Trúc Mộc Lang Mã

Chương 5: Lợi ích của việc có em trai




Bọn Uông Chí Cường sau khi quẹo hai đầu phố đã chậm rãi đuổi kịp được Phó Khôn và Tôn Vĩ.

Trên trán Tôn Vĩ đã đổ mồ hôi, Phó Khôn đạp xe đạp quen như nghịch ngón tay, bình thường kể cả chở thêm nó, cho dù là tuyết rơi một lớp mỏng như bây giờ cũng vẫn có thể đạp rất nhanh. Nhưng hôm nay lại khác, Phó Khôn là một tay giữ một tay bám, không dễ dùng sức, chẳng mấy chốc đã để bọn Uông Chí Cường đuổi kịp.

“Khôn Tử,”  Tôn Vĩ quay đầu lại nhìn, ba bốn thằng đạp xe, từ từ lại gần bọn họ, “Không thì để tao xuống đi, mày đạp thế này chậm quá, chưa đến sân nhà mày đã…”

“Đừng nói linh tinh nữa,” Phó Khôn cắm đầu cắm cổ đạp, “Mày mang theo bi ve không?”

“Mang theo, làm sao?” Tôn Vĩ thò bàn tay vào trong cặp mình, lần mò tới một túi bi ve.

“Tung đi!” Phó Khôn nói.

“Cái….” Tôn Vĩ hô một tiếng, mấy viên bi ve này nó thắng được cũng chẳng dễ, mà còn chưa nói xong hết câu, nó đã lập tức hiểu được ý của Phó Khôn, “Ném hết à.”

“Ném hết, đừng tiếc, tao đưa hết cho mày.”

“Không cần của mày, tao thắng tiếp là được.” Tôn Vĩ không hề do dự, lấy túi bi kia ra, quay đầu nhìn lại phía sau, vung về phía Trương Nghĩa Vĩ cách bọn họ gần nhất.

Trương Nghĩa Vĩ vốn đang đạp xe rất cẩn thận, trên đường có vụn băng, phải đạp vào chỗ đã bị đằn thành nước bùn, giờ Tôn Vĩ vừa vung ra một cái, bi ve nhảy lên trên mặt đất, trốn cũng chẳng có chỗ trốn, chúng nó lại đang đạp ở tốc độ này, đằn lên một viên thể nào cả người lẫn xe cũng sẽ ngã xuống đất.

“Tao——“ Trương Nghĩa Vĩ kéo dài giọng vừa định chửi, còn chưa kịp nói hết, bánh xe trật một cái, xe loạng choạng hai cái xong liền ngã xoạch xuống đất, nó lăn mấy vòng trên đất, tiện thể kéo ngã thêm hai thằng phía sau, mấy thằng ngã thành một đống.

Tôn Vĩ toét miệng cười nửa ngày: “Khôn Tử, nhìn kìa!”

Phó Khôn quay đầu lại liếc mắt mộ cái, hò to: “Ối mông ngã thành ba cánh hoa rồi ——“

“Mày bớt thêm dầu vào đi!” Tôn Vĩ vỗ lên người Phó Khôn, mấy thằng kia bị ngã đã mất mặt lắm rồi, lại bị Phó Khôn ồn ào thêm như thế, mai không phải sẽ phế luôn hai đứa nó đi à, “Mau đạp đi!”

Uông Chí Cường đạp xe cũng không tệ, trong đám hỗn loạn tưng bừng kia vậy mà không hề bị ngã, vòng qua mấy đứa giữa đất tiếp tục đuổi, hơn nữa bởi vì vừa mở màn trận chiến đã bị mất mặt, thằng cha có vẻ căm lắm, trắc trở đạp xe, không nói gì đuổi tới.

Phó Khôn không nói nữa, nhoài người xuống đạp mạnh mấy cái.

Con xe phượng hoàng cũ mẹ cho Phó Khôn cũng khá ngon, đạp mấy cái đã vọt đi.

