Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời

Chương 21: Chương 21






Sau khi lau sạch vết máu khô, ngón tay cậu liền rời khỏi mu bàn tay của Lục Du.
"Du Du." Cậu ngồi trên cầu thang, vẻ mặt mệt mỏi.

Trên đầu là những vì sao sáng và ánh trăng ấm áp.
"Ừm." Cô định thần lại, đặt cặp sách lên cầu thang, ngồi bên cạnh Hoắc Mạc: “Buổi tối sao cậu không đến kỳ viện?” Cô hỏi một câu.

Trời lạnh thấu xương mà hôm nay cô lại ăn mặc khá mát mẻ, cho nên chỉ có thể chắp tay hà hơi vào lòng bàn tay cho đỡ lạnh.
"Không được đi nữa." Cậu đột nhiên trả lời, giọng điệu thoải mái.
"Có kết quả rồi?” Lục Du có chút nóng nảy hỏi, “Có phải hay không?”
Nhưng Hoắc Mạc không có trả lời.
Lục Du vươn hai cái móng vuốt lạnh buốt đặt lên mặt Hoắc Mạc, mạnh mẽ xoa xoa: “Tiểu Miêu, bất kể thế nào đi chăng nữa cậu cũng phải kiên trì lên.”
Cô không phải là người biết cách an ủi người khác, nghĩ hồi lâu cũng chỉ có thể nghĩ ra một chút nội dung như vậy.

Khuôn mặt của Hoắc Mạc bị cô xoa đến mức biến dạng, thịt trên má đều tụ lại một chỗ.

Còn cậu chỉ đơn giản là dựa đầu vào lòng bàn tay của Lục Du: "Tiếp tục có ý nghĩa sao?"
Có lẽ cậu đã được những người lớn tuổi trong gia đình truyền thụ kiến ​​thức về cờ vây ngay từ nhỏ như thể cậu sinh ra để chơi cờ vây.
Cậu nghĩ đến một bức tường treo đầy hình những danh thủ cờ vây nổi tiếng trong gia tộc ở nhà mình.

Từ thế kỷ trước họ đã chiến đấu vì vinh dự của dòng tộc, chiến đấu cho đến tận khi qua đời mới thôi.
Khi còn nhỏ, cậu đã từng hỏi ba cậu, mình chơi cờ như vậy thì có ý nghĩa gì.

Ba Hoắc chỉ vào tường: “Để có thể được treo ở đây.”
Cậu cảm thấy nó vô cùng nực cười.
"Có ý nghĩa nha." Lục Du nghiêm túc ôm lấy mặt của Hoắc Mạc: “Bởi vì khi chơi cờ, trong mắt cậu có sao.”
Cô nói: “Từ lúc chúng ta gặp nhau ở cung thiếu niên đến nay đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng chỉ có ở giải đấu cờ ngày hôm đó, tớ mới có thể thấy được sao trong mắt cậu." Đối với cô đạo lý cuộc đời rất đơn giản: "Cậu đã thích chơi cờ như thế, bây giờ lại chỉ vì những...!hình phạt này mà từ bỏ thì thật sự rất đáng tiếc!"
Cô đối mặt với Hoắc Miểu Miểu, đôi mắt hồ ly sáng rực cong thành hình vòng cung, tỏa sáng dưới ánh đèn ấm áp.
Cậu không khỏi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Du, một lúc lâu sau mới cúi mặt xuống đất.
"Du Du.” Cậu nhìn chằm chằm mặt đất, tự lẩm bẩm một mình: "Cậu đúng là số kiếp của tớ!"
“Hả?” Lục Du không hiểu liền tiến tới gần: "Cái gì cơ?"

Cậu xoa bóp xương tai của Lục Du, đeo cặp sách của cô lên vai: “Đi về thôi.”
Hoắc Mạc chân dài nên bước chân luôn dài hơn Lục Du, cô đuổi theo sau lưng Hoắc Mạc: “Này, Tiểu Miêu, cậu nói số kiếp là gì vậy? Ý cậu là gì?”
Hoắc Mạc đột nhiên cong môi, đi chậm lại cố ý đi bằng với người nào đó có tốc độ rùa bò.
Người nào đó có bệnh hay quên, một hồi liền không quấn quít bắt Hoắc Mạc nói nữa.

