Trúc Mã Thanh Mai

Chương 43




Khi vừa về đến thành phố G, Sầm Kim chẳng thích ăn gì, chỉ muốn ăn một loại cá hộp gọi là cá ngừ đậu phụ, ở trong cái hộp sắt tròn tròn, bẹt bẹt, trên bao bì có một con cá ngừ chiên và một ít chao đậu. Có món này cô có thể ăn một bát cháo mà không bị nôn, nhưng nếu cô ăn thứ khác thì một là không ăn nổi, hai là cố ăn vào thì cũng sẽ nôn ra hết.

Chỉ Thanh thấy cô thích ăn cá ngừ đậu phụ thì mua rất nhiều để trong nhà cho cô ăn, khi đi làm còn hừng hực khí thế:

- Bé yêu, ở nhà ngoan nhé, anh sẽ đi kiếm cá ngừ đậu phụ cho em ăn.

Cô biết món cá ngừ đậu phụ của cô thực ra không phải do anh kiếm được, bởi vì trường học của anh trả lương cho anh theo thời gian dạy, dạy mấy tiết thì trả tiền mấy tiết, không lên lớp thì không có lương. Mà một tuần anh chỉ lên lớp được mấy tiết thì kiếm được bao nhiêu? Anh còn phải thuê nhà ở bên đó, ăn uống ở đó, lại còn tiền đi đi về về, liệu có dư dả là mấy.

Hàng tháng anh đều đúng ngày đưa cô tiền lương, khi cần dùng đến lại hỏi cô, nhưng anh thường rút ra nhiều hơn bỏ vào, cũng không biết anh có nhận ra điều đó hay không, dù sao từ trước tời giờ cô cũng không hề so đo với anh việc này, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Giờ thấy anh hăng hái nói đi kiếm cá ngừ đậu phụ cho cô thì cô cũng không muốn làm nhụt tính tích cực của anh, chỉ động viên:

- Vâng, anh đi kiếm cá ngừ đậu phụ về cho em đi.

Trong nhà có rất nhiều cá hộp loại đó, nhưng cô không có dụng cụ mở hộp, muốn ăn thì cũng không dễ. Hai lần trước là do Chỉ Thanh dùng dao mở cho, nhưng giờ anh đã đi làm, cô đành phải tự mình mở hộp.

Cô sợ bị đứt tay, bèn giấu tay trái ra sau lưng, chỉ dùng tay phải nắm con dao chặt chặt, chặt một cái thì cái hộp cá lại bắn đi, nhặt lại rồi chặt tiếp, lại bị bắn đi, cho đến chặt phát bực mình mà vẫn chưa được hộp nào.

Đang nghĩ hôm nay làm sao mới có thể ăn được món đậu phụ cá ngừ thì nghe thấy tiếng người gõ cửa. Cô mở cửa ra nhìn, là Vệ Quốc.

Anh nghiêng người đi vào phòng cô, đóng cửa lại hỏi:

- Em đang làm gì vậy? Làm gì mà kinh thiên động địa thế? Từ ngoài anh cũng nghe thấy tiếng binh binh binh rồi.

Cô ngại ngùng nói:

- Em thèm ăn, đang chặt cái hộp cá.

- Chặt hộp? Hộp gì?

Cô chỉ chỉ cái hộp đã bị chặt méo mó tem nhãn đều toạc nát hết cả:

- Cá hộp.

- Đồ hộp sao lại phải chặt.

- Không chặt thì sao mà mở được.

- Anh có cái mở hộp, để anh đi lấy mở cho em.

Anh nói rồi chạy về lấy cái mở hộp sang, dụng cụ rất nhỏ, giống như cái kẹp, có thể ngoạm lấy cái nắp hộp, đầu kia có tay cầm vặn. có thể chuyển động, xoay đi xoay lại, là mở được cái nắp hộp.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy đồ chơi nào như vậy, không nén nổi kinh ngạc hỏi anh:

- Anh kiếm đâu cái đồ chơi này vậy? Hay nhỉ!

- Anh mua ở cửa hàng nước ngoài, nghe nói nước ngoài thích ăn đồ hộp, cho nên bán rất nhiều mấy đồ này.

- Em cứ tưởng đồ hộp phải dùng dao để mở.

- Anh để lại cái này cho em, em đỡ phải dùng dao, không cẩn thận lại đứt tay.