Phó Nhất Kiệt ngửa mặt nhìn lên trời, tuyết càng rơi càng nặng.

“Đừng ngửa mặt lên,” Dì ở bên cạnh nở nụ cười, kéo mũ xuống cho nó, “Mặt ướt hết rồi.”

Dì dẫn nó đi mua đồ dùng học tập, đồ dùng học tập trong cặp nó đều là trại trẻ mồ côi phát cho, là đồ cũ người khác quyên góp cho trại trẻ mồ côi, nó không có hộp bút, hai cái bút chì đã bị dùng thành đầu bút ngắn tũn rồi, tẩy cũng chỉ còn chút bằng hạt đậu.

“Chốc nữa con thích hộp đựng bút, bút thế nào thì nói với dì, dì mua cho con…” Dì kéo nó vừa nói vừa đi ra cổng chính sân, nhưng lại đột nhiên dừng chân, nhìn về phía đầu kia con đường.

Phó Nhất Kiệt rướn người cũng thò đầu ra nhìn, nhưng không nhìn thấy gì đặc biệt cả.

“Phó Khôn!” Dì đột nhiên hét to một tiếng.

Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn, tiếng hét bất thình lình giống như ngoài cổng trường hôm nay làm nó sợ tới mức run người một cái, lại ngồi phịch mông xuống đất.

“Ôi, cục cưng sao con lại sợ ngồi dưới đất rồi…” Dì vội vàng kéo nó lên phủi phủi, “Con đứng đây, anh con lại sinh sự rồi.”

“Phó Khôn! Con làm gì đấy! Lăn ngay qua đây cho mẹ!”

Lúc giọng mẹ vang lên từ phía trước, Phó Khôn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Uông Chí Cường ở phía sau đã dán tới, mắt nhìn thấy hai xe sắp đâm vào nhau, tốc độ này nếu như thật sự ngã ra, là cậu sẽ phải nẹp thêm cái tay nữa, có khi thêm một tháng cũng không lành được.

Tiếng quát này của mẹ khiến Uông Chí Cường theo phản xạ bóp phanh xe, lập tức rớt lại phía sau cậu.

Có điều…. tuy tạm thời thoát được Uông Chí Cường, mẹ đang đứng phía trước có khi còn đáng sợ hơn.

“Xuống xe!” Mẹ chạy tới trên vỉa hè, chỉ vào cậu.

Cậu cúi đầu nhảy từ trên xe đạp xuống, Tôn Vĩ cũng nhanh chóng nhảy xuống theo, cúi đầu đi theo sau cậu.

Uông Chí Cường đuổi theo lần nữa, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, vặn tay lái một cái định bỏ đi.

Bọn trẻ con lớp sáu, cho dù có hung hăng, có trâu bò đến thế nào đi nữa, thấy “người lớn” thật đều sẽ thấy sợ.

Nhưng mẹ không cho thằng nhóc cơ hội này, xông tới đè tay lái lại: “Cháu tên là gì!”

“Liên quan gì đến cô?” Uông Chí Cường kéo xe muốn đi, lẩm bẩm trong miệng không phục.

“Vậy được, Đại Ngốc, cháu đang đuổi theo Phó Khôn đúng không, sao lại đuổi?” Mẹ dứt khoát đổi luôn lại tên cho Uông Chí Cường.

“Cô mới là Đại Ngốc!” Uông Chí Cường nổi giận.

“Vậy cháu tên là gì hả Đại Ngốc.” Mẹ cười rất hiền hòa.

“Uông Chí Cường!”

“Uông Chí Cường, sao cháu lại đuổi theo hai đứa Phó Khôn?”

“Chẳng vì sao cả! Tự tôi muốn thì tôi đuổi, cô quản được chắc?” Uông Chí Cường kéo tay lái.

Mẹ thả lỏng tay: “Không sao cả à, không sao cả thì cháu đi đi.”

