[Đồng Nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Trúng Kế Rồi! Chạy Mau!

Chương 3: Một lời thành hận thiên cổ




Tôi nhập phái được hai năm thì sư phụ thu nhận thêm đồ đệ mới. Khi tôi nghe được tin này thì phải nói là vui không sao tả xiết vì cuối cùng tôi cũng không phải là kẻ thấp cổ bé họng nhất trong phái Hoa Sơn nữa. Chẳng qua vào thời điểm nhìn thấy "sư đệ" thì bao nhiêu hoan hỉ của tôi đều nát thành tro rồi vù một tiếng bay theo gió.

Tôi run run nhìn hán tử cao lớn trước mặt: "Nhị... Nhị sư đệ?!"

Lao Đức Nặc lập tức chắp tay hơi cúi mình cung kính hỏi: "Sư ca có điều chi dặn dò?"

"..."

Tôi nhắm mắt không nói. Ông trời sao ông lại nhẫn tâm như vậy? Sao lại ném cho tôi một nam tử mặt mày đầy râu làm sư đệ a? Thế này thì đừng nói đến việc sai sử, ngay cả nghe anh ta gọi một tiếng "đại sư ca" thôi cũng đã đủ khiến tôi ba hồn bảy phách tranh nhau chạy về phía Diêm Vương gia gia rồi.

"Đại sư ca huynh đừng buồn, sau này phụ thân sẽ còn thu nhận thêm nhiều đồ đệ khác nữa mà!" Tiểu sư muội Nhạc Linh San thấy tôi rầu rĩ liền vội vàng an ủi, "Ấy, muội có ý này, hay là nhân dịp vui này chúng ta đòi phụ thân cho xuống núi chơi một bữa thống khoái, tiện thể an ủi "tấm chân tình bị tổn thương" của huynh, thế nào?” 

Tôi lập tức gật đầu như giã tỏi: "Sư muội nói đúng lắm!" Quả nhiên chỉ có tiểu sư muội hiểu tôi. (❁´▽`❁)

Nàng vẫn không quay đầu, thủng thẳng nói tiếp: "Sẵn tiện, huynh nhớ mang nhiều bạc một chút, muội tiêu hết tiền tiêu vặt tháng này rồi".

"..." Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. 〒▽〒

Sau này đúng là tôi có thêm rất nhiều sư đệ sư muội, mà ai nấy đều vì tôi là đại đệ tử mà đem lòng kính ngưỡng vô cùng. Mỗi lần thấy có người nghe lời tôi răm rắp mà không dám trái ý việc gì, tiểu sư muội lại được phen cười nhạo: "Xem cái bộ dáng mũi hướng lên trời của huynh kìa, đi đường cẩn thận té xuống hố đấy!"

Trong các sư đệ muội thì lục sư đệ Lục Đại Hữu là hợp tánh tôi nhất, cậu ta lúc nào cũng bày trò tinh quái để chọc giận người khác và chẳng bao giờ chịu ngồi yên nên bị tiểu sư muội đặt cho ngoại hiệu là "Lục Hầu Nhi", ý bảo cậu ta chỉ biết chạy qua chạy lại dù chẳng có chuyện gì như con khỉ. Ba chúng tôi ở Hoa Sơn là tam quái khiến cho các lão sư đến dạy học phải ôm đầu chạy trối chết.

Đầu mùa hạ năm đó, chẳng hiểu âm kém dương sai thế nào mà tiểu sư muội bị mắc bệnh đậu mùa. Sư phụ thương nàng lắm nhưng cũng không thể để các đệ tử khác lây bệnh được, phần vì công việc bề bộn không thể đích thân chăm sóc nên đành chuyển nàng ra biệt viện sau núi rồi sai người ngày ngày mang cơm nước đến cho.

Lúc sư phụ hỏi ai dám đảm đương trọng trách đưa cơm thì chúng đệ tử im thin thít, vì chẳng ai muốn mạo hiểm mạng sống của mình để chăm nom một người sắp chết cả, dầu đó có là tiểu sư muội mà ngày thường họ vẫn hết mực yêu chiều đi chăng nữa.

Tôi vội quỳ xuống nói: "Xin sư phụ để đệ tử chăm sóc cho tiểu sư muội!"

"Anh nhi, con nói có thật không? Con chịu đi chăm nom San nhi ư?" Giọng sư phụ tràn đầy kinh hỉ, nhưng ngay lập tức nét mặt người lại trầm xuống "Không được, Anh nhi, ta biết con không muốn ta và sư nương con phải phiền não, nhưng con thân là đại đệ tử, ngộ nhỡ bị lây bệnh, vậy... ai sẽ giúp ta bảo ban chúng đệ tử đây?"

Tôi biết lão nhân gia người lo lắng cho tôi, không khỏi cảm động nhưng miệng vẫn đùa: “Sư phụ người không phải không hiểu Anh nhi, con từ nhỏ đã khoẻ mạnh đến nỗi tay không có thể vật ngã hai con trâu, một cái bệnh đậu mùa có là cái thá gì mà làm khó con được?”

