Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 37: Chương 37






Dù biết hệ thống sẽ không tùy tiện phát hành nhiệm vụ, nhưng vừa bước vào phòng y tế, Khương Khả vẫn bị tình cảnh hiện tại của Ngân tê giác làm cho kinh hãi.

Da bị nứt nẻ, các vết thương ở tứ chi gần như hằn sâu vào cả xương, ngay cả chiếc sừng bạc, biểu tượng của loài Ngân tê giác cũng bị gãy đôi.

Các y tá xung quanh tỏ vẻ lo lắng, họ liên tục cố gắng cầm máu bằng băng gạc và các dụng cụ, nhưng tiếc là vẫn không có tác dụng.

Máu vẫn không ngừng chảy ra từ các vết thương, chẳng mấy chốc cả chiếc giường đã bị nhuộm đỏ.

Khương Khả nhịn không được kêu meo meo hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, bị thương vầy cũng quá nặng rồi?"
Khương Khả tuy không lớn, nhưng phụ để ở bên cạnh lại hiển thị rất rõ ràng, một lính canh thấy vậy liền nhanh chóng ngăn cản cậu tiến lên.

"Đừng vào, bên trong lộn xộn.

Mày tới tìm Nguyên soái sao, ngài ấy hiện tại không có ở đây, mày đi phòng họp kiếm thử đi."
"Meo meo." Cái đuôi của Khương Khả chỉ vào phụ đề bên cạnh, biểu thị cậu không tới tìm Trạch Duy Á, cậu muốn hỏi tại sao con Ngân tê giác lại bị thương thành như vậy.

Linh canh trông có vẻ khó xử, suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh ta nói: "Chỉ là một tai nạn thôi, lúc trước nó bị trúng độc đã được giải gần hết rồi, nhưng không hiểu sao tối qua đột nhiên hung bạo lên tấn công làm người khác bị thương, thậm chí nó gần như muốn lao thẳng ra khỏi phi thuyền.

Người canh gác không biết phải xử lý ra sai, trong lúc vô tình lại kích hoạt bẫy ở trong hành lang, sau đó...!nó trở thành như thế này.

"
Guyue là chiến hạm, các thiết bị, cạm bẫy ở trong đó không cần nói cũng biết khủng bố ra sao, đừng nói là Ngân tê giác, nếu thay bằng linh sủng có sức phòng ngự cao cũng không cách nào chống lại.

Bỗng nhiên tấn công người.

Khương Khả giấy giật lỗ tai, chẳng lẽ do chất độc lần trước vẫn chưa được xử lý sạch sẽ.

[Không phải vì độc tố, đêm qua con Ngân tê giác này đột nhiên trở nên kích động, có lẽ là do nó cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm nên tìm cách rời khỏi phi thuyền đến cứu người.


"Vì chuyện tối qua sao?" Khương Khả không khỏi kinh ngạc.

Đêm qua, Phạm Lâm đưa cậu rời khỏi tinh hạm, vốn anh ta định coi cậu là con bài đến giao dịch với người tên Bell kia, không nghĩ tới đối phương từ lúc đầu đã có ý định giết người diệt khẩu, thế nên giữa đường Phạm Lâm thiếu chút nữa chết trong giữa những quả bom plasma đầy nhà.


Mà theo ý của hệ thống, con Ngân tê giác có lẽ cảm nhận được tình hình của Phạm Lâm nên nóng lòng muốn đi cứu người, lại bị mọi người nhầm lẫn là điên cuồng, do đó dưới tình thế cấp bách mới bị lính canh làm ngộ thương.

Nếu quá trình thực sự là như vậy, thì con Ngân tê giác này thật sự không chỉ là xui xẻo không đâu.

Khương Khả cảm thán một câu, chợt nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ phòng y tế.

Phạm Lâm bị còng tay, hai mắt đỏ hoe, gần như cả người bổ nhào đến trước một tên lính canh trẻ tuổi: "Ai bảo cậu trực tiếp dùng bẫy, không phải trong tay cậu có súng sao, chẳng sợ lúc ấy ngươi bắn bị thương nó, nó cũng không có khả năng bị thương như bây giờ! "
"Anh còn mặt mũi mà nói với tôi," Vốn tên linh canh còn có chút áy náy, nghe vậy liền tức giận, đẩy Phạm Lâm ra.

"Rõ ràng là do lúc trước anh hạ độc nó, khiến nó đột nhiên phát điên làm đả thương người khác, nếu không phải do vậy thì tối hôm qua trong lúc cấp bách tôi đâu có vô tình mở bẫy.

".

"Cậu..." Phạm Lâm bị đẩy khiến cho lảo đảo, vừa định nói, chợt thấy bác sĩ ở bên giường lắc đầu.

"Không được, quá nhiều vết thương, máu không ngừng chảy ra."
Phạm Lâm ngẩn ra, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người trầm mặc, đột nhiên hắn xoay người xông thẳng đến trước mặt Khương Khả: "Tôi biết cậu có cách.

