Trung Nhị Bệnh Cùng Người Yêu Của Hắn

Chương 4: Trung nhị bệnh hắn anh hùng cứu tráng nhân




A Tráng bị cừu gia bắt cóc, sợi dây thừng to trói tại trên người, không thể động đậy.

Đáng ghét... Thật đáng khinh. A Tráng phẫn hận nghĩ.

Lão đại của bọn bắt cóc là kẻ đối đầu nhiều năm với y, cũng chính là người tám năm trước sắp đặt vụ bắt cóc Tiểu Hoàng cùng A Tráng, lúc này đang cười dâm đãng mà nhìn A Tráng, "Tám năm trước để cho ngươi chạy mất, lần này sẽ không có cửa đâu."

A Tráng lạnh lùng hừ một tiếng.

Lão đại của bọn bắt cóc nghe vào trong tai chính là giễu cợt, tựa như hoàn toàn không coi gã ra gì, nhưng đích xác chính là vậy.

"Đem ngón tay của y chặt xuống cho ta!" Lão đại của bọn bắt cóc tức giận mặt đỏ bừng.

"Dạ!"

Đại Tráng không nói tiếng nào, ngay tại thời điểm đao sắp chạm đến ngón tay của y, đột nhiên "Đoàng" một tiếng, ngay sau đó một tên thủ hạ "A!" một hơi kêu lên, tay cầm đao nhất thời máu me đầm đìa.

Là chuyện gì?

A Tráng cau mày, nhìn chỗ nguyên bản phát ra tiếng súng.

Chỉ thấy trong đêm nguyệt hắc phong cao, một người nam nhân mặc áo choàng dài màu đen mại bước chân trầm ổn hướng y đi tới, hắn mang bao tay da hắc sắc, một tay đang cầm súng.

A Tráng tựa hồ nghe được âm nhạc trong bối cảnh. (Won: ngầu lòi đêy =)))))))))

Gió đêm thổi qua tóc mái đen của nam nhân, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, hít một hơi, "Khụ khụ khụ..." Tiểu Hoàng bị sặc.

Hắn dứt khoát đem điếu thuốc trang bức ném xuống đất.

"Tên này là ai?" Lão đại nhóm bắt cóc bị kinh động, sao có thể xông lại đây? "Bọn mày mau lên cho tao!"

"Dạ!"

Tiểu Hoàng nâng lên chân dài đạp ngã một người, lại lấy cùi chõ đánh ngã một tên khác, rồi từ trong túi móc ra một khẩu súng, "Đoàng đoàng đoàng" hai tay hai súng đùa bỡn phải gọi là lưu manh.

A Tráng thật sự nhìn đến ngu người, còn cho là đang đóng phim.

Chính xác mà nói, kể từ khi biết được A Tráng kẻ thù rất nhiều sau, Tiểu Hoàng liền cố gắng rèn luyện chính mình, cái gì sáp lá cà, rồi thương pháp, hoàn toàn không cần phải nói. Hắn thậm chí suy diễn đến rất nhiều loại phương thức A Tráng có thể bị bắt đi, tất thảy chính là vì để xuất hiện một ngày này.

Hắn nhất định phải lấy ra tư thái đẹp trai nhất đi cứu A Tráng của hắn.

A Tráng ngước mắt nhìn mà lòng cũng dâng tới cổ họng, bọn kia người đông thế mạnh, chỉ sợ Tiểu Hoàng sơ ý một chút, khiến những tên đó thừa cơ lợi dụng.

Cũng may, Tiểu Hoàng thân thủ thật là không tệ, đem những gã kia tất cả đều đánh ngã, từng tên từng tên nằm ở trên đất kêu đau.

Tiểu Hoàng lúc này mới xoay người, không nhanh không chậm đi về phía A Tráng, "A Tráng, đừng sợ, em tới cứu anh." Mặc dù mặt đầy ngưng trọng, nhưng Tiểu Hoàng trong lòng đã sớm gào thét, rốt cuộc cũng có thể nói ra câu vẫn luôn mơ tưởng đối với A Tráng nói!

"Tiểu Hoàng, em không có sao chứ, có chỗ nào bị thương không?"

"Em không sao."

Tiểu Hoàng cởi ra dây thừng trên người A Tráng, một tay đỡ vai A Tráng, một tay nâng chân của y, liền dùng tư thế ôm công chúa đem A Tráng bế lên.