Anh tìm một cái bát, cho chỗ đậu và cá vào trong bát rồi bưng cho cô:

- Mặn như vậy em làm sao ăn được?

- Ăn cùng với cháo, chẳng mặn chút nào, ăn ngon lắm.

Anh lo lắng nói:

- Em ăn cá hộp với cháo? Thế sao đủ dinh dưỡng được?

- Em không ăn nổi những thứ khác, ăn là nôn.

- Vậy cũng không thể ăn nhiều cá hộp quá, trong đồ hộp có chất bảo quản, còn có đậu phụ rất mặn. Em ăn nhiều muối không tốt, sẽ bị huyết áp cao.

- Vẫn còn hơn là không ăn được cơm.

- Anh sẽ qua giúp em nấu nướng, có thể làm món gì đó em ăn mà không nôn.

Cô lo lắng nói:

- Anh đến giúp em nấu, người khác biết liệu có… ngồi lê đôi mách không?

- Anh không gõ trống khua chiêng thổi cơm ở hành lang thì ai biết được?

Cô nghĩ cũng phải, đây chẳng phải là ký túc xá giáo viên độc thân sao, không dùng chung nước, không dùng chung nhà vệ sinh. Ở đây nhà nào cũng có bếp và nhà vệ sinh riêng, bình thường các hộ đều đóng kín cửa, thành một hệ thống khép kín. Giáo viên đại học lại không dạy cùng giờ, ai cũng có giờ lên lớp riêng, cơ hội gặp nhau không nhiều. Cô chuyển đến đây lâu như vậy mà ra ra vào vào cũng không gặp được mấy người hàng xóm, đến giờ cũng không biết làm thế nào để quen với hàng xóm sát vách. Miễn là không có ai nhìn thấy Vệ Quốc vào cửa nhà cô thì chẳng có ai biết anh đang ở nhà cô.

Quả thật anh đến giúp cô nấu cơm, từ thứ Hai đến thứ Năm, nhưng cuối tuần anh không đến, vì cuối tuần Chỉ Thanh về.

Không biết do cơm anh nấu ngon hay là thời ký ốm nghén đã qua, cô ăn được cơm anh nấu, dần dần không nôn ra nữa.

©STE.NT

Một hôm, cô tình cờ nói với anh:

- Không hiểu sao giờ em tham ăn thế chứ, mỗi lần nhìn thấy diễn viên trong phim Khát vọng ăn cái gì em lại thèm ăn cái đó.

Anh nói:

- Đó không phải tham ăn, mà giờ em một người ăn cho hai người, thế là bình thường thôi.

Tối hôm sau, diễn viên trong bộ phim Khát vọng ăn sủi cảo, cô lại muốn ăn sủi cảo, thèm đến chết đi được, quyết định ngày mai sẽ ra phố đến quán sủi cảo ăn cho đã, cô từng ăn ở quán đó loại sủi cảo nhân cà rốt với thịt nạc rất ngon, tiếc là một bát chỉ có tám cái, cô quyết định mai phải mua hai bát, rồi mua thêm ít sủi cảo đông lạnh nữa, mang về nấu ăn.

Cô đang lên cơn thèm phát cuồng thì nghe thấy có người gõ cửa, cô ra mở cửa, thấy Vệ Quốc đang bưng một cái hộp cơm đứng ở ngoài cửa, hỏi:

- Diễn viên trong phim Khát vọng đang ăn sủi cảo, em có muốn ăn không?

Cô để anh vào nhà, đóng cửa lại:

- Em có, em định mai ra chỗ quán sủi cảo đó ăn hai bát.

- Ngày mai? Ngày mai người trong phim Khát vọng lại ăn món khác rồi.

- Vậy phải làm thế nào?

- Giờ ăn đi, chúng ta cùng ăn, xem ai ăn ngon hơn.

Anh đặt cái hộp cơm lên bàn, lấy đôi đũa đưa cô:

Nhìn xem có bằng sủi cảo trong phim Khát vọng không?

Cô thấy trong hộp cơm là những cái sủi cảo đã chín trắng nõn nà, rất hấp dẫn, lập tức gắp một cái, cắn một miếng, nhân cà rốt thịt nạc, ăn thật ngon.