Gần đây cô sắp phải thi đấu nên phải có ý thức giữ vững cân nặng cho nên cô rất nhanh liền đổi chủ đề: "Tiểu Miêu, ngày mai mẹ tớ làm tiết canh vịt, cậu có muốn ăn chung không?"
Hoắc Mạc hiếu kỳ: "Tiết canh là cái gì?"
Ngày hôm sau, Hoắc Mạc hết hồn nhìn cái bình giữ nhiệt khổng lồ nằm "chễm chệ" trên bàn giữa mình và Lục Du.
Lục Du mở ra nắp bình giữ nhiệt ra, rót vào trong cốc rồi đưa đến trước mặt Hoắc Mạc: “Mẹ tớ nói, cậu quá gầy nên phải bồi bổ cho thật tốt."
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Lục Du, Hoắc Mạc không chút do dự, cúi đầu húp một ngụm.

Du Du khịt khịt cái mũi đỏ ửng của mình hỏi cậu: “Ngon không?”
"Cậu bị cảm à?” Cậu cẩn thận quan sát.
"Hắt xì!" Hoắc Mạc vừa dứt lời thì ngay lập tức người nào đó hắt xì một cái thật to vào bát tiết canh vịt.
Tối hôm qua cô bị cảm lạnh.

Vì vậy, bạn học Lục vội vàng ăn hết bát tiết canh để bồi bổ lại.

Nhưng đến trận đấu buổi chiều, cô vẫn không hết chóng mặt.
Chiều nay Hứa Lộ rảnh rỗi nên cũng đi xem trận đấu.

Nói là cô ấy muốn trở thành hậu cần của hạt giống vô địch Lục Du, nhưng thực tế là vì Giang Nhược Trần cũng ở đó.
Lục Du đo nhiệt độ cơ thể, may mắn là không bị sốt.

Cô cầm một cuộn giấy trên tay, đáng thương ngồi trong góc chờ trận đấu bắt đầu.
Giang Nhược Trần chào hỏi huấn luyện viên trưởng, rồi đi tới bên cạnh Lục Du: “Đối thủ rất mạnh, ở trận này em tuyệt đối không được gấp gáp.”
Anh nói với Lục Du một số điểm mấu chốt, cô che mũi, đôi mắt ươn ướt nhìn anh.

Anh nói nửa chừng thì dừng lại: “Bị cảm à?”
Đây không phải là cực kỳ rõ ràng sao?

Nhân viên công tác bên ngoài sân tiến lên nhắc nhở Lục Du trận đấu sắp bắt đầu, Lục Du đặt tờ giấy xuống, đi theo nhân viên vào trong.

Lúc cô quay lại, chú Giang trầm giọng nói: “Cố gắng thi tốt.”
Cô dừng lại, phảng phất như nghe chữ được chữ không.

Người đang ngồi trên ghế dài, Hứa Lộ nghe thấy liền nhìn Giang Nhược Trần trong đám đông.

Trong một khoảnh khắc nào đó, anh ấy cũng có nỗi mất mát giống như cô.
Đáy lòng Hứa Lộ đột nhiên xuất hiện một cỗ ghen tuông không ngừng dâng trào.

Nhưng chỉ trong chốc lát, chờ đến lúc Lục Du bước lên võ đài thì cỗ ghen tuông vừa xuất hiện không hiểu sao lại đọng lại.
Cô đưa mắt tập trung vào võ đài như Giang Nhược Trần, như toàn bộ khán giả ở đây.

Hứa Lộ bắt đầu hiểu tại sao mặc dù Lục Du không có điều kiện tập luyện tốt và nhiều cơ hội thi đấu nhưng vẫn có thể đạt được thành tựu như vậy.
Đại khái là do trên người của cô ấy luôn khiến người ta nhìn thấy một thứ ánh sáng không thể nào dập tắt được.
Khi Lục Du trở về, cô lại có thêm một cơ hội để đối đầu với một cao thủ khác.

