Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 22: Một vại dấm




“Vậy tôi đi ăn chút gì đó.” Xem ra hắn trước tiên phải tìm cơ hội rời khỏi đây, Thiết Đầu nghĩ thầm.

“Đúng lúc, tôi cũng muốn đi, đi cùng nha.” Quách Viễn Bằng ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Chúng ta còn chưa thân, chưa cần dùng chữ nha.” Ánh mắt Thiết Đầu kiên định cự tuyệt.

“Ở chung lâu thì sẽ thân thôi, đây chẳng qua chỉ là một quá trình, không cần quá để ý.” Quách Viễn Bằng nghĩ người này thật thú vị.

“Sao có thể nói vậy, không có quá trình thì sao có kết quả…” Hai người vừa nói vừa đi xa.

Vẻ thất vọng hiện rõ lên mặt Tào Nhất Lâm, lại không thể cùng Thiết Đầu hảo hảo tâm sự.

“Xem ra công tác bảo vệ lần này làm không đến nơi đến chốn, thế mà lại để người trà trộn vào.” Từ Uy bưng ly rượu trên bàn lên một hơi uống sạch, mặc dù giọng nói thản nhiên, nhưng không bỏ qua được một tia trách móc.

“Tôi đi điều tra một chút.” Chu Tiểu Hi hơi uất ức nói, ở chỗ của hắn lại có người trà trộn vào, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.

“Lão Từ giỡn với cậu thôi.” Dương Trác Vân kéo Chu Tiểu Hi ngồi lại sô pha, mắt trừng Từ Uy, bản thân tâm tình không tốt thì thôi đi, còn giận chó đánh mèo.

“Nhưng mà…” Quả thực là bị người trà trộn vào mà.

Dương Trác Vân một tay khoác lên vai Chu Tiểu Hi, “Đừng để ý đến hắn, người kia có vẻ là quen biết Tào tiên sinh, chắc không phải người xấu.”

Từ Uy liền trừng Dương Trác Vân một cái.

Chu Tiểu Hi ngẫm lại thấy cũng đúng, lúc này mới thôi, có điều mấy người bảo an lần sau cần phải đổi.

Tào Nhất Lâm không rõ bọn họ đang nói cái gì, lại giương mắt nhìn Thiết Đầu, cậu thật sự có rất nhiều điều muốn nói với hắn, rất nhiều rất nhiều…

Từ Uy quay sang liền thấy ánh mắt của Tào Nhất Lâm đang đi theo cái tên Thiết Đầu kia, càng khiến hắn buồn bực đến nỗi muốn xách Tào Nhất Lâm lên hỏi cho rõ cậu với tên Thiết Đầu kia rốt cuộc là có quan hệ thế nào, nhưng xét đến mình là người trưởng thành chín chắn chững chạc không dễ dàng bị tâm tình ảnh hướng mà mất đi lý trí, Từ Uy chỉ có thể uống rượu trút hờn dỗi.

Party còn chưa kết thúc, trước mặt Từ Uy đã xếp chồng mấy chai rượu ngoại, Tào Nhất Lâm từ lúc bắt đầu cứ một mực tìm Thiết Đầu, tìm hồi lâu cũng không thấy được bóng người, lúc cậu quay đầu lại, phát hiện ông chủ của mình đã uống rất nhiều rượu, lúc này mới vội vàng ngăn lại, “Ông chủ đừng uống nữa, anh đã uống rất nhiều rồi.”

“Thế nào, tôi uống rượu cậu cũng muốn quản.”

“Ặc, không phải, chỉ là nếu anh say rượu thì ai lái xe đưa chúng ta về? Say rượu lái xe rất nguy hiểm.”

“…”

“…” Cái câu thoại trống này là trạng thái của Dương Trác Vân ngồi bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của hai người cùng biết rõ nguyên nhân Từ Uy “mượn rượu giải sầu”.

Không khí dường như đông cứng lại khoảng ba giây, Tào Nhất Lâm cho dù có ngốc nữa cũng có thể cảm thấy mình lại nói sai chỗ nào rồi, nhưng say rượu lái xe thực sự rất nguy hiểm mà.