Sư phụ bất đắc dĩ nói: “Thật là, chuyện gì cũng đem ra đùa cợt cho được. Nhưng thôi, nếu con đã muốn vậy thì dù ta có trói con lại con cũng tìm cách cắt dây chạy đến chỗ San nhi, vậy ta đồng ý để con đỡ phải trèo tường vào mà lãng phí mất mấy bộ quần áo”. Rồi người cười lên ha hả.

Bỗng nghe có người nói: “Đệ tử… đệ tử cũng muốn đi!”

Té ra chẳng phải ai xa lạ mà chính là Lục Hầu Nhi, cậu ta bước ra khỏi đám đệ tử, khom người nói với sư phụ: “Xin sư phụ chấp thuận!”

Tôi vỗ vai cậu ta: “Hay lắm, không hổ là huynh đệ của Đoạn Anh Tử ta!”

Thế là bắt đầu từ hôm đó, chúng tôi người thì xách cơm, người thì sắc thuốc phân công săn sóc tiểu sư muội.

Tiểu sư muội vẫn lúc tỉnh lúc mê, nhưng lang trung [1] sư phụ mời đến bảo bệnh tình nàng đã có chuyển biến tốt rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian sẽ khoẻ lại. Sư phụ và sư nương nghe tin thì vui mừng khôn xiết, không ngừng nói cảm tạ, hai người cũng chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu phải trải qua nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì thế gian này còn điều gì bi thảm hơm nữa?

[1] lang trung: thầy thuốc.

Cuối cùng tiểu sư muội tỉnh lại, nhưng việc đầu tiên nàng làm không phải là hỏi xem bây giờ là ngày nào, nơi này là ở đâu, mà là quát tôi: “Huynh đưa cái gương đây cho muội!”

Tôi toan chạy đi báo cho sư phụ thì bị nàng túm lại, gỡ mãi không ra đành nói: “Sư muội, muội đừng nháo nữa, muội tỉnh rồi thì tiểu huynh phải đi báo cho sư phụ sư nương để hai người bớt lo lắng”.

Tiểu sư muội vẫn cứng đầu: “Muội bảo huynh đưa cái gương đây!”

Hai người giằng co hồi lâu, đến khi thấy mắt tiểu sư muội đỏ lên cơ hồ sắp khóc thì tôi hoảng quá đành tìm cái gương đưa cho nàng mới yên chuyện.

Ai dè nàng soi gương xong không nói câu nào liền khóc oà lên. 

Tôi nhảy dựng: “Sao… Lại làm sao nữa?”

Tiểu sư muội nức nở: “Mặt muội... hu hu...”

Tôi nói: “Chẳng qua là mấy vết ban nhỏ thôi mà, sư muội cần gì phải... lo lắng quá như thế?” Sở dĩ tôi hỏi vậy vì lúc đó tôi còn chưa biết dung nhan xinh đẹp đối với nữa hài quan trọng như thế nào.

Nàng vừa nghe xong thì mày liễu dựng ngược, ném chiếc gương vào người tôi mắng: “Liên quan gì tới huynh? Ra ngoài ngay cho muội!”

Mặt tôi nghệt ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất nhưng vẫn nói: “À, vậy sư muội nghỉ ngơi đi”. Nhưng vừa đi được hai bước thì lại nghe tiểu sư muội khóc to: “Huynh! Huynh đứng lại! Hu hu, bây giờ đại sư ca thấy muội xấu xí rồi nên không thương muội nữa phải không?”

Tôi: “...”. Không đi thì không được mà đi cũng không được, tôi thật 囧. “Đại tổ tông nhà tôi ơi, vậy bây giờ muội muốn gì? Thỉnh nói một câu thống khoái đi?”

Tiểu sư muội nói: “Muội như thế này... sau này sẽ không còn ai dám cưới muội nữa...”

Tôi nói: “Sao sư muội không nói sớm? Có gì ghê gớm đâu nào? Cùng lắm sư muội gả cho tiểu huynh quách!”

Tiểu sư muội lắc đầu: “Đại sư ca chỉ nói vậy thôi chứ muội biết ai lại muốn cưới một xú nữ tử về làm vợ chứ?”

Tôi cười: “Ai nói tiểu sư muội là xú nữ tử? Ngược lại tiểu huynh thấy sư muội là tuyệt sắc giai nhân trăm năm khó gặp, người nào cưới được muội ấy là phúc y tu được từ mấy kiếp trước”.

Tiểu sư muội bật cười khúc khích: “Đại sư ca nói thật chăng?”

Tôi nói: “Tiểu huynh đã bao giờ dối gạt sư muội đâu?”

Tiểu sư muội nói: “Đại sư ca hứa rồi đấy nhé! Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy, sau này dù dung mạo tiểu muội có xấu xa thật thì huynh có hối cũng chẳng kịp nữa đâu!”