Trúc Mã Thanh Mai

Chương 44




Sầm Kim giật mình:

- Anh tìm anh ấy làm gì?

- Cảm ơn anh ta, anh ăn các món do anh ta nấu bao lâu như vậy đến một câu cám ơn cũng không có thì anh ta tưởng anh là vô ơn.

Cô thở phào nói:

- Anh không cần cảm ơn đâu, em đã thay mặt anh cảm ơn anh ấy rồi.

- Em thay anh cảm ơn rồi? Vậy anh càng phải đi cảm ơn anh ta.

- Tại sao?

- Nếu em chưa thay mặt anh cảm ơn anh ta thì anh ta còn có thể tưởng là anh không biết, nhưng em đã thay mặt anh cảm ơn anh ta thì tất nhiên là anh đã biết rồi, anh không đi cảm ơn thì càng không ra gì.

Chỉ Thanh nói rồi đi ra ngoài, cô không dám ngăn anh lại, sợ càng ngăn cản càng làm dấy lên mối nghi ngờ trong anh, càng sợ nhỡ xảy ra đánh đấm gì thì sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.

Cô thấy anh đi đến trước cửa nhà Vệ Quốc, gõ cửa, không có ai thưa, bèn quay về hỏi cô:

- Hôm nay anh ta không có nhà?

- Người ta cũng là người có gia đình, cuối tuần không về nhà nấu nướng cho vợ con sao?

- Ngày thường anh ta làm ở đây, cuối tuần về nhà lại nấu nướng, thật là vất vả.

Cô cảm thấy trong câu nói của Chỉ Thanh có chút châm biếm, trong lòng rất căng thẳng.

Anh hỏi:

- Em có số điện thoại của nhà anh ta không?

- Sao em có số của nhà anh ấy được?

- Đến số điện thoại của nhà anh ta mà em cũng không có?

- Anh ấy ở nhà bố mẹ vợ, sao em lại có số ở đó?

- Vậy em có số điện thoại của anh ta ở đây không?

- Ở đây anh ấy không có điện thoại.

- Thế anh tìm đến khoa anh ta vậy.

Tuần sau Chỉ Thanh vừa rời khỏi nhà, cô vội tìm cơ hội nói việc này với Vệ Quốc:

- Anh ta nói muốn gọi điện thoại cảm ơn anh, em không biết rốt cuộc anh ta định làm gì, anh… hãy cẩn thận. Tất cả chỉ tại em, không nên nói ra chuyện nhờ anh nấu nướng… lúc đó em thấy anh ta có vẻ là người thấu tình đạt lý, nên mới nói ra.

Vệ Quốc an ủi cô:

- Có lẽ em nói ra lại tốt hơn, nếu anh ta nghe thấy hàng xóm bàn tán thì có thể mới không vui.

- Thế cũng phải.

Cô lo lắng lắm, nhưng hai ngày sau, Vệ Quốc bảo cô:

- Anh ta đã gọi điện cho anh, cảm ơn anh một thôi một hồi.

Cô thở phào:

- Cảm ơn anh thật? Không nói gì khác?

- Còn nói rất nhiều điều tốt về em, lo việc nhà cửa, kiếm tiền, đối đãi với bố mẹ hai bên, rất nhiều, anh ta hết lời ca ngợi em.

- Đúng không? Anh ta tán dương em với anh làm gì? Lẽ nào muốn maketing em cho anh, còn sợ anh… không đoái hoài đến em sao?

- Chắc chắn không phải là… maketing.

Anh tỏ ra ngại ngùng:

- Anh thấy Chỉ Thanh thật lòng yêu thương em, anh ta gọi điện thoại cho anh là vì muốn cảm ơn anh, bởi vì anh đã thay anh ta chăm sóc em. Anh ta không phải gọi để hỏi tội, cũng không phải để dò la bí mật. So với anh ta anh thật quá đê hèn.

Cô sợ nhất chính là cái kiểu anh tự đánh giá mình “đê hèn”, liền vội vàng nói.

- Anh không đê hèn.

- Sao lại không? Anh ta yêu em như vậy, hai người… yêu thương nhau như vậy, anh lại chọc gậy bánh xe…

- Anh đâu có chọc gậy bánh xe? Tại anh ta không biết nấu cơm chứ, lẽ nào lại không cho phép người khác giúp em?