“Khụ, tôi thấy hay là để xe đưa ông chủ của cậu về trước đi, như vậy tương đối an toàn.” Dương Trác Vân phá vỡ ngượng ngùng vội tiếp lời, nhấn mạnh chữ “an toàn”.

Từ Uy “vút” một tiếng ném qua một ánh mắt sắc như dao.

Dương Trác Vân không nhìn Từ Uy nhịn cười.

Tào Nhất Lâm cảm thấy rất tốt, tình trạng ông chủ thế này quả thực cần phải trở về, “Vậy làm phiền Dương tiên sinh gọi giúp một chiếc xe.”

Dương Trác Vân sửng sốt một chút.

Lần này đến lượt Từ Uy không chút khách khí cười thành tiếng.

“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm nói cảm ơn xong, “Vậy ông chủ, tôi đi tìm một cái túi trước, lỡ như ói trên xe thì phiền lắm, phải đền tiền.” Nói rồi liền chạy vào bếp.

Từ Uy còn chưa cười xong, bởi vì lời nói của Tào Nhất Lâm màlại  cứng miệng, đổi lại Dương Trác Vân được thoả thuê “chế nhạo” hắn, sau một lúc cười cợt, như là đột nhiên tỉnh táo lại, “Sao chúng ta chỉ vì một câu nói của cậu ta mà cười tới cười đi nhỉ?” Hắn rất nghi hoặc.

“… Đây chính là ma lực của cậu ấy.” Từ Uy bày ra vẻ mặt cam chịu.

“Phụt” Dương Trác Vân bật cười, lại còn ma lực, từ này dựng lên toàn bộ da gà của hắn.

“Giống như chất độc Chu Tiểu Hi trong người cậu mà thôi.” Từ Uy không cảm thấy thành thật với tình cảm của mình thì có gì mất mặt.

“…” Như là bị người đâm trúng tử huyệt, Dương Trác Vân không nói thêm lời nào.

“Cậu tưởng rằng cậu cứ dùng tư thế người bảo hộ thủ bên cạnh hắn, hắn sẽ đáp lại tình cảm của cậu sao? Phải hành động, không phải chờ đợi.” Từ Uy “tốt bụng” chỉ dạy cho hắn, chỉ là không muốn bạn tốt của mình cứ mãi chờ đợi vô vị như thế, vậy cũng không có kết quả.

“…Nói tôi, lẽ nào cậu sẽ hành động?” Dương Trác Vân phản bác nói.

“Đó là đương nhiên.” Từ Uy cười rực rỡ nói.

“…” Thấy nụ cười này của Từ Uy, Dương Trác Vân nhịn không được rùng mình, thấy Tào Nhất Lâm đi tìm túi đã trở lại, hắn nguyện ý thầm cầu nguyện cho cậu.

“Dương tiên sinh, xe tới chưa?” Tào Nhất Lâm không tìm thấy cái túi nào, không còn cách nào khác là cầm mấy cái túi bảo quản thực phẩm đi.

“Đã tới cửa rồi.”

“Vậy chúng ta về đi ông chủ…” Tào Nhất Lâm nói rồi đỡ Từ Uy dậy, Từ Uy càng đem phần lớn trọng lượng trên người đặt lên người cậu, ặc, thật là nặng. Tào Nhất Lâm khoác tay hắn lên vai mình, để dễ dùng lực.