"Ngô..." A Tráng luôn cảm thấy loại tư thế này tựa hồ có chút không ổn.

Mà Tiểu Hoàng lúc này đang đầy mặt hàm tình mạch mạch nhìn A Tráng vùi ở trong ngực mình, "Còn nhớ tám năm trước sao..." Thời điểm này thích hợp ôn lại chuyện cũ nhất, "Là anh cứu em, A Tráng... mà giờ khắc này, đổi lại thành em cứu anh..." Nói xong liền muốn cúi đầu hôn A Tráng.

Nhưng A Tráng cũng không phát hiện, quay đầu nhìn chung quanh, khiến cho y cùng Tiểu Hoàng lướt môi mà qua, "Có lời gì chờ một lát hẳn nói, còn không biết bọn hắn có hậu chiêu gì hay không, Tiểu Hoàng, đi nhanh đi."

"Ừ...hảo..." Tiểu Hoàng bĩu môi thu hồi.

Tiểu Hoàng ôm A Tráng, từng bước một đi về phía trước, chốc chốc lại vô cùng thâm tình hai mắt ngắm nhìn A Tráng, tựa như là hai người vừa mới đi ra từ trong núi đao biển lửa, chạy đến chân trời gốc bể để bảo mạng.

Bất quá, vừa mới đi không sai biệt lắm liền có chuyện.

"Nếu không... để anh xuống đây đi?" A Tráng dè dặt nói, y có thể cảm thấy Tiểu Hoàng càng đi càng chậm, "Anh có thể tự đi mà."

"Không... được..." Tiểu Hoàng khẽ cắn răng nói.

A Tráng nhà hắn... có thể là... thật nặng... bất quá...

Hắn thích!

Tiểu Hoàng một cổ tác khí, dựng thẳng người, lại đem A Tráng nhắc lên.

Cuối cùng cũng đến bên cạnh xe tiếp ứng, "Hộc... hộc..." Tiểu Hoàng tay đặt lên trên nắp xe, khom người đại thở hổn hển, "A Tráng... Mau vào đi thôi..."

A Tráng vuốt ve tấm lưng của Tiểu Hoàng, giúp hắn thuận khí.

Hai người ngồi vào bên trong xe.

"A Tráng, hôm nay thật rất nguy hiểm, nếu là em không có kịp thời chạy tới..."

"Anh sẽ cẩn thận."

"A Tráng!" Tiểu Hoàng có chút gấp, A Tráng luôn là như vậy qua loa lấy lệ hắn, "Nếu như anh... Nếu như anh..." Suy nghĩ tới một số hậu quả xấu có thể xảy ra, Tiểu Hoàng ánh mắt lập tức liền chua, nước mắt đã ở trong hốc mắt nổi lên.

"Xin lỗi," A Tráng đột nhiên nói, nhìn ngoài cửa xe, chỉ chừa cho Tiểu Hoàng một gò má kiên nghị, "Tiểu Hoàng, khiến cho em lo lắng rồi, anh cảm thấy rất áy náy. Chẳng qua là giống như anh lúc trước đã nhiều lần nói qua, anh không thể buông tha cuộc sống của mình, anh cũng không có cách nào hướng em làm ra đảm bảo. Chẳng qua là anh bây giờ cùng với trước đây bất đồng, anh biết có một người ở nhà chờ đợi anh, đợi không thấy anh hắn sẽ không ngủ. Anh trong lòng thực ra cũng một mực tưởng nhớ hắn, cho nên anh sẽ không tiếp tục làm những chuyện quá nguy hiểm, anh cũng sẽ cố hết sức bảo vệ bản thân cho tốt, không để cho hắn phải lo lắng nữa."

Tiểu Hoàng sửng sốt hồi lâu, "A Tráng~~~" Hắn ôm chằm lấy A Tráng, "Bất kể bao nhiêu lần, em cũng sẽ đến cứu anh! Chỉ cần trong lòng anh kêu gào tên em, em liền sẽ ngay tức khắc xuất hiện trước mặt anh!"

"Ừ." A Tráng sờ đầu Tiểu Hoàng một cái, toét miệng cười một tiếng.

- ------

Lời của editor:

Tiểu Hoàng: "Tuyệt không từ bỏ cơ hội bảo hộ A Tráng!"

=)) good luck kid.