- Anh ta không nói là không cho phép, anh ta chỉ cảm ơn anh không ngớt lời, khiến anh cảm thấy rất ái ngại…

- Việc anh làm đều là việc tốt, có cái gì mà phải ngại?

- Động cơ không trong sáng.

Cô vội tự kiểm điểm:

- Thôi đừng có nói có động cơ với không động cơ, đê hèn với không đê hèn gì, nếu phải nói thì… em mới là kẻ… đê hèn nhất.

- Em không đê hèn, em là người… phụ nử tốt nhất trên thế gian này.

- Anh cũng không đê hèn. Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian này.

- Anh ta mới là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian này.

- Tại sao? Em có bầu, anh ta đến cơm cũng không giúp em nấu.

- Có lẽ anh ta cố ý cho anh… một cơ hội.

Cô chưa từng nghĩ đến điều này, từ trước đến nay cô đều lo lắng Chỉ Thanh phát hiện ra sự việc sẽ đại náo thiên cung, chưa bao giờ nghĩ rằng Chỉ Thanh sẽ cho họ cơ hội. giờ được Vệ Quốc gợi mở, cô cũng có cảm giác có thể là như vậy. Chỉ Thanh từ rất lâu đã nói Vệ Quốc là “kẻ cướp số phận”, còn nói họ là Romeo và Juliet, là trúc mã thanh mai, chứng tỏ trực giác của anh ta thật sự rất chuẩn, vừa bắt đầu đã nhận ra quan hệ giữa hai bọn họ. Sau đó Chỉ Thanh lại đề cập đến giấc mơ đó, chưa chừng đó là sự thăm dò. Bản thân cô cũng từng thừa nhận mối quan hệ trúc mã thanh mai của cô với Vệ Quốc chỉ vì những lý do ngẫu nhiên mới không thể đến được với nhau.

Cô hỏi:

- Anh ta nhờ anh đến nấu cơm tiếp cho em không?

- Không.

- Vậy anh còn dám đến nấu cơm hộ em không?

- Đây không phải là chuyện dám hay không dám, chắc chắn anh sẽ đến nấu giúp em, cho đến khi anh ta biết nấu cơm thì thôi.

©STE.NT

Cô vội nói:

- Anh ta không học được, chắc chắn anh ta không học nổi đâu.

- Nấu cơm không phải là môn học cao siêu gì, sao lại không học nổi?

- Nhưng anh ta không muốn học! Anh ta nói với anh là anh ta sẽ học nấu ăn sao?

- Không.

- Đấy thấy chưa, anh ta có muốn học đâu.

- Cho nên anh nói là anh ta muốn cho anh một cơ hội.

Vệ Quốc vẫn đến giúp cô nấu cơm như trước, cũng không còn nhắc đến sự “đê hèn” của anh, nhưng cô có thể cảm thấy anh đang tích cực thoát khỏi sự đê hèn, khiến cho mình cao thượng hơn, bởi vì ngoài việc giúp cô nấu cơm, chăm lo cho cô trong cuộc sống ra thì anh tránh mọi cử chỉ, lời nói thân mật với cô, làm cô rất buồn.

Cô nói:

- Em không chịu nổi nữa, em muốn ly hôn với anh ta.

Anh liên tục ngăn cản:

- Sao có thể thế được, giờ em đề cập đến chuyện ly hôn, sao anh ta chịu nổi?

- Anh ta chịu được, lần đó anh ta nói nếu em đề nghị ly hôn thì anh ta sẽ đồng ý.

- Nhưng… đó cũng chỉ chứng tỏ là anh ta sẽ không… quấy rối chứ không phải là anh ta đồng ý chia tay với em.

- Em nghĩ anh ta sẽ đồng ý chia tay với em.

- Sao lại thế?

- Sao lại thế? Nếu anh ta không muốn chia tay với em thì sao cố ý cho anh một cơ hội?

Có vẻ anh đã bị cứng họng:

- Anh nói anh ta cho anh một cơ hội, cũng chỉ là nói bừa thôi, có lẽ bản thân anh ta không nghĩ như vậy.