Nhìn bóng lưng của hai người, Dương Trác Vân đột nhiên nhớ ra, Từ Uy tên kia không phải càng uống càng tỉnh sao… Amen…

Ở trên xe, Tào Nhất Lâm nỗ lực đẩy cơ thể ông chủ lên, nhưng chưa được bao nhiêu, Từ Uy đã ngã xuống, cuối cùng Tào Nhất Lâm đành phải bỏ qua, để hắn tựa lên vai mình. Từ Uy lợi dụng Tào Nhất Lâm tưởng rằng hắn say, len lén trộm hương. Mà Tào Nhất Lâm bởi vì lúc ông chủ thở cứ phun khí lên cổ cậu, khiến cậu có hơi ngứa. Mây lần muốn điều chỉnh lại góc độ đầu hắn một chút, thế nhưng không bao lâu lại xoay về. Cuối cùng Tào Nhất Lâm chỉ có thể cứng người ngồi yên một chỗ, dùng sức bóp đùi mình đề phòng bản thân lại muốn đẩy đầu ông chủ ra hoặc là muốn gãi cổ, nhỏ giọng giục tài xế, “Bác tài, phiền bác nhanh lên chút.”

Tài xế tiên sinh cởi nón ra, thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu nói, “Tôi nhìn có vẻ giống bác lắm sao? Tôi mới hai tám cái xuân xanh à.”

“Hai tám? Anh mới mười sáu tuổi?” Mười sáu tuổi sao có thể già như thế, không đúng, đây không phải trọng điểm, mười sáu tuổi làm sao có thể thi bằng lái xe… a, lái xe không bằng…

“Ai nói tôi mười sáu tuổi, tôi là hai mươi tám tuổi. Xin hãy gọi tôi là anh tài.” Anh tài gần như là khẽ gầm lên.

Từ Uy nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhắm mắt xoay người. Tào Nhất Lâm tưởng là làm ồn hắn, chẳng qua Từ Uy là vì nhịn cười không muốn bị phát hiện nên mới xoay người.

Tào Nhất Lâm “suỵt” một tiếng, hạ thấp giọng nói, “Nhỏ giọng một chút, lỡ đánh thức ông chủ, anh ta ói trên xe anh thì làm sao?”

Anh tài cũng hạ giọng theo, “Tôi nói nhóc cậu tuổi chưa phải là lớn lắm, sao thị lực lại không được tốt a.”

“Ngại quá, anh tài.”

Cậu khách khí nhận lỗi, khiến anh tài ngược lại nghĩ tên nhóc này thoạt nhìn gia cảnh không tồi, vậy mà rất lễ phép, “Giới trẻ bây giờ rất ít người lễ phép như cậu.” Nói xong cũng cảm thấy lời này của mình có vẻ kỳ kỳ, thế quái nào lại có cảm giác ỷ nhiều tuổi lên mặt.

“Ặc, cảm ơn.” Đây là khen ngợi cậu, cậu phải cảm ơn nha.

“Được rồi, thấy cậu lễ độ vậy tôi sẽ lái nhanh một chút, có điều nếu bị phạt thì cậu chịu đó.” Anh tài nhìn tình huống chung quanh một chút, tăng tốc chạy.

“Đừng, đừng, nếu vậy thì anh chạy chậm chút.” Tào Nhất Lâm vừa nghe thấy sẽ bị phạt, ngẫm lại hay là quên đi. Dù sao thì lúc này ông cũng đã xoay người.

“…Tôi nói thằng nhóc cậu nhập nhằng quá đi, lúc thế này lúc thế kia, vừa khen cậu…”

“Dừng xe!” Tào Nhất Lâm hô to một tiếng. Tài xế bị dọa cho giật nảy, bất ngờ đạp phanh. Liền nghe thấy Từ Uy “rầm” một tiếng bị quăng ra khỏi ghế.

“Ông chủ…” Tào Nhất Lâm nâng Từ Uy dậy, “Ông chủ, anh không sao chứ?”

Từ Uy xoa đầu, không nói được một lời.

Tào Nhất Lâm kéo tay hắn ra, thấy đầu hắn bị đụng đỏ một mảng, “Là cậu ta đột nhiên la dừng xe tôi mới phanh lại, đừng tìm tôi đòi tiền khám bệnh.” Anh tài nhanh miệng nói trước. Bây giờ kiếm mấy đồng tiền không dễ dàng.

“Xin lỗi ông chủ.” Tào Nhất Lâm áy náy nói.

