Trót Yêu Em!

Chương 7




Chiều hôm nay là 1 buổi chiều ảm đạm, có cơn mưa rất lớn và kéo dài khiến cho việc tham gia giao thông của các loại xe trở nên bị đình trệ.

Vậy mà hôm nay cô bé Kiều Ngọc Linh phải đến siêu thị làm việc quét dọn và còn phải làm gia sư sau khi quét dọn xong.

Tóm lại, vào ngày mưa lớn này, nó không thể nào mà về trường trước 10h tối.  Lang thang trên con đường dẫn tới siêu thị M, Linh thầm nghĩ “ haizz, mình phải cố thôi, nốt tháng này là qua giai đoạn thử việc có nghĩa là hết tháng này mày được tăng lương rồi.

Cố làm việc cho tốt để còn trả phí sinh hoạt ở trường, rồi còn chuyện ăn uống, xong phải sắm đồ mới nữa, dạo này mình đang cao lên nên quần áo ngắn hết rồi và cũng phải dành ra 1 khoản để trả nợ anh Trấn Vũ nữa, thật là nhiều thứ cần tiền”.  Ngó qua phía bên đường, nó thấy 1 người đàn ông đang tự mình đâm vào chiếc xe vừa dừng lại “ người đàn ông này đang muốn tự tử sao?” Thấy tò mò, Linh qua bên đường xem.

Từ trên chiếc xe mà người đàn ông lao vào có 1 ông chú khoảng tầm 45 tuổi bước xuống.

-Này anh, anh chạy xe cái kiểu gì vậy hả? Anh đâm vào tôi rồi đấy.-Ôi tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi cứ nghĩ rằng mình đã đỗ xe ở nơi không có người nên không chú ý tới anh.

Vậy là tôi đã đâm vào anh sao.-Lại chẳng thế nữa.

Anh đâm tôi làm cánh tay tôi đau quá, anh hãy bồi thường cho tôi đi.

A… đau quá đi mất.“ Hóa ra là người đàn ông này muốn bồi thường, đúng là quá mưu mô”_Linh.Đến đoạn ông ta kêu đau thì từ trên xe bước xuống 1 cậu con trai, cậu này khá điển trai chắc là con nhà giàu có.

Cậu lại gần hỏi: Chuyện gì đang xảy ra vậy, bác Ba?-Cậu chủ à, hình như chúng ta đã đâm phải người ta nên giờ họ đang đòi bồi thường.-Có chuyện thế sao? Lúc nãy dừng xe tôi có thấy ai đang đi qua đâu?-A cái cậu kia, cậu nói thế có nghĩa là đang vu khống tôi tự đâm vào xe cậu ư? Nếu cậu không bồi thường tôi sẽ kiện cậu về tội gây thương tích cho người khác đấy.

Cậu con trai này đang hơi lo lắng, còn ông chú Ba thì đang sợ hãi, sợ mình sẽ bị mất việc vì chuyện này.

Thấy mọi chuyện giờ đã đi quá xa, Linh không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, nó liền lên tiếng:-Chú ơi, chú đừng giả vờ để lừa tiền người ta nữa, từ nãy cháu ở bên đường đã thấy chú tự đâm vào xe người ta khi xe đã dừng.

Giờ chú còn gì để nói không.?-Ơ ở đâu chui ra các con bé này không hiểu chuyện này thế.

Mày có bằng chứng gì không mà nói tao tự gây tai nạn cho mình rồi đòi bồi thường.-Chú còn không thật thật sao? Vậy thì cháu sẽ đưa cho chú bằng chứng.Linh quay người đi vào cửa tiệm tạp hóa, nói với họ điều gì đó rồi gọi người chủ chiếc xe và người đàn ông nói dối kia vào.

Nó bật cho họ xem đoạn ghi hình từ camera về sự việc lúc nãy, người đàn ông nói dối thấy mình đã gặp phải “ móng tay nhọn” nên vội vã rời đi.

Bác Ba và cậu con trai kia thì thấy biết ơn nó vô cùng, thi nhau cảm ơn rối rít:-Cháu gái à, cháu thật tốt, nếu không có cháu chắc ta đã bị đuổi việc rồi._ Bác Ba -Cảm ơn bạn, ơn này của bạn tôi sẽ không quên đâu.

Tôi là Lâm Vương Khang học sinh trường MD khối 10, lớp 10A2 có gì cần giúp đỡ bạn cứ đến đó nói tên mình là mọi người sẽ chỉ cho.

Cảm ơn, cảm ơn nhiều._ Cậu con trai.-Cháu có làm được gì đâu mà hai người cảm ơn nhiều thế.

Nếu là người khác thì họ cũng làm vậy thôi.

Giờ cháu phải đi rồi, cháu đang vội.

Chào 2 người.

Nói xong, Linh bật chiếc ô rồi chạy nhanh về phía siêu thị M.

Còn Vương Khang và bác Ba thì đều nở nụ cười biết ơn.

…………………………………………………………..

Vừa hoàn thành xong công việc lao công của siêu thị, Linh mệt mỏi, lê từng bước đến nhà mà nó gia sư.

Cậu bé mà nó dậy cũng rất ngoan, tiếp thu nhanh nên cũng chẳng khó khăn gì.

Buổi học kéo dài đến 21h30 thì kết thúc.

Cậu bé này học lớp 9 rồi, cao hơn cả nó rồi mà còn có tính cách rất trẻ con.

Cậu bé hỏi Linh: -Chị Linh, chị có thích động vật không? Ví dụ như chuột lang chẳng hạn -Thích, chuột lang chị cũng thích nhưng nuôi chúng chẳng dễ chút nào.-Vậy chị có thể thương hai con chuột lang này mà nhận nuôi nó không? Mẹ em nói là nếu trong hôm nay mà không làm nó biến mất khỏi ngôi nhà này thì em sẽ bị ra khỏi nhà cùng chúng nó luôn.