Cô suy đoán:

- Em có cảm giác như anh ta đã làm lành… với cô người yêu cũ của anh ta.

Anh giật mình, nhìn dáng vẻ như muốn sờ trán cô xem có sốt hay không.

Cô giải thích:

- Lần trước anh ta… đến nhà Lận Phong… không giống như đi sửa mộ.

- Không phải đi sửa mộ thì còn có thể làm gì?

- Em cũng không biết, chỉ có cảm giác như vậy, có lẽ anh ta đi gặp Lận Phong.

- Nhưng… người yêu cũ của anh ta… Lận Phong… chẳng phải đã qua đời rồi sao?

- Ai biết được? Có thể Lận Phong… chưa chết?

- Không thể nào! Nếu chưa chết… vậy phần mộ đó là của ai?

- Dù sao em cũng chưa nhìn thấy phần mộ đó, cũng chưa nhìn thấy hài cốt, đều chỉ nghe anh ta nói thôi.

- Nhưng nếu Lận Phong chưa chết… anh ta tạo ra như vậy để làm gì?

Cô cũng không nghĩ ra lời giải đáp, đến mình cũng cảm thấy khiên cưỡng nói:

- Có lẽ chỉ là… khổ nhục kế?

- Nhưng lần đó anh ta bị ốm… chẳng phải em đích thân chăm sóc đó sao? Việc đó lẽ nào lại giả vờ được.

Anh khuyên nhủ:

- Đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, trông anh ta không giống với loại người giở thủ đoạn khổ nhục kế. Cho dù Lận Phong chưa qua đời, chắc chắn anh ta cũng không còn yêu cô ta nữa đâu, nếu không quay trở lại ngay với Lận Phong chứ?

- Có thể anh ta thấy em đang mang thai? Ngại không đưa ra lời đề nghị ly hôn?

- Sao có thể? Khi anh ta về đó sửa mộ, em lại chưa có thai… anh ta sao không đề nghị ly hôn lúc đó chứ?

Cô nghĩ cũng phải, có thể là do ảnh hưởng tâm lý khi mang thai, hay nghi thần nghi quỷ, cô hỏi:

- Vậy anh nói phải làm thế nào?

- Anh ta là người rất tốt, có tài, cũng rất yêu em, em đối với anh ta cũng không phải là không có tình cảm, hai người lại có con rồi, sao phải chia tay?

Cô muốn nói: Ai biết đứa trẻ này có phải là con anh ta hay không, cũng có thể là con của anh thì sao?

Nhưng cô cảm thấy nói như vậy chẳng có lợi gì, một là cũng không dám chắc mấy phần, hai là cô biết Vệ Quốc là người rất có trách nhiệm. Nếu nghe anh nói là con của anh thì chắc chắn sẽ cho rằng mình có trách nhiệm kết hôn với cô, mà giờ anh lại không thể lấy cô, vậy khác gì khiến anh khó xử đôi bề? Cô hà tất bắt anh gánh thêm gánh nặng tư tưởng nữa?

Vậy là cô không đề cập đến chuyện ly hôn nữa, cũng không miễn cưỡng bắt anh thân mật với cô nữa. Đối với cô, chỉ cần được thường xuyên nhìn thấy anh, nghe thấy anh là cô đã rất mãn nguyện rồi, đằng này cô còn có thể lúc nào cũng được anh quan tâm châm sóc cẩn thận, cô càng nên hiểu thế là đủ.

Về phía anh, cô biết không phải anh không có ham muốn sinh lý, cũng không phải không có nhu cầu tình cảm, nhưng anh lại phải chịu sức ép nặng nề của trách nhiệm, đạo đức, nếu hai cái buộc phải song hành thì tốt nhất là không nên thân mật, tránh vì những ham muốn nhất thời mà chuốc lấy cảm giác tội lỗi và tự trách về lâu dài.

Cứ coi nhau như là anh em kết nghĩa đi.

Kỳ nghỉ đông năm đó, bụng cô đã to, ngồi xe không tiện nữa nên không về thành phố F, bố mẹ đến thành phố G thăm cô, cùng cô đón Tết ở nhà cô.