Trận bán kết, Lục Du đấu với Vương Khả, con hắc mã [1] trên võ đài quyền anh mới xuất hiện gần đây ở Giang Trung.
Lớp trưởng nhắn tin bảo Lục Du về lớp làm bài thi, Lục Du vừa xuống xe buýt thì vội vàng chạy thẳng vào trường.

Ngoại trừ tòa nhà ký túc xá vẫn còn ánh đèn yếu ớt ra, những chỗ khác đều tối om.

Cô cố gắng mò mẫm trong bóng tối tìm phòng học rồi trèo qua cửa sổ vào lớp.
Nhờ ánh sáng của Nokia, cô nhìn thấy một chiếc cốc giữ nhiệt đặt thẳng trên bàn, bên cạnh chiếc cốc giữ nhiệt có một hộp thuốc cảm, dưới lọ thuốc có một tờ giấy nhỏ.
Cô cắn cái điện thoại di động của mình, mở mảnh giấy nhỏ ra, trên đó có một dòng chữ rất đẹp:
Du Du, nhớ uống thuốc.
Cô mở hộp thuốc cảm thì thấy rằng tất cả các viên thuốc trong đó đã được gói lại từng ba viên một để trong hộp.

Cô lôi một bịch nhỏ ra, trên đó vẫn có dòng chữ thanh tú của Hoắc Mạc: Chín giờ tối uống.

Lục Du ngồi đó, lặng lẽ nhìn đồng hồ ở phía sau, khi kim giờ chuyển sang số chín, cô xé gói đầu tiên ra nuốt xuống, sau đó quay vào tường cười khúc khích.
Thuốc thấm vào đầu lưỡi, không đắng, rất ngọt.
Khi Hoắc Mạc trở về nhà, ba cậu đang trả lời một cuộc gọi đường dài, ông nói một tràng tiếng Nhật vào điện thoại, một lúc sau thì cúp máy.
Hoắc Mạc đi vòng qua sau lưng ông, bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp.

Nhưng ông vẫn nghe thấy, nắm cổ tay cậu.

Ba Hoắc hiếm khi hỏi Hoắc Mạc cái gì, từ trước đến giờ giọng điệu của ông luôn khách sáo và xa lạ.
"Con đã nhận được thư mời của kỳ viện Nhật Bản chưa?”
Hoắc Mạc gật đầu.
“Tháng sau con sẽ đi Nhật Bản, mẹ con ở đó.” Hầu kết của ông di chuyển lên xuống mấy lần mới nói: “Bà ấy sẽ chăm sóc con.”
Hoắc Mạc hỏi ông: "Ba không hỏi ý kiến của con sao?"
Ba Hoắc giật mình buông cổ tay Hoắc Mạc ra.

Cậu treo áo khoác lên mắc áo, rồi đi dép lê vào phòng.
Vừa đi tới cửa, cậu đột nhiên nghe thấy ba cậu phía sau thấp giọng gọi: “Tiểu Mạc.”
“Ba cũng là lần đầu tiên làm ba.” Ông nói: “Mấy lời của ba ngày hôm đó…”
Hoắc Mạc vẫn không quay lại, đưa lưng về phía ông trả lời: “Con biết, con không trách ba.”
“Vậy thì tháng sau?”
“Vâng.” Cậu đóng cửa lại, cả căn nhà lại chìm vào im lặng.
“Tiểu Miêu, cám ơn thuốc cảm của cậu.” Hoắc Mạc vừa mới xuất hiện ở ngã tư đường thì Lục Du đã đạp chiếc xe đạp lao ra khỏi con hẻm.

Sắc mặt cô hồng hào không ít, miệng nở nụ cười.
Chỉ có điều khóe mắt vẫn còn sưng rất nhiều.