Anh lấy cho cô ít gia vị, ăn càng ngon hơn. Cô vừa ăn vừa hỏi:

- Sao anh biết hôm nay trong phim Khát vọng đó có ăn sủi cảo?

- Cái gì mà anh chẳng biết?

- Nói nghiêm chỉnh đi, nói cho em biết làm sao mà anh lại biết thế?

Anh không chịu khai, trêu cô một hồi thấy cô giận mới nói:

- Tập này sáng nay phát rồi, tối phát lại, anh nghe em nói xem diễn viên trong phim Khát vọng ăn cái gì thì thèm ăn cái đó, nên mới cố ý sáng xem tập này.

Cô cảm động đến nỗi nước mắt rưng rưng:

- Anh lo cho em đến vậy sao, đừng có chiều em quá hóa hư đấy.

- Không đâu. Giờ Trung Quốc chỉ được sinh một đứa, cả đời em chỉ có cơ hội thèm ăn như vậy, phải nắm bắt cơ hội đế ăn cho thỏa thích chứ.

- Lẽ nào không sinh con thì không thể thèm ăn?

- Sau này em là mẹ rồi, thì phải nhường cho con, đâu còn cơ hội cho mình thèm ăn nữa.

Kể từ đó, chỉ cần người trong phim Khát vọng ăn gì thì Vệ Quốc liền đưa đồ đó đến cho cô ăn.

Nhưng có lúc mấy tập liền không có cảnh ăn uống, Vệ Quốc liền hỏi cô:

- Ngoài những món diễn viên trong phim Khát vọng ăn ra thì em còn thèm ăn gì nữa không? Em nói đi anh làm cho em ăn.

- Thật sao? Chỉ cần em muốn ăn, anh đều sẽ làm cho em ăn hả?

- Còn phải hỏi? Chỉ cần em không muốn ăn thịt người là được.

Cô làm khó anh:

- Nếu em muốn ăn thịt người thì sao?

- Em thực sự muốn ăn thịt người cũng được, anh sẽ cho em ăn thịt anh.

Cô ôm chằm lấy anh, thì thầm bên tai anh:

- Ừ, hai cái tai này có thể làm đồ nhắm đây.

Anh cũng hôn vào tai cô:

Cô vuốt ve ngực của anh:

- Ừ, chỗ này có thể luộc trước rồi thái thành miếng ăn được đây.

Anh như không thể chịu nổi, cười không thành tiếng.

Cô vỗ vỗ vào mông anh:

- Thịt chỗ này mềm nhất, có thể thái sợi rồi xào với hạt tiêu ăn đây.

Nhưng anh gỡ tay cô ra:

- Thôi, anh phải về đây, em xem ti vi tiếp đi, ăn sủi cảo đi.

- Đợi đã, em vẫn chưa liệt kê xong các món em muốn ăn.

- Vậy em mau liệt kê nốt đi.

- Nhưng giờ em muốn xem ti vi ăn sủi cảo, anh ngồi ở đây một lát, em ăn sủi cảo xong sẽ liệt kê cho anh xem.

Anh đành phải ngồi đó đợi cô, nhưng không ngồi cùng cô.

Cô hỏi:

- Sao anh ngồi xa thế?

Anh né tránh không trả lời:

- Mau ăn đi, lát nguội mất.

Cô biết anh đang tránh cô, nhưng cô không biết rốt cuộc là tại sao, sợ làm hại đứa con trong bụng cô, hay là vì so đo mối quan hệ của cô và Chỉ Thanh. Cô tin anh rất yêu cô, nếu không anh sẽ không dốc lòng hết sức chăm sóc cô như vậy, nhưng cũng rất có thể trong lòng anh thấy hối hận vì lần vượt quá giới hạn đó, không muốn phạm sai lầm nữa.

Từ trước đến nay anh chưa từng hỏi: Có phải là con của anh không.

Cô cũng chưa từng nói là con của ai, bởi vì cô cũng không biết đứa trẻ là con ai.

Giờ điều cô lo lắng nhất chính là khi đứa bé ra đời, không giống Chỉ Thanh mà lại giống Vệ Quốc, vậy thì thảm rồi, không biết ông chồng Chỉ Thanh bị cắm sừng đó sẽ làm gì. Nhưng cô biết nếu đứa trẻ sinh ra không giống Vệ Quốc mà giống Chỉ Thanh, thì Vệ Quốc sẽ không làm việc gì đáng sợ cả, bởi vì anh không phải người chồng bị cắm sừng, cũng bởi vì anh không phải là kẻ như vậy.