Bố mẹ vừa về đến thì việc cơm nước do hai ông bà bao hết, Vệ Quốc dĩ nhiên lui về tuyến thứ hai, không dám đến nhà cô nữa.

Kỳ nghỉ đông năm đó trôi qua trong sự ồn ào, náo nhiệt, bố mẹ hai nhà gặp nhau, hai bên đều rất mãn nguyện.

Một hôm, Chỉ Thanh đến chỗ bố mẹ lấy đồ, Sầm Kim sợ lạnh, không đi, đợi Chỉ Thanh đi rồi cô nói với mẹ:

- Vệ Quốc cũng ở tầng này mẹ ạ.

Mẹ giật mình:

- Cùng tầng này?

- Vâng, ở ngay chếch đối diện với nhà con.

- Sao hai đứa lại đến ở tầng này?

- Là trùng hợp, không phải cố ý.

- Cậu ta… vợ và con cái cũng ở đó hả?

- Không, chỉ có mình anh ấy thôi.

- Cậu ta ly hôn rồi sao?

- Vẫn chưa, quan hệ vợ chồng Vệ Quốc không được tốt lắm, nhưng giờ anh ấy không thể ly hôn, vì cậu con trai bị bệnh tim bẩm sinh, phải đợi phẫu thuật xong rồi tính sau.

Cô kể lại tình trạng hôn nhận của Vệ Quốc cho mẹ nghe, mẹ thở dài nói:

- Đấy, cái thằng đó, sao số lại khổ thế chứ?

Hai mẹ con cùng thở vắn than dài một lúc rồi cô nói:

- Thời gian qua may có Vệ Quốc chăm sóc, mấy việc nấu nướng, việc nặng trong nhà đều nhờ anh ấy, nếu không Chỉ Thanh cứ tuần mới về một lần, về cũng chẳng biết nấu nướng, con thật mệt chết đi được.

- Mẹ đã bảo từ lâu để bố con đến giúp, con lại không chịu.

- Sao bố chăm con được? Bố không biết nấu cơm, sức khỏe lại không tốt, nếu đổ bệnh thì con cũng chẳng thể nào lo thuốc thang được cho ông.

- Chỉ trách mẹ, giờ vẫn chưa thể về hưu, nếu không mẹ đã ở lại đây chăm sóc con, có thể sẽ tốt hơn cả.

- Thế còn phải nói.

- Mẹ chồng con… bà ấy không thể…

- Mẹ con vẫn chưa thể về hưu, sao chăm con được? Hơn nữa bà cũng chẳng biết nấu nướng ra làm sao… năm xưa khi mang thai, bà cũng đều tự túc nấu lấy… đến giờ vẫn kể lại giai đoạn vinh quang đó, con bảo mẹ Chỉ Thanh đến nấu cơm cho con thì chắc chắn bà thấy con quá ư là … ẻo lả thôi.

Mẹ im lặng một lát rồi nói:

- Kim Kim, mẹ hiểu suy nghĩ của con, nhưng Vệ Quốc không đáng tin. Nếu nó thật sự thích con thì sao lại có mối nhân duyên đó? Con trai lại còn bị bệnh tim bẩm sinh, vợ thì điêu toa, chuyện này rất khó giải quyết. Con đừng vì nó mà chôn vùi cả cuộc hôn nhân đang rất ổn của con, thậm chí cả sự nghiệp của con.

- Mẹ yên tâm, con không làm thế đâu.

- Con nên nói với nhà trường xin đổi sang chỗ khác ở đi.

- Tại sao?

- Sợ người ta dị nghị, hàng ngày nó đến giúp con nấu cơm, cứ đập vào mắt hàng xóm bên cạnh, nếu truyền đến tai vợ nó thì con bé đó sẽ nhảy dựng kên là cái chắc, sao con có thể ngẩng đầu ở đại học G được?

- Hàng xóm có hỏi đến con đều nói Vệ Quốc là anh trai nuôi của con.

- Người ta tin sao?

- Có gì mà không tin? Hay là lần này mẹ chính thức nhận anh ấy là con nuôi đi.

- Giờ nó đang ở đây?

- Rất có thể, vì anh ấy chẳng có chỗ nào có thể đi được. Con sang xem anh ấy có nhà không?

