tự thân tới trong ngày hôm nay, có chừng hai phần mười vì đường xa không tới được, nhưng cũng đã phái tuỳ tùng thân tín tới nói rõ lí do. Còn lại hai phần mười, rất rõ ràng, họ đã rũ sạch quan hệ cùng Tống Định Thiên.

Đối với kết quả như thế, Tống Định Thiên vẫn thật hài lòng. Chí ít những người đang ngồi đây đã cho hắn biết Bắc cảnh vẫn còn ở trong lòng bàn tay của mình.

Mọi người cùng uống rượu mà kết giao tình, không khí cực kỳ hưng phấn. Có điều cũng có người vốn là nhát gan, nhưng lại nhịn không nổi nữa, khi đại yến sắp sửa kết thúc đã hỏi ra nghi vấn vẫn chất chứa trong lòng: "Đại tướng quân, lần này Bắc cảnh chúng ta đã tiêu diệt được hơn 20 vạn đại quân Nhung Địch, lại đã giết chết Harl Cáp Đạo cùng Harl Bố Lặc, nói vậy thì khi triều đình nhận được tấu biểu chắc phải có ngợi khen, có đúng không?"

"Lão phu đã đem tin chiến thắng thượng biểu triều đình để làm yên ổn quân tâm cùng dân tâm. Không chỉ có đối với trong quân các tướng sĩ mà nói giúp việc khoe thành tích, đối với với những người đã xuất lực như các ngươi cũng có đề cập." Tống Định Thiên nói bằng cái giọng rất bình thản.

"Chúng ta thì có công lao gì chứ, Đại tướng quân làm như vậy là không được."

"Trận đại chiến này ở Bắc cảnh, đánh địch không chỉ là binh lực, đi cùng đó là tiêu tốn rất nhiều lương thảo cùng quân thưởng. Trong khi triều đình còn gian nan, nếu chỉ trông vào kho quân nhu thì làm sao có thể thỏa mãn được nhu cầu cần thiết trong quân. Nếu như không có các vị ra tay giúp đỡ, Bắc Trấn quân ta nhất định đã gặp cảnh chưa đánh đã bại." Tống Định Thiên ăn ngay nói thật. Số lương thảo triều đình cho hắn còn chưa đủ để duy trì cho Trấn Bắc quân đóng quân.

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt cả đám càng ngày càng chân thành. Bọn họ đều là những người có địa vị, tiền có, tước vị có, điều họ muốn tranh, chính là quyền. Mà đi theo một người có quyền, nếu người này lại đồng ý đề bạt làm thủ hạ thì chính là đại đại may mắn.

Không thấy Lục Nguyên Sướng đang ngồi ở bên người Tống Định Thiên đó sao, không tới hai mươi tuổi, đã thăng đến chính tứ phẩm Trung Lang tướng. Công lao của hắn ở ngoài chiến trường tất nhiên là không cần phải nói. Nhưng nếu như không được Tống Định Thiên tự mình thượng biểu thảo phong thì công lao của người này sớm đã bị thượng cấp cướp đi, đâu còn có thể có đường làm quan rộng mở như hiện tại, có được một tay cầm quân quyền.

"Chúng ta cảm ơn Đại tướng quân đã dẫn dắt. Trận chiến này công của Đại tướng quân rất vĩ đại, sợ là Hoàng Đế nhận được tin chiến thắng sẽ lại muốn điều Đại tướng quân về triều, nắm binh mã toàn quốc thôi." Bình Dương hầu thăm dò.

"Rời nhà đã nhiều năm, lão phu cũng muốn sớm ngày về nhà, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình a." Tống Định Thiên cảm khái nói.

Có điều lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Mọi người đều tỏ ra không thể tin nổi mà nhìn Tống Định Thiên. Chẳng lẽ điều bọn họ tối lo lắng đã thực sự xảy ra rồi hay sao?

"Chỉ là, Bắc cảnh chiến loạn đã nhiều năm, trăm nghề héo tàn, cuộc sống của bách tính rất là gian nan a. Lão phu thân lại là Đô đốc Bắc Châu, Chưởng quản Bắc Châu quân sự cùng dân chính. Nay nhìn thấy Bắc Châu tàn tạ như vậy, binh sĩ tử thương quá bán, làm sao có thể an tâm rời đi cho được? Lão phu đã thượng biểu triều đình, Bắc Châu ngày nào còn phải chấn hưng, ngày đó lão phu sẽ còn gánh vác. Vì muốn được sum họp cùng người nhà, lão phu đã hướng Hoàng thượng khẩn cầu để cho phu nhân đến Phần Thành gặp nhau." Khi Tống Định Thiên nói đến người nhà thì rất là thương cảm.

"Đại tướng quân vì dân vì nước, thực sự là cao thượng a!" Tiếng ca ngợi nối liền không dứt. Họ tán thưởng không chỉ vì Tống Định Thiên đúng là một con cáo già, mà còn bởi vì sự thịnh vượng của chính bản thân mình.

"Mong rằng các vị cùng chung sức chống đỡ, vì bách tính Bắc cảnh mà ra một phần lực."

"Chúng ta là những người nhận hoàng ân, đương nhiên phải vì hoàng thượng, vì triều đình mà dốc sức một phen."

"Tống Định Thiên ta đây, kính chư vị một chén, cảm ơn chư vị đã có lòng đại nghĩa."

Lục Nguyên Sướng làm theo bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Chỉ có điều trong lòng lại càng sợ sệt. Đám người kia cùng chung hát lên bài hát với biểu tượng vì dân vì nước để che lấp tầng sâu bên dưới, vậy còn nàng, phải làm gì bây giờ?

Thân là một viên đại tướng trong đoàn quân của Tống thị, Lục Nguyên Sướng không còn cơ hội lựa chọn. Hôm nay những người thân của Tống thị ở ngay trong phủ của nàng trao đổi thành ý cho nhau, mặc kệ sau này Lục Nguyên Sướng nàng làm cái gì, đều đã bị trói buộc vào với Tống Định Thiên. Nàng chỉ là muốn an ổn sống qua ngày, bình tĩnh sinh hoạt, nhưng tình cảnh trước mắt này, đã đánh vỡ hết thảy ảo tưởng của nàng.

Tiệc rượu cũng đến lúc phải tan, khói hoa phải tàn, mọi người đều hài lòng để cùng chia tay, có điều Tống Định Thiên cùng Vương Siêu vẫn còn lưu lại.

"A Nguyên, hãy mời nương tử của ngươi ra cho lão phu gặp mặt một lần. Lão phu có một lễ vật muốn tự tay tặng cho nàng!" Tống Định Thiên vừa cười vừa nói.