Uông Chí Cường có lẽ là chưa bao giờ gặp được “người lớn” dễ dàng bỏ qua cho nó như thế, sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Đi mau!” Mẹ đột nhiên cao giọng quát, “Thêm lúc nữa cô đánh cháu cũng là tự cô muốn!”

Phó Khôn nhìn Uông Chí Cường đạp xe đi chạy mất tăm như một làn khói, không nhịn được cười.

“Cười gì mà cười!” Mẹ đẩy cậu một cái, rồi chỉ vào Tôn Vĩ, “Tôn Vĩ, con mau về nhà đi, con nói xem một đứa ngoan ngoãn như con cả ngày đi theo Phó Khôn làm gì, học được cái gì đâu!”

“Chào dì.” Tôn Vĩ cúi đầu vung cặp sách lên vai, nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi to, “Khôn Tử, mai tao đến gọi mày!”

“Biết rồi!” Phó Khôn cũng hô to một tiếng, sau đó một lần nữa cúi đầu, cùng mẹ đi vào trong sân.

“Mẹ dẫn Nhất Kiệt đi mua bút vở các thứ, cơm mẹ bắc lên bếp nấu rồi, con về nhà rồi thì nhìn qua.”

“Vâng,” Phó Khôn ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nhất Kiệt đang đứng ngây ngốc ở ven đường, cậu đẩy xe chạy tới, “Một Khúc.”

“Anh.” Phó Nhất Kiệt bịt khẩu trang nhỏ giọng gọi cậu một tiếng.

“Này,” Phó Khôn lấy từ đâu đó ra một túi lonely god cho nó, “Ăn bao giờ chưa?”

Phó Nhất Kiệt cầm lấy nhìn, lắc đầu một cái.

“Ăn ngon lắm, ăn đi.” Phó Khôn bóp bóp mặt nó, mềm cực kỳ, cảm giác rất dễ chịu.

Mẹ dẫn Phó Nhất Kiệt mua một đống vở với bút về đến nhà, cơm đã nấu xong, Phó Khôn mới vừa bưng nồi về nhà.

“Bố con tuần này đi làm ca tối,” Mẹ chỉ ghế bên cạnh bàn, “Con ngồi xuống, mẹ con ta nói chuyện trước.”

“Mẹ…” Phó Khôn miễn cưỡng ngồi xuống ghế, nhìn Phó Nhất Kiệt đang ở một bên.

“Nhất Kiệt về phòng đọc sách đi, anh con còn sợ mất mặt nữa kia.” Mẹ dẫn Phó Nhất Kiệt vào trong căn phòng nhỏ, đưa mấy quyển truyện tranh nhiều tập cho nó xem, lúc đi ra còn cầm trên tay cuốn vở Phó Khôn hay vẽ.

Phó Khôn nhìn vở, không biết mẹ định làm gì.

“Vẽ tranh cho mẹ xem đi, vẽ chân mẹ hôm nay đạp con.” Mẹ đặt vở trước mặt cậu.

Phó Khôn chần chừ trong chốc lát, lấy bút chì ra, mẹ đang đùa cái gì đây? Là biết rõ mình ngày nào ngồi trên bàn cũng đều không làm bài tập mà là toàn ngồi vẽ tranh?

Cậu vạch vạch vài nét bút trên giấy, cúi đầu bắt đầu vẽ, không phải vẽ tranh mẹ đạp người thôi à, dễ.

Gần mười phút sau, cậu vẽ xong, mẹ nhìn thử, còn gật đầu rất hài lòng: “Vẽ cũng đẹp, còn tưởng tay trái vẽ không đẹp bằng tay phải, thêm bức nữa đi, vẽ em trai con ngồi đặt mông dưới đất.”

Phó Khôn ngơ ngác, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của mẹ, vẽ một bức tranh cục tròn nhỏ Một Khúc ngồi trên chồng tuyết.