Mẹ vội vàng gọi cô:

- Giờ đi làm gì? Lát nữa Chỉ Thanh về rồi.

- Không phải lo, Chỉ Thanh biết Vệ Quốc thường xuyên đến giúp con nấu cơm rồi. Mẹ, mẹ cùng con qua nhà anh ấy chơi đi, bố anh ấy giúp bố giải quyết chuyện đó, lẽ nào chúng ta không nên sang cảm ơn một chút sao?

Mẹ nghĩ một lát rồi cùng cô đến trước cửa nhà Vệ Quốc. Cô gõ cửa, Vệ Quốc ra mở.

Cô giới thiệu:

- Vệ Quốc, đây là mẹ em, anh còn nhớ không?

Vệ Quốc nói:

- Nhớ, nhớ, cô giáo Đào, không thay đổi chút nào, vẫn trẻ như xưa.

Mẹ nói:

- Vệ Quốc lớn quá, cao hơn trước nhiều, suýt nữa thì cô không nhận ra.

Vệ Quốc bê một cái ghế từ trong phòng ngủ ra, anh ngồi ghế còn để hai mẹ con cô ngồi trên sô pha, anh đi pha trà, lấy đồ ăn mời hai mẹ con cô, lại tìm thêm cái gối để cô dựa lưng.

Hàn huyên một hồi mẹ hỏi:

- Bố cháu giờ khỏe chứ?

- Rất khỏe ạ, thầy Sầm giờ vẫn khỏe chứ ạ?

- Rất khỏe, ông ấy cũng đến, nhưng giờ ông ấy đang ngủ. Bố cháu vẫn còn đang công tác à?

- Vẫn làm ạ, còn cô giáo Đào?

- Cô cũng chưa về hưu.

Ba người nói chuyện một lát thì hai mẹ con cô cáo từ. Về đến nhà mẹ thì thầm:

- Cái thằng này… thật đáng thương… tết nhất… cũng chẳng có chỗ nào, hay chúng ta mời nó đến ăn bữa cơm đi?

- Mẹ mời đi, mẹ mời anh ấy chắc chắn đến, trước đây anh ấy muốn gọi mẹ là mẹ lắm.

- Ừ, lúc đó vì hận bố nó, thành ra thái độ đối với nó cũng không hay, thằng bé này từ nhỏ không có mẹ, lúc đó hẳn thèm gọi tiếng mẹ biết bao, tiếc là mẹ cứ ngang không cho nó gọi một tiếng.

- Vậy từ hôm nay mẹ cho anh ấy gọi mẹ đi.

Sau khi Chỉ Thanh về, mẹ nói chuyện mời cơm Vệ Quốc, Chỉ Thanh rất tán đồng:

- Được ạ, tốt ạ, con đã nói mấy lần, mời anh ấy đến ăn cơm, bé yêu cứ nói không gặp anh ấy.

Mẹ và Chỉ Thanh cùng qua nhà Vệ Quốc mời anh sang ăn cơm, anh nói nhất định sẽ đến.

Bố mẹ đích thân vào bếp, làm một mâm cơm thịnh soạn, Chỉ Thanh chạy đi mua mấy chai bia. Sáu rưỡi Vệ Quốc đến, xách theo túi to túi nhỏ quà, tóc hình như cũng vừa mới sấy, quần áo cũng được thay, rất khôi ngô tuấn tú, giống diễn viên điện ảnh, Chỉ Thanh thì ăn mặc xuề xòa, trông như ông nội trợ.

Mọi người cùng ngồi ăn cơm, ba người đàn ông uống bia, giữa bữa Sầm Kim nói đến chuyện Vệ Quốc muốn gọi “mẹ” hồi nhỏ, mẹ như tự kiểm điểm trước Vệ Quốc.

Vệ Quốc cảm động đến nỗi nước mặt rưng rưng, luôn miệng nói:

- Cháu không trách cô đâu ạ, trách là trách bố cháu lúc đó… quá… lệch lạc, cháu cũng quá nghịch ngợm. Cháu nhân dịp này xin gọi cô một iếng “mẹ”

Vậy là Vệ Quốc trở thành con nuôi của mẹ, anh trai nuôi của Sầm Kim.