Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 9: Bạn học cao trung!




Cổ Tiểu Nguyệt cầm ly nước múc một ly thật lớn, thỏa mãn uống sạch!

Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn chờ gió đông! Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới việc còn ba ngày nữa mình sẽ xuất phát, so với việc không cam tâm tình nguyện của kiếp trước, kiếp này cô vô cùng tự nguyện, hơn nữa còn mong mỏi đến ngày được sống tại thôn Miêu Thạch.

Cũng không thể ở lâu trong không gian, nên Cổ Tiểu Nguyệt tận hưởng một lát rồi ra ngoài! Nhìn trong nhà vẫn không có ai, mẹ Cổ đi làm chưa về thì có thể hiểu được, nhưng Cổ Tiểu Mạn mới về nhà, có thể đi đâu chứ!

Đột nhiên, ánh mắt Cổ Tiểu Nguyệt sáng lên, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ xấu xa, không lẽ chị gái không thể đợi được nên đi gặp người yêu rồi? Hắc hắc, vừa nghĩ đến chuyện họ ngọt ngào, quyến luyến, cô lại mong sớm có thể nhìn thấy Lý Quang Hoa.      

Ở nhà chỉ có thể đoán mò, nên Cổ Tiểu Nguyệt quyết định ra ngoài đi dạo!

Quả thật Cổ Tiểu Nguyệt vẫn còn là học sinh, đang học cao nhị! Nhưng mà kiến thức so với ngày trước cũng không còn nguyên vẹn!

Trong lúc vô tình, Cổ Tiểu Nguyệt đi đến ngôi trường mà bản thân cô đã học từ ngày trước. Ngôi trường lúc này đã vắng người, học sinh và giáo viên cũng trở về nhà hết. Bản thân mình trước đó không lâu cũng đã nghỉ học!

Nghĩ tới thời gian đi học, đó là quãng đời vui vẻ nhất, mà cũng đơn thuần nhất. Các bạn học đều có chung một mục tiêu, cùng nhau cố gắng, vì đất nước, vì bản thân mà phấn đấu!

Cổ Tiểu Nguyệt cười nhẹ một tiếng, cô quyết định mấy năm sau sẽ thi lại vào Trường Cao đẳng, nhất định phải tham gia vào trường Cao đẳng. Như vậy, bắt đầu từ bây giờ, bản thân mình không thể lơ là trong việc học.

Vấn đề là, kiếp trước cũng đã trôi qua mười năm, bản thân cô đã sớm quên sạch kiến thức! Nhưng mà, cô vẫn còn sáu năm nữa, đây chính là gấp đôi thời gian của thời trung học.

Về nhà nhất định cô phải lựa mấy thứ có ích cất vào trong không gian, dù sao không gian cũng có thời gian nhiều hơn bên ngoài nhiều lần, cô không tin là mình không thể hiểu rõ được những kiến thức này. Tự động viên chính mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cũng hưng phấn hẳn lên.

Dọc theo tường rào của trường học, từ từ bước đi, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt đối với tương lai tràn trề hi vọng.

“Tiểu Nguyệt, qua đây!” Đột nhiên một tiếng kêu truyền đến, Cổ Tiểu Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một cô gái chải hai bím tóc nhỏ, mặc áo sơ mi đen kẻ ô, bên dước mặc một chiếc quần màu đen đang chạy về phía mình.

Đợi đến lúc hai người tới gần nhau, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt đáng yêu phía trước cảm thấy khá quen thuộc, mới thăm dò nói: “Mạn Lệ, là cậu à?”

Văn Mạn Lệ vểnh miệng nhỏ lên, khuôn mặt kiêu ngạo đáp: “Tốt, Cổ Tiểu Nguyệt mới không gặp một thời gian, cậu đã làm ra vẻ không quen biết tớ, hứ, thật mất hứng!”

Nhìn cô bé trước mặt thanh xuân dào dạt, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng vui vẻ, cười ôm lấy cánh tay gầy của Văn Mạn Lệ làm nũng nói: “Ôi trời, Mạn Lệ, đúng là một thời gian không gặp, cậu trở nên xinh đẹp, tớ đã sắp nhận không ra rồi đây!”

Văn Mạn Lệ cười một cái, sau đó dừng lại nói: “Vậy ý cậu là trước kia tớ không xinh đẹp?” Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thán, cô gái nhỏ này thật khó dụ dỗ, nên nịnh nọt cười nói: “Đâu có chứ, Mạn Lệ nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, luôn luôn xinh đẹp! Cậu tha thứ cho tớ đi có được không?”

Văn Mạn Lệ không chịu được kiểu làm nũng này, trên tay nổi da gà, cười nói: “Được