“Không sai, hình như đúng là thế này.” Mẹ lấy sang xem, gật gù.

“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Phó Khôn không nhịn được hỏi một câu.

Mẹ không nói gì, giơ tay lên một cái, xé hai bức tranh từ trong quyển vở xuống, Phó Khôn chưa kịp phản ứng được, mẹ lại bắt đầu xé hai tờ giấy này.

Phó Khôn ngơ ngác, nhìn mẹ xé cả hai bức tranh này thành từng dải giấy, rồi lại xé thành đoạn ngắn hơn, cuối cùng xé thành từng mảnh vụn nhỏ.

Xé xong rồi, mẹ đi tới giữa nhà, tung giấy vụn trong tay ra sàn: “Nhặt lên, ghép lại.”

“Mẹ ——” Phó Khôn kêu, thế này còn ghép lại được thế nào nữa! Một bức thôi còn được, hai bức, còn xé nát vụn như thế!

“Mẹ đi nấu ăn, con làm đi, làm không xong thì đừng ăn cơm.” Mẹ cầm tạp dề tới buộc vào, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi nhà.

“Mẹ, mẹ cứ đánh con một trận cũng được mà!” Phó Khôn tiếp tục gọi.

“Thế mệt lắm,” Mẹ từ ngoài hành lang trả lời, “Mau ghép lại đi!”

Phó Khôn thở dài, sững sờ nhìn một đống giấy vụn trên mặt đất mãi một lúc lâu, rồi chậm rãi nhặt đống vụn giấy lên trên bàn.

Bắt tay vào từ chỗ nào đây!

Đang lo lắng ở đây, Phó Nhất Kiệt không biết từ lúc nào đã đi ra từ trong căn phòng nhỏ kia, kéo ghế tới ngồi bên cạnh bàn, ngồi lên nghiêm túc.

“Em làm gì thế?” Phó Khôn nhìn nó.

Nó không nói gì, vươn ngón tay nhặt mấy vụn giấy lên nhìn, rồi bỏ qua một bên.

Phó Khôn nhìn chằm chằm động tác của thằng bé, nhận ra nó đang chọn mấy mảnh vụn không có nét vẽ ra bên ngoài.

“Có em trai tốt thật đấy.” Phó Khôn hiểu được ý định của Phó Nhất Kiệt, lập tức cười.

Phó Nhất Kiệt vẫn không nói gì, cúi đầu lựa rất nghiêm túc, Phó Khôn cũng nhoài người ra bàn, bắt đầu lựa cùng nó.

Chẳng mấy chốc, hai đứa đã nhặt xong hết giấy trơn.

Việc tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy nữa, Phó Khôn nhặt một mảnh giấy khá lớn để riêng, hơi hơi đoán được vị trí, để ra trên bàn.

Nhưng cật lực thật lâu, cũng chỉ mới ghép được nửa cái chân vô ảnh của mẹ.

“Haiiii…” Phó Khôn thở dài, “Hôm nay là không ăn được cơm rồi.”

Phó Nhất Kiệt ngừng tay, trượt xuống khỏi ghế, chạy vào trong căn phòng nhỏ, từ bên trong túi áo khoác bông nhỏ của mình lấy ra gói lonely god Phó Khôn cho nó ra, để lên bàn.

“Làm gì thế?” Phó Khôn sững sờ, “Em không ăn à?”

“Anh ăn đi.” Phó Nhất Kiệt nói xong liền quay đầu chạy ra khỏi nhà.

Phó Khôn ngây ra: “Em làm gì thế!”

Lúc Phó Nhất Kiệt chạy vào bếp, thấy dì đang cùng mấy người hàng xóm vừa tám chuyện vừa nấu ăn.

Trong phòng bếp đông người, nó lập tức hơi căng thẳng, bám khung cửa không dám đi vào.

“Ô, Thục Cầm, đây không phải con trai mới nhà cô à?” Có người nói một câu.