Cô cũng sợ trước khi con cô ra đời, Chỉ Thanh lại nghi ngờ cô và Vệ Quốc có qua lại, không hỏi rõ trắng đen mà lại đạp cô mấy cái, khiến cô bị sảy thai. Giờ cô đang mang thai, cảm thấy sức mình trói gà không chặt, nếu Chỉ Thanh muốn hại đứa trẻ thì cô không có khả năng bảo vệ nó.

Nhưng cô không dám nói những lo lắng này với Vệ Quốc, nói ra sợ anh lại lo.

Cô muốn ly hôn với Chỉ Thanh, nhưng vào dịp nghỉ hè anh ta không có thu nhập, cô không nỡ lòng đưa ra đề nghị này, tiếp ngay sau đó là phát hiện đã có bầu, cô càng không thể nói ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng có cách giải quyết nào hay hơn cả, chỉ có thể cứ đến đâu hay đến đó thôi.

Cô ăn xong sủi cảo, liệt kê một thực đơn thật, đều là những món cô thích ăn lúc nhỏ, rất nhiều món đặc sản của thành phố E, thành phố G thì gần như không có.

Anh cầm cái thực đơn, cứ thế làm từng món cô muốn ăn, những món nào thật sự không làm được thì tìm món khác thay thế.

Thời gian đó, hầu hết nhiệm vụ nấu cơm của cô đều do anh đảm trách, đến thứ Năm, anh còn cố ý làm một vài món, đủ để cô và Chỉ Thanh ăn đến cuối tuần.

Chỉ Thanh “ăn nhờ” một thời gian dài cũng không phát hiện ra vị đầu bếp sau đó, chỉ hả lòng hả dạ ăn no nê và không ngớt lời khen ngợi:

- Bé yêu, em nấu cơm càng ngày càng ngon đấy!

Cô cũng không khiêm tốn, tự làm kẻ mạo danh, cũng ham danh cầu tước, khiến Chỉ Thanh cho rằng cơm là do cô nấu.

Một hôm, Chỉ Thanh nói:

- Bé yêu, thời gian qua anh ăn cơm em nấu đã quen mồm rồi, đồ ăn trong bếp ăn của trường không ăn nổi nữa, tuần trước ngày nào anh cũng cùng cậu bạn họ Trần đi ăn ở tiệm, cậu ấy mời anh một bữa, anh mời lại cậu ta một bữa, ăn gần hết nửa tháng lương rồi. Nếu kéo dài lâu nữa thì phải làm sao?

- Vậy anh mang thức ăn từ nhà đi mà ăn,

Chỉ Thanh đã tìm một cái hộp cơm nhựa thật, hàng tuần đều mang thức ăn ở nhà đến trường ăn.

Vậy là Vệ Quốc cứ thứ Năm hàng tuần lại làm thêm nhiều món hơn nữa.

Cuối cùng một hôm, Chỉ Thanh cũng nhìn ra được lỗ hổng.

Hôm đó hai vợ chồng đi chợ mua rau, Chỉ Thanh cố ý mua rất nhiều xương, nói vợ làm món sườn chua ngọt rất ngon, hôm nay làm nhiều hơn một ít, anh ta có thể mang đến trường ăn.

Cô chẳng lên tiếng, nghĩ món sườn chua ngọt cũng chẳng phải món khó làm gì, mẹ cô thường hay làm, Vệ Quốc cũng làm rất nhiều lần, cô cũng xem rồi, chút nữa cứ theo thế mà làm cả một nồi sườn chua ngọt là được.

Nhưng về đến nhà, lúc chuẩn bị cho món sườn chua ngọt mới phát hiện ra quên bảo người bán thịt chặt chỗ sườn thành những miếng nhỏ. Nếu là Vệ Quốc nấu thì chắc không có vấn đề gì, nhà anh có con dao chặt, chặt xương rất dễ. Nhưng nhà cô không có dao chặt, chỉ có một con dao thái rau mảnh mai. Cô vừa chặt một cái thì dao đã bị kẹt trong xương, mãi mới có thể gỡ con dao ra, nhưng lưỡi dao đã bị mẻ rồi, còn khiến các cơ bụng cô đau thắt.