Nhưng giờ bọn nó còn khá nhỏ, nếu thả đi thì khác gì giết nó nên em mới phải nhờ chị nhận nuôi chúng.

Chị Linh, em xin chị đấy.-Nếu nuôi 1 con còn được chứ nuôi hai con thì sao nuôi chung 1 lồng được.

Em xem, khi chúng lớn thì kích cỡ cũng phải to bằng 2 bàn tay chị.

Lúc đó thì bất tiện lắm.-Chị có thể cho người nào đó nuôi 1 con mà.

Đi mà chị, chị nhận nuôi nó đi, chị không vì thương chúng thì cũng phải thương em chứ.

Chẳng lẽ chị nỡ nhìn em bị đuổi ra khỏi nhà rồi ngày ngày chị phải đứng ở ngoài đường làm gia sư cho em à.

-Ưm ………… thôi được rồi, chị sẽ nhận nuôi 2 con chuột lang này.

Nhưng trong bài kiểm tra anh cuối tuần sau em phải qua điểm 9 nếu không chị sẽ trả chúng lại cho em đấy.-Vâng, em cảm ơn chị.

_ cậu bé đưa 1 cái lồng to đựng 2 con chuột lang cho Linh.-Chị cầm đi.-Tạm biệt em, chị về đây. 

“ Ôi trời ơi, mình nuôi mình còn chưa xong giờ lại còn thêm 2 con chuột, thức ăn của chúng cũng đâu có rẻ, 1 túi ít nhất cũng phải trên 30 nghìn.

Ôi!!!!!!!!!!! À đúng rồi, Lâm Vương Khang 10A2, cậu ta nói nếu cần giúp đỡ thì gặp cậu ta mà.

Hahahahahaha, vậy là sẽ dễ dàng hơn rồi”Vừa đi, Linh vừa nhảy chân sáo vô cùng yêu đời.

Về đến kí túc xá, may mắn thay là chưa qua 10h30, cổng trường vẫn đang dang rộng cửa chào đón.

Nó nhanh chóng quay về kí túc xá, tắm rửa, cho lũ chuột uống nước rồi ngủ ngay.  3h20 sáng: giai điệu quen thuộc của chiếc đồng hồ báo thức lại kêu.

Nó lại thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi lại ra khỏi trường bằng cách nhờ “lương tèo”.

Nhưng hành động của nó đã lọt vào mắt của người bạn phòng 360 đang cố căng mắt để hoàn thành các mẫu thiết kế thời trang.

Người bạn phòng 360 chính là “ đồ thần kinh”-Khương Hàn Băng.

Anh ta nhe răng cười nham hiểm, báo trước 1 âm mưu hay ho đang nảy nở trong đầu anh ta.……………………………………………………………………Thoáng chốc, những tiết học ở trường đã kết thúc, Linh nhanh nhẹn chạy sang lớp 10A2.  -Xin hỏi, có Lâm Vương Khang trong này không vậy?Những tiếng xì xào của các học sinh trong lớp vang lên: “- Này đó chẳng phải là Kiều Ngọc Linh hay sao? Cô gái đã tuyên bố sẽ không để yên cho việc kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu ý?-Đúng rồi, cô ấy thật sự rất xinh đẹp, nhìn gần mới biết đẹp đến cỡ nào.-Ôi sự lạnh lùng của cô ấy làm tan chảy trái tim tao rồi đây này.

Mà thằng Khang nó may mắn thế, được người đẹp tìm đến tận lớp.  Con nhỏ kia, tìm Khang làm gì nhỉ, chẳng lẽ nó lại muốn quyến rũ cả hot boy lớp mình sao?-Phải báo cho chị Mai Chi để xử nó mới được.”Khang thấy người gọi tên mình liền tức tốc chạy ra.-A, cô gái xinh đẹp, bạn tìm mình có việc gì?-Này cậu còn nhớ tôi không? Cái người con gái hôm qua giúp cậu thoát khỏi việc bị lừa tiền ấy?-Nhớ.

Vậy là bạn cũng học trường này sao? -Ừ, tớ học 10A1.

Hôm nay tớ cần nhờ cậu 1 việc vô cùng là quan trọng.

Nếu cậu không giúp tớ thì mình chẳng biết nhờ ai cả.

Tớ đã nhờ Khương Uyên bạn tớ nhưng cậu ý nói không thích.-Được thôi.

Nhưng là việc gì?-Cậu có thể nhận nuôi 1 con chuột lang được không? Cậu yên tâm giờ nó còn nhỏ nên không tốn quá nhiều diện tích đâu.-Được chứ.

Tớ cũng đang nuôi 1 con chuột lang đực mới sinh được 3 tuần, tớ đang định đi mua thêm 1 con cái nữa để đủ cả đôi đây.

-Vậy thì hay quá, tớ có 1 đực 1 cái.

Cậu đến lấy luôn được không?-Chờ gì nữa đi thôi!  Thế là 2 người họ cùng đi đem con chuột lang cái đấy về phòng của Khang.

Khang rất vui, vì khỏi phải mất tiền mà vẫn có 1 con chuột lang đẹp.

Linh cũng rất biết ơn Khanh vì đã giải thoát nó khỏi 1 gánh nặng.

Nó choàng tay ôm Khang 1 cái để tỏ lòng biết ơn.

Được ôm, Khang đứng hình, trái tim không may bị lỡ nhịp, hai má đỏ ửng như trái cà chua.

Chào tạm biệt nhau rồi mỗi người đi 1 đường, theo đuổi 1 suy nghĩ khác nhau.