Dì quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy nó: “Sao vậy Nhất Kiệt?”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, bám khung cửa nhìn dì, chưa tới hai giây, trong mắt đã toàn là nước mắt.

“Đây là sắp khóc à?” Một bà cụ khom lưng nhìn nó.

“Sao vậy cục cưng! Anh con bắt nạt con đúng không!” Dì thả cán chảo ra, chạy tới, ôm lấy nó.

Nước mắt vốn đang ngập trong vành mắt Phó Nhất Kiệt lập tức trào ra, nó nói bằng giọng nức nở: “Cho anh ăn cơm đi.”

“Rồi, được được được, cục cưng con đừng khóc,” Dì nhanh chóng lau nước mắt cho nó, nói liên tiếp, “Cho anh con ăn cơm, cho anh ăn cơm, ăn cơm.”

Lúc Phó Khôn bị mẹ kéo vào buồng trong, Phó Khôn vẫn đang ghép cái mông mình, mẹ hỏi cậu luôn: “Nói đi, có phải con bảo Nhất Kiệt đi khóc với mẹ không.”

“Ơ?” Phó Khôn ngây người, không phục lắm, dỏng cổ lên, “Đâu, chuyện của con tự con chịu, sao có thể bảo một đứa bé con đi xin mẹ được.”

“Vậy là tự em đi? Ôi, mẹ bị em khóc cho mà lòng cũng nát,” Mẹ ôm ngực, “Mặt đầy nước mắt nói với mẹ cho anh ăn cơm đi.”

Phó Khôn nhìn mẹ thế kia liền cười: “Mẹ làm gì thế…”

“Thôi, đừng có cố nữa, chắc con cũng chẳng ghép lại được đâu mà,” Mẹ phất tay một cái, kéo cậu tới bên cạnh, “Khôn Tử, không phải mẹ không cho con vẽ, mẹ thấy con vẽ rất đẹp, cũng đồng ý cho con vẽ, thế nhưng mà, bài tập có mỗi từng đó, làm xong còn chưa mất đến một tiếng, làm xong rồi vẽ không được sao?”

Phó Khôn cau mày cắn môi: “Con thấy phiền lắm.”

“Thế con cả ngày bị thầy đuổi theo bảo gọi phụ huynh đến thì không phiền?” Mẹ lườm cậu một cái, “Mẹ đây cả ngày bị cả đống thầy cô vây quanh mẹ lại không phiền chắc.”

Phó Khôn há hốc miệng không nói nên lời.

“Con xem, con đánh nhau, lên lớp không tập trung tư tưởng, giả chữ ký mẹ, mẹ đều chưa nói gì con, đúng không?” Mẹ thở dài, “Mẹ vốn cũng chẳng mong con có thể ngoan đến thế nào, nhưng có một chút bài tập này, tốt xấu gì cũng làm chứ, mẹ sinh con còn khó sinh đây này, con cũng thương mẹ con đi, đừng để thầy cô cả ngày tìm mẹ được không?”

Phó Khôn cúi đầu không nói gì.

“Nói đi, vì mẹ anh, anh làm mỗi tí bài tập thôi mà cũng không được à!” Mẹ đẩy cậu một cái.

“Được!” Phó Khôn cắn răng, “Sau này con sẽ làm hết, thật ra cũng là do dạo này tay bị thương nên con lười làm mà.”

“Vẽ vẫn vẽ được, viết mấy chữ thì có gì mà lười, cứ quyết định thế đi, làm bài tập!”

“Vâng.” Phó Khôn gật đầu.

“Con trai ngoan, nghĩa khí.” Mẹ vỗ vai cậu.

Mẹ nói với cậu xong, rồi chạy một mạch ra nhà bếp, “Thức ăn của tôi sắp cháy rồi——“

Phó Khôn đi từ buồng trong ra, Phó Nhất Kiệt đang quỳ gối trên ghế, ghép lại tranh của cậu trên bàn, cậu nhìn kỹ hai mắt Phó Nhất Kiệt, trông không giống như vừa khóc lắm, chắc là ấn phải công tắc.