Cô và các bạn trong trung tâm quyền anh đã học được cách dùng nắm đấm để chào hỏi khắp nơi, rất khí phách!
Cô và Hoắc Mạc đi cạnh nhau, ngay sau đó cô vươn nắm đấm ra đánh Hoắc Mạc, vừa đưa đến phân nửa thì bị Hoắc Mạc chặn lại.

Lục Du ngớ người, nấc một cái rồi cười toe toét.
Hoắc Mạc bao nắm đấm của cô lại, khóe môi cũng cười nhạt.

Sau đó cậu trở tay, mu bàn tay chạm vào trán Lục Du.
Chiếc xe đạp của Lục Du ngã rầm xuống đất.
Họ đứng trong hẻm rất lâu, Hoắc Mạc mới buông nắm đấm của cô ra nói: “Không sốt.” Trong mấy giây Hoắc Mạc đặt tay lên đỉnh đầu cô, Lục Du liền cảm giác trái tim mình như ngừng đập.
Rõ ràng là bọn họ đã quá quen với chuyện này rồi cơ mà.

Bầu không khí có chút lúng túng, Lục Du liếm môi, cúi người kéo xe đạp lên.

Hoắc Mạc từ trong túi lấy ra một tờ giấy ghi nhớ ra, Lục Du nhanh chóng đưa đầu nhỏ qua nhìn, ngay sau đó, trán cô lại bị đầu ngón tay của Hoắc Mạc giữ lại.
"Cậu viết bí mật nhỏ gì thế?” Cô híp mắt cười toe toét hỏi.
Hoắc Mạc không nói gì, cất tờ giấy đi.
Lục Du không hỏi nữa, chiều nay là vòng bán kết cho nên tâm tình của cô bây giờ cực kỳ lo lắng không yên.

Chiếc xe đạp trong tay cô đã trở thành một công cụ tập luyện khác, cô giẫm lên bàn đạp lập tức chiếc xe liền lắc lư trước mặt bọn họ.
Đến ga xe lửa, cô liếc nhìn đồng hồ: “Trời ạ, còn hai mươi phút nữa là lên lớp rồi.” Kể từ khi hình phạt đi muộn ở lớp chuyển từ chép phạt sang quét dọn nhà vệ sinh, Lục Du đều trở nên cực kỳ sợ hãi cái chuyện đi học trễ này.

Cô không thể quên những ngày tháng bi thảm dọn dẹp nhà vệ sinh nam với Hoắc Mạc ở trường trung học cơ sở.
Xe lửa vừa rời bến, lan can từ từ nâng lên.

Lục Du nói với Hoắc Mạc đang ở bên cạnh: “Tiểu Miêu, lên xe.”
Hoắc Mạc dừng lại một chút rồi ngoan ngoãn ngồi vào yên sau.

Sức lực Lục Du rất lớn nên vừa mới lên xe đã vững vàng đạp.
Vào đông, gió hú sẽ luôn mang lại một số trở ngại trên đường, không còn nhiều thời gian nữa.

Lục Du không muốn gặp đội trưởng luôn cau mày ở cổng trường, trong tay luôn cầm quyển sổ "gây thù" đâu!
"Du Du, để tớ." Hoắc Mạc nhẹ giọng gọi.
“Hả?” Lục Du dừng lại ở đèn giao thông.
Hoắc Mạc xuống xe, nắm lấy tay cầm xe đạp: “Còn 7 phút nữa.” Cậu liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Lục Du nhanh chóng đổi vị trí với Hoắc Mạc, ngồi vào yên sau xe đạp.
Bánh xe lăn nhanh, gió xào xạc mang quần áo thơm bạc hà của cậu.

Lục Du ngồi sau lưng Hoắc Mạc, lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu.
Qua một hồi lâu, cô nắm lấy góc áo đồng phục của Hoắc Mạc, sau đó bởi vì lực phanh gấp, cô vô thức ôm lấy eo của cậu.
Cậu ấy vẫn gầy như vậy, lòng bàn tay cô cảm nhận các khớp xương lưng của cậu.
"Du Du."
“Hả?”
Hoắc Mạc không nói gì, ý cười trên khóe môi càng nhiều.