Cô không dám chặt xương nữa, sợ sẽ khiến mình thương hoặc bị động thai, cũng sợ làm cho con dao thái rau mẻ hẳn, liền cho chỗ xương vào một cái túi, ném vào tủ lạnh, đợi tuần tới Vệ Quốc qua làm, sau đó xào một đĩa thịt với ớt xanh, cho vào hộp cơm, bảo Chỉ Thanh mang đến trường ăn.

Chỉ Thanh chưa bao giờ kiểm tra cô chuẩn bị món gì cho anh ăn, cô cho cái gì thì anh ăn cái đó, hết sức tin tưởng vào vợ. Nhưng lần này Chỉ Thanh không chỉ chuẩn bị tinh thần ăn món sườn chua ngọt mà còn hứa với cậu Trần rằng sẽ mang món sườn chua ngọt do vợ nấu đến để mời cậu ta. Kết quả đến giờ ăn trưa, hai người mang cơm đến phòng ăn, tìm chỗ ngồi xong, Chỉ Thanh hớn hở mở hộp cơm ra, phát hiện không có sườn mà chỉ có thịt xào, lúc đó mới biết mình bị bé cái nhầm, trong lòng rất bực.

Cuối tuần về nhà Chỉ Thanh hỏi:

- Bé yêu, có phải tuần rồi em cho nhầm thức ăn không? Sao sườn lại biến thành thịt xào?

Cô nói thẳng:

- Không phải, lần trước vì quên không bảo người bán thịt chặt sườn thành miếng nhỏ, mà dao nhà mình là dao thái rau không chặt được, nên không nấu được món sườn chua ngọt, đổi thành món thịt xào ớt xanh? Sao thế? Thịt xào ớt xanh không ngon à?

- Ngon chứ, chỉ tại anh hứa với cậu Trần rồi, nói sẽ mang món sườn do em làm đến cho cậu ấy ăn.

- Ồ! Là thế à, vậy em xin lỗi, để anh thất hứa với bạn, tuần này anh mang món sườn chua ngọt đi bù vậy.

- Tuần này em làm món sườn rồi à?

- Vâng, lát em sẽ gắp thêm vào cho anh.

- Vậy em lại mang sườn ra chợ à?

- Em mang sườn ra chợ làm gì?

- Bảo người bàn thịt chặt thành miếng nhỏ, em chẳng nói nhà mình không có dao chặt mà?

Cô quên mất chi tiết này, đành ấp úng nói:

- Anh hỏi kỹ thế để làm gì?

- Anh sợ một mình em vác túi sườn to thế ra chợ quá mệt.

Cô cảm động, nói thật:

- Chỗ sườn đó em nhờ… Vệ Quốc ở nhà đối diện chặt giúp.

- Ồ? Vậy phải cảm ơn anh ta quá.

Cô thấy anh nói không có trách cứ gì bèn tiếp tục thẳng thắn:

- Thực ra món sườn chua ngọt đó cũng là do anh ấy nấu giúp.

- Thật sao? Thật không nhận ra anh ta lại có tay nghề nấu nướng như vậy.

Cô thấy anh trọng người tài như vậy bèn quyết định khai thật:

- Thực ra… đợt này… đồ ăn của nhà ta đều do anh ấy nấu.

Anh không lên tiếng gì.

Cô giải thích:

- Sau khi có thai, mũi em tự nhiên như mất cảm giác, rất nhiều mùi vị em đều không ngửi được, ngửi cái là muốn nôn, như mùi dầu chiên trong bếp, mùi khói, mùi tanh của cá, rất nhiều… gần như không thể vào được bếp.

- Vậy sao em không nói sớm?

- Nói sớm thì thế nào?

- Nói sớm để anh làm!

- Anh không biết nấu cơm.

- Không biết thì có thể học, sao có thể làm phiền đến thầy Doãn hàng ngày đến giúp chúng ta … nấu cơm chứ? Để người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?

- Anh bảo người ta làm gì?

- Người ta lại nói anh là thằng chồng lười, vô dụng sao?

Cô cười nói:

- Cứ cho là người ta nói anh lười, vô dụng, cũng đâu có sai.

Anh chẳng thèm để ý đến câu đùa của cô, đứng lên nói:

- Để anh đi tìm anh ấy.