“Một Khúc,” Cậu đi tới, một cánh tay đưa tới từ phía sau bế Phó Nhất Kiệt lên, ôm nó ngồi xuống ghế sofa, “Đến đây, cho anh thơm một cái.”

Phó Nhất Kiệt chưa bao giờ được ai thơm cả, cũng chưa bao giờ gặp được yêu cầu như thế, ngồi trên đùi cậu không hề động đậy.

Phó Khôn ôm chầm nó tới, dùng sức thơm xuống mặt nó một cái: “Anh đang nói em ra ngoài làm gì đây, xin mẹ cho anh à?”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, đây mới là lần đầu tiên có ai đó thơm nó, cái thơm mang theo ấm áp, rất dễ chịu.

Nó ôm lấy cổ Phó Khôn, cũng thơm lên mặt anh nó một cái.

“Ôi, còn có tiếng kia,” Phó Khôn cười ngặt nghẽo, lau mặt một cái, “Thơm cho anh dính đầy nước bọt cả mặt, em liếm đấy à?”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, nhìn Phó Khôn rất lâu, rồi cúi đầu cười hơi ngượng ngùng.

Phó Khôn sửng sốt, một lúc sau mới hét to về phía hành lang: “Mẹ! Một Khúc biết cười này ——“

Một tiếng hét này suýt nữa khiến Phó Nhất Kiệt ngã từ trên đùi cậu xuống, vốn là hơi ngượng ngùng rồi, giờ lại càng ngượng hơn, cúi đầu chỉ muốn bỏ chạy.

“Đừng động đậy, đừng động đậy, anh không hét nữa,” Phó Khôn cười ôm nó, “Nhanh, cười thêm cái nữa cho anh xem.”

Phó Nhất Kiệt nhìn cậu chằm chằm, nụ cười trên mặt đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt mờ mịt lại có hơi nhút nhát như mọi khi.

“Ai…” Phó Khôn hơi thất vọng, bóp bóp mặt nó, “Cười một cái thôi mà khó vậy à?”

Phó Nhất Kiệt rũ mí mắt xuống nhìn áo len của mình không nói câu nào, Phó Khôn rung rung chân: “Này, Một Khúc, bàn với em chuyện này.”

Phó Nhất Kiệt gật đầu.

“Sau này anh trêu em cười, em phải cười, được không?”

“Ừm.” Phó Nhất Kiệt đáp rất nhỏ.

Phó Khôn hà hơi lên tay, rồi thò bàn tay vào trong áo thằng bé, nhéo mấy cái trên eo nó: “Cười mau.”

Phó Nhất Kiệt chưa bị cù bao giờ, đầu tiên là sững sờ, sau đó là cố hết sức muốn tránh ra, giãy dụa được hai cái đã cười.

Nụ cười lần này không giống trước đó, lần này nó cười ra tiếng, tiếng cười giòn tan vang vô cùng.

Phó Khôn vừa nghe thấy là hăng hái, đè nó xuống sofa lại cù eo thằng bé một trận.

Phó Nhất Kiệt vừa lăn qua lăn lại trên ghế sofa, vừa cười khanh khách tới mức mắt cũng không mở ra nổi.

Mãi một lúc sau, Phó Khôn mới dừng tay, lấy ngón tay chọc lên mặt nó: “Bé con, em cười rộ lên tiếng cười to thật đấy.”

Phó Nhất Kiệt nằm trên ghế sofa thở hổn hển, mặt bị cười đỏ lên.

“Có anh trai thích không?” Phó Khôn gảy một cái lên chóp mũi nó, cậu vẫn chưa hề xác nhận chuyện này với Phó Nhất Kiệt.

“Thích.” Phó Nhất Kiệt ho khan hai tiếng, rồi gật đầu.