Lần trước nó trúng độc phát điên, cũng là cậu đã giúp giải quyết, lúc này cậu cũng có cách giỏ quyết đúng không.

"
Khương Khả ngẩng đầu nhìn hắn.

Hàn Nghiêu vốn chỉ đứng một bên vây xem liền hoảng sợ, nhanh chóng đứng trước mặt Khanh, đá Phạm Lâm ra.

"Đủ rồi, nếu còn không thành thật, bây giờ tôi liền đưa cậu đến phòng tạm giam."
Nói xong quay đầu lại nói với Khương Khả: "Được rồi, chuyện ở đây bé không cần lo nữa, mau trở về đi.

Lúc trước cậu ta hạ độc con Ngân tê giác để tạo hỗn loạn bắt bé, hiện tại bé cứu con Ngân tê giác kia thì hắn cũng không biết ơn bé đâu.

".


Khương Khả kêu meo meo, mặc kệ lúc trước Phạm Lâm làm chuyện gì thì con Ngân tê giác cũng vô tội, hơn nữa nó lại là nhân vật chính trong nhiệm vụ, cho nên không thể không cứu.

"Cậu muốn cứu nó?"
"Nguyên soái?" Khi nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau Hàn Nghiêu kinh ngạc quay đầu lại.

Trạch Duy Á đi vào phòng y tế, vươn tay ôm lấy Khương Khả.

Khương Khả cọ cọ mu bàn tay anh, gật đầu kêu meo meo.

"Đúng là muốn cứu, nhưng có điều kiện, có thể giải trừ khế ước linh sủng đúng không?"
"Ừ." Trạch Duy Á bất ngờ nhìn cậu, liền thấy Khương Khả ngoắc ngoắc cái đuôi, xoay người nhảy trở lại mặt đất, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Phạm Lâm.

"Đúng là tôi có cách để cứu nó, nhưng sau khi tôi cứu nó, anh phải lập tức giải trừ khế ước linh sủng, hơn nữa vĩnh viễn không được tới tìm nó, anh làm được không?"
Theo quan điểm của Khương Khả, điều xui xẻo nhất đời này của con Ngân tê giác đó là đã ký khế ước với một chủ nhân như vậy, trừ khi hai người hoàn toàn tách rời nhau, nếu không thì con Ngan tê giác này lần sau vẫn có thể sẽ gặp phải điều tương tự.

"Được." Phạm Lâm mặt mày xám xịt, qua một hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng gật đầu.

...!
Con Ngân tê giác nằm im bất động ở trên giường, mấy vết thương trên người vẫn còn rỉ máu, Khương Khả đi vòng quanh vết máu cẩn thận thăm dò hơi thở của nó.

Vẫn còn thở, nhưng nó đã rất yếu.

Khương Khả: "Giúp tôi kiểm tra xem hiện tại sinh mệnh lực của nó còn lại bao nhiêu."
[Được...!Bắt đầu đo lường kết quả: Ngân tê giác
Trạng thái: Trưởng thành
Tuổi: 10 tuổi và 9 tháng
Tình trạng: có nhiều vết thương, mất máu nghiêm trọng, chỉ còn dưới 15% sinh lực.


Khương Khả: "Còn chưa tới 15% sao? Nếu dùng cỏ cầm máu thì cần bao nhiêu hạt mới có hiệu quả."
【Ít nhất mười viên.



Khương Khả im lặng, lúc trước cậu rút thăm trúng thưởng cũng mới chỉ rút được 20 viên, trong vườn cậu đã đem 10 viên đi trồng, bây giờ cũng chỉ còn lại có 10 viên, mà theo tình huống hiện tại, thì có lẽ phải dùng hết tất cả những viên còn lại.

"Quên đi, giúp linh sủng quan trọng hơn." Khương Khả giật giật lỗ tai.

Dù sao vẫn còn rất nhiều lần rút thăm trúng thưởng, mà con Ngân tê giác trước mặt thì cần phải cầm máu càng sớm càng tốt nếu không nó sẽ chết.

Đọc lại một lượt giới thiệu về Cỏ cầm máu, Khương Khả không tiếp tục do dự, lấy hết tất cả hạt Cỏ cầm máu ra.

Vỏ của hạt cầm máu hơi cứng, các thành phần hứu hiệu đều ở bên trong, muốn phát huy tác dụng thì chỉ có thể phá bỏ hoàn toàn lớp vỏ cứng bọc bên ngoài.

Khương Khả hết sức chăm chú, vận dụng hết khả năng của mình để mài vỏ hạt, sau đó cẩn thận nghiền thành bột, cuối cùng rải đều lên vết thương của Ngân tê giác.

"Bé dễ thương dùng cái gì vậy nhỉ? Nó có tác dụng gì không?" Hàn Nghiêu đứng bên cạnh không khỏi hỏi.