“…Được rồi, cậu kêu dừng xe làm gì?” Từ Uy đợi cơn đau trên đầu qua đi, lúc mắt cũng gần thôi nổ đom đóm mới lên tiếng hỏi.

“Tôi, tôi nhìn thấy người quen.”

Tào Nhất Lâm lại nhìn ra ngoài xe.

“Ai?”

“Thiết Đầu.”

Lại là hắn. Từ Uy lòng đầy phiền muộn. Tào Nhất Lâm thấy ông chủ trầm mặt không nói lời nào, cẩn thận hỏi, “Vậy tôi xuống xe hỏi xem hắn có muốn lên xe hay không nha?”

Thấy mặt Từ Uy lại đen thêm một lớp, Tào Nhất Lâm vội đổi giọng, “Ặc, vậy tôi không hỏi nữa, kỳ thực cũng không thân thiết lắm.” Mặc dù có nguyện vọng như vậy, nhưng hiện tại cùng Thiết Đầu quả thực cũng chỉ có thể tính là nửa người quen, cậu biết Thiết Đầu, Thiết Đầu lại chưa biết cậu.

Từ Uy thấy Tào Nhất Lâm nghiêng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn hắn, lại nghiêng thêm bốn mươi lăm độ nữa, lại nhìn hắn, lộ ra vẻ không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn nghĩ rất thú vị, “… Tài xế lái xe đi.” Về rồi lại “truy cứu” sau, ái chà, hắn đang là người say rượu nha, Từ Uy lại vội vàng “tinh thần rã rời” dựa lên lưng ghế.

Anh tài nhận lệnh, nhanh chóng khởi động xe, xem ra người nhắm mắt mới là ông chủ.

Tào Nhất Lâm thấy Từ Uy nhắm mắt lại, liền lén nhìn bóng dáng quen thuộc càng ngày càng nhỏ phía sau.

Từ Uy nhắm mắt tiếp tục dựa lên vai Tào Nhất Lâm nghĩ thầm, gần đây cũng không có taxi, cứ để tên kia chậm rãi đi bộ đi.

“Ông chủ, chúng ta đến nhà rồi.” Tào Nhất Lâm nhẹ nhàng gọi hắn.

Trong một chốc Từ Uy ngược lại thật sự đã ngủ thiếp đi, lúc này tỉnh lại, mơ hồ “à” một tiếng, giơ tay trái lên cho Tào Nhất Lâm, chuẩn bị để cậu “dìu” xuống.

“Tiền đâu?” Tào Nhất Lâm nhìn bàn tay trái trống trơn kỳ quái hỏi, xem ra là say thật rồi, cầm không khí mà tưởng là tiền a.

Từ Uy trầm mặc, sao hắn lại quên mất cái tính “tích tài” này của Tào Nhất Lâm chứ. Hơi lúng túng thu tay về, đưa ví tiền của mình cho Tào Nhất Lâm.

Tào Nhất Lâm nhanh chóng mở ra lấy một tờ màu hồng đưa cho anh tài.

“Tại sao lại là một tờ một trăm, thời nay người có tiền thực sự đầy đất là nhờ vậy a.” Anh tài vừa bực tức, vừa lục túi mình, “Ái chà, thiếu mười đồng làm sao đây? Nếu không tôi lại chở hai người đi một vòng nữa?”

Tào Nhất Lâm vội móc trong túi ra một xấp tiền giấy mười đồng năm đồng một đồng, “Tôi có.” Sau đó đưa đúng số tiền cho tài xế, anh tài cũng trầm mặc, gã còn tưởng là gặp được người có tiền, thì ra lại là một con quỷ keo kiệt, chỉ có thể trả lại tờ một trăm đồng.

Hai người vừa xuống xe, cái taxi kia “vèo” một tiếng, lập tức biến mất khỏi tầm mắt cả hai, Tào Nhất Lâm nhìn mà sửng sốt mất mấy giây, thực sự là nghề nào cũng có trạng nguyên a, tốc độ này có thể vượt qua cả tay đua đó.