Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 36: Bữa tiệc của phu nhân Helen (2)




“Cuối cùng cũng xong.” Mặc dù không có cống hiến gì đáng kể, nhưng Từ Uy vẫn không khỏi cảm khái nói. Nhìn thức ăn đầy bàn, có một loại cảm giác thành tựu không nói thành lời tự nhiên sinh ra.

“Đúng vậy.” Tào Nhất Lâm dựa bên cạnh bàn thở phào nhẹ nhõm, đây là lần nấu ăn mệt nhất của cậu.

Nhìn Tào Nhất Lâm mặt mày uể oải, “Lần sau tìm vài người đến trợ giúp đi.” Từ Uy đề nghị, nếu hắn mà không có ở đây, cậu sẽ còn mệt hơn.

Nhiều người hơn nữa cậu có khả năng trực tiếp nằm xuống luôn, Tào Nhất Lâm vừa muốn cự tuyệt, Tả Dĩ Dương đúng lúc đi vào.

“Đã làm… xong rồi?” Y bị tạo hình “ông chồng nội trợ” của Từ Uy giáng sét.

“Còn hai món đang hầm trong nồi, có thể mang món nguội lên trước.” Từ Uy chỉ vào mấy món ăn trước người.

Tả Dĩ Dương nhanh chóng khôi phục “bình tĩnh”, “Được… Vậy tôi đi thông báo với mọi người.” Lúc gần đi còn kỳ quái nhìn Từ Uy một cái.

Đối với sự “kinh ngạc” của Tả Dĩ Dương, Từ Uy cười đáp lại một cách rất thản nhiên.

“Cởi tạp dề ra đi.” Tào Nhất Lâm chỉ chỉ trước người hắn.

Từ Uy nhìn nhìn bản thân, “Em không cảm thấy thế này cũng không tệ sao?” Nói xong còn bày ra một tư thế tự nhận là rất ưu nhã.

Tào Nhất Lâm nhìn tạp dề trước người Từ Uy bị dính bùn, sốt cà chua, dầu mỡ… Cậu thực sự rất khó mà gật đầu.

“Ừm… Nếu còn chưa đi ra có thể hết chỗ trống hay không?”

“Chỗ ngồi đã được chuẩn bị rồi.” Nói cách khác là chuyện này không phải lo.

Thấy Từ Uy còn đang đợi đáp án của mình, Tào Nhất Lâm không thể làm gì khác hơn là trái lương tâm gật đầu.

“Đẹp chỗ nào?” Hắn phát hiện Tào Nhất Lâm mỗi lần nói dối đều không dám nhìn vào mắt hắn.

“…Tạp dề.” Nhìn Từ Uy càng lúc càng dựa lại gần, Tào Nhất Lâm nghẹn một lúc mới phun ra hai chữ.

“Tạp dề đẹp chỗ nào?” Hắn muốn xem cậu còn có thể “nặn ra” cái gì.

“Đủ màu sắc… Rất, rất được.”

“So với anh thì sao?”

“Khụ…” Đột nhiên có tiếng ho khan cắt đứt sự thân mật của hai người.

Từ Uy buông tha Tào Nhất Lâm quay đầu nhìn về phía “con kỳ đà”.

Tả Dĩ Dương vô tội nhìn hắn, kỳ thực nếu có thể y cũng không muốn quấy rầy họ. Chỉ là mọi người đã đến đông đủ, đang chờ dọn thức ăn lên. “Mọi người bưng những món nguội lên trước.” Dặn dò mấy người làm công tạm thời ở sau lưng xong, liền nói với Từ Uy, “Bữa tiệc đã bắt đầu rồi, xin mời Từ tiên sinh!”

Không hề lúng túng khi bị người phát hiện, Từ Uy ung dung thong thả cởi tạp dề ra, nói với Tào Nhất Lâm, “Anh đến phòng ăn trước.”

Tào Nhất Lâm mặt phiếm hồng gật đầu, hoàn toàn không dám nhìn đám người Tả Dĩ Dương.



“Từ, mau đến ngồi bên này.” Thấy Từ Uy, phu nhân Helen trực tiếp gọi hắn ngồi bên cạnh bà.

Lúc này từng món ăn đầy đủ sắc hương vị lần lượt được dọn lên bàn.

Phu nhân Helen thân là chủ nhà ngồi ở đầu bàn, bên tay trái là Từ Uy vừa ngồi xuống, bên tay phải là một người ngoại quốc trên dưới năm mươi tuổi, mái tóc màu nâu vàng lẫn vài sợi bạc, vóc người mập mạp thêm khoé miệng hơi giương cao, tạo cho người khác một cảm giác ôn hoà hiền hậu.

Bởi vì phần lớn đang ngồi ở đây đều là người phương Tây, cho nên phu nhân Helen trực tiếp dùng tiếng Anh giới thiệu Từ Uy với mọi người, cũng giải thích tất cả các món Trung Quốc đêm nay đều do đầu bếp nhà Từ Uy, Tào tiên sinh làm.

“Có thể giúp đỡ phu nhân là là vinh hạnh của tôi.” Một câu nói chọc cho phu nhân Helen cười “khanh khách”.

Từ Uy còn khách khí nói với những người khác, “Thức ăn hôm nay hy vọng có thể hợp khẩu vị của mọi người.”

Tiếp đó phu nhân Helen mời mọi người cùng nhau hưởng thụ mỹ thực, cũng nói với Charlie, “Ngài Charlie, những món ăn đêm nay ông phải hảo hảo nếm thử, tôi biết ông thiên vị món ăn Trung Quốc, ở phương diện này cũng là người trong nghề, cho nên đặc biệt tìm một đầu bếp Trung Quốc lợi hại về chuẩn bị, đương nhiên cũng cần ngài nói cho những người thiếu hiểu biết chúng tôi về sự ảo diệu của món ăn Trung Quốc một chút.”

“Phu nhân khách khí. Món ăn Trung Quốc không thể chỉ một hai câu là có thể nói rõ, nhưng có thể dùng một thành ngữ tiếng Hán khái quát, chính là ‘bác đại tinh thâm’, cách làm cực kì tinh tế, cách biến hóa cũng rất phong phú, không thể không nói, có thể được ăn những thứ này, người Trung Quốc quả là rất hạnh phúc. Có đúng hay không Từ tiên sinh?” Charlie cười hỏi Từ Uy.

“Điểm này thì tôi không phủ nhận.” Từ Uy tán đồng gật đầu. “Các món ăn đêm nay đều là những món ăn gia đình Trung Quốc kinh điển, tương đối truyền thống, hy vọng mọi người ăn quen miệng.”

“Được rồi được rồi, thức ăn đã đưa lên bàn rồi, đừng ngồi thừ ra đó nữa, mọi người vừa ăn vừa nói.” Phu nhân Helen tiên phong cầm đũa nhìn trước mặt mình được bày một món trông có vẻ lung linh trong suốt, trong đó hình như được trộn một loại thịt nào đó, còn có… thứ kia là da sao?

“Đây là cái gì?” Phu nhân Helen gắp lên một miếng bỏ vào trong bát mình, tò mò hỏi, thứ này bà chưa từng nhìn thấy.

Từ Uy đầu tiên là nhìn về phía Charlie tiên sinh, thấy ông ta chỉ ăn không nói, liền giới thiệu với phu nhân Helen một phen, “Đây là da heo thủy tinh đông lạnh.”

“Da heo đông lạnh?” Nghe xong cái tên, phu nhân Helen lập tức hối hận, da heo… sao có thể đem làm thức ăn chứ.

“Phu nhân, da heo đối với phụ nữ mà nói là một thứ tốt.” Từ Uy giải thích.

“Tại sao?”

“Da heo có chứa rất nhiều collagen, tin rằng mọi người đều biết collagen rất tốt cho da phụ nữ, cho nên nhiều phụ nữ Trung Quốc đều thích món này, đây cũng là món Tiểu Tào đặc biệt chuẩn bị cho các quý bà đang ngồi tại đây. Đương nhiên các quý ông ăn vào cũng có công hiệu như vậy, dù sao thì hiện nay gương mặt đẹp không còn độc quyền thuộc về phái nữ nữa rồi.” Nhận ra phu nhân vẫn còn chút do dự.

“Món ăn này không những mỹ dung dưỡng nhan, mùi vị còn ngon tuyệt vời, nếu không ăn được, trực tiếp nhổ ra tôi cũng sẽ không ngại.”

Phu nhân Helen lúc này mới mang theo tò mò chầm chậm gắp lên bỏ vào miệng, vốn là bà cho rằng da heo sẽ rất cứng khó nhai, nhưng không ngờ ấy vậy mà lại trơn mềm, cảm giác mê người. Hơn nữa thứ trong suốt bao quanh hình như là một loại nước canh nào đó, “Ưm, thực sự rất ngon.”

Có phu nhân Helen khẳng định, mọi người cũng nếm thử, đều tán thưởng gật đầu. Đối với những món trông có vẻ kỳ quái tiếp theo cũng đã có can đảm thưởng thức.

Trong toàn bộ quá trình dùng bữa, mọi người liên tục thốt lên tiếng khen ngợi, chỉ có Charlie tiên sinh là một chữ cũng không nói, đến tận lúc món cuối cùng cũng hết trơn, bụng mọi người cũng hơi phình lên, mới mặt mày thỏa mãn dựa lên ghế, đem lễ nghi trên bàn ăn ném ra sau đầu.

“Phu nhân Helen, tôi có một yêu cầu quá phận.” Charlie cầm khăn ăn lau khoé miệng, nói.

“Charlie tiên sinh khách khí, có lời xin cứ nói.”

“Có thể cho chúng tôi được gặp vị đầu bếp cung cấp bữa ăn ngon đêm nay một lần được không?” Charlie được xưng là đã ăn khắp mỹ thực Trung Quốc, đồng thời cũng là người có nghiên cứu về mỹ thực Trung Quốc nhất, trước đây ông du lịch qua mọi nơi ở Trung Quốc, phát hiện rất nhiều mỹ thực, cũng kết giao với một nhóm bạn yêu tha thiết mỹ thực hoặc nấu mỹ thực, theo Charlie, mỗi một người đầu bếp đều có “mùi vị” của riêng mình, cùng nấu một món ăn giống nhau, người khác nhau sẽ làm ra mùi vị khác nhau, thế nhưng ông chưa từng ăn qua loại mùi vị này, một loại mùi vị ôn hoà nhưng lại có thể phô bày toàn bộ ưu điểm, sự hài hòa trong các nguyên liệu sống một cách tối đa.