Trạch Duy Á lắc đầu không nói.

"Nguyên soái..." Hàn Nghiêu nhịn không được sốt ruột, chính là phiền não chuyện nếu tiếp theo không chữa được thì phải làm sao, bỗng nhiên nghe tấy tiếng kinh hô của y tá.

"Ngưng, máu đã ngừng!"
"Thật sao?" Hàn Nghiêu vội vàng tiến vào, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.

Tuy Ngân tê giác có lớp da dày và sức phòng ngự cao, nhưng một khi đã bị thương thì hầu như rất khó chữa khỏi, vừa rồi ngay cả thiết bị chữa trị cũng không chữa được, sao con mèo trắng nhỏ này chỉ đi qua một lúc đã ngừng chảy máu.

Ngân tê giác nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, nhưng vết thương gớm ghiếc ban đầu đã không còn máu chảy nữa, thậm chí còn có dấu hiệu từ từ khép miệng lại.

Hàn Nghiêu dụi mắt khó tin.

Chúa ơi, nó thực sự hiệu quả.

"Ừm, chỉ cần cầm máu là được." Bác sĩ phụ trách cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghe được lời nói của bác sĩ, vẻ mặt Phạm Lâm thoáng giãn ra, cả người ngã xuống đất.

Khương Khả đợi một lúc, xác định Ngân tê giác đã hoàn toàn qua khỏi cơn nguy kịch, mới nhẹ nhàng nhảy xuống giường bệnh.

"Cảm ơn," Cậu nghe thấy tiếng thì thầm khi đi qua Phạm Lâm, "Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra đêm qua."
Khương Khả không có gì để nói với người này, vì vậy cậu giả vờ như không nghe thấy, đi vòng qua hắn.


...!
Vừa bước ra khỏi phòng y tế, Khương Khả đã bị Hàn Nghiêu ngăn lại.

Người thanh niên mặc quân phục lúc này đang nở nụ cười nịnh nọt, thậm chí còn đặc biệt cúi người xuống để cố gắng ngang hàng với Khương Khả.

"Này, chờ một chút, vừa rồi bé dùng cái gì vậy? Tôi trao đổi với bé nha."
Khương Khả liếc nhìn người đối diện cạn lời.

Nếu thật sự có thêm hạt cỏ cầm máu, cậu cũng muốn trao đổi, nhưng Cỏ cầm máu là linh đan trung cấp do hệ thống sản xuất chỉ có thể lấy bằng cách rút thăm ngẫu nhiên, hơn nữa cậu cũng không mua được trong cửa hàng hệ thống.

May mắn thay, cuối cùng cậu cũng nhớ ra đã trồng một vài hạt trong vườn rau di động của mình, chúng không bị mất hoàn toàn.

Khương Khả: "Đã hết.

Nếu muốn, chỉ có thể chờ đợt cây Cỏ cầm máu tiếp theo mọc lên."
"Cỏ cầm máu? Thứ đó gọi là cỏ cầm máu, quả nhiên là giống mới do bé dùng dị năng tạo ra." Hàn Nghiêu hưng phấn, vội vàng bước tới, "Vậy đợt cỏ cầm máu tiếp theo mọc lên phải mất bao nhiêu thời gian? "
Không chỉ có thể trồng những loại rau mới ăn ngon mà còn có thể trồng những loại thảo dược mới có tác dụng kinh người như vậy, Hàn Nghiêu thật sự không thể không nhìn con mèo trắng nhỏ trước mặt bằng con mắt khác.

.

ngôn tình hài
Khương Khả suy nghĩ một chút, rất thành khẩn nói: "Cũng may, không cần lo lắng...!Nếu ít thì mấy chục năm, nếu nhiều hơn, phỏng chừng một hai trăm năm là đủ."
Theo hướng dẫn của hệ thống, Cỏ cầm máu có tính ấm, vị cay nồng, khả năng thích ứng mạnh, sau 50 năm sẽ nảy mầm và đơm hoa kết trái sau 50 năm.

Trừ khi cậu sử dụng thuốc kích thích đặc biệt trị giá 500.000 điểm, nếu không sẽ mất ít nhất một trăm năm để phát triển hoàn toàn.

Hàn Nghiêu: "..."
Nhìn vẻ mặt Hàn Nghiêu như muốn hỏng mất, tâm tình Khương Khả thoải mái đi về phía phòng của mình.

Không biết tại sao, cậu luôn có linh cảm lần quay thưởng này sẽ rút được đồ tốt.

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên chữa thương cho Ngân tê giác đã hoàn thành, phàn thưởng 1 lần rút thăm trúng thưởng.

Xin hỏi ký chú có muốn sử dụng hay không.


"Hiện tại dùng đi," Khương Khả kích động xoa móng, "Sau khi tiêu hết mười hạt cầm máu, tôi muốn xem lần này sẽ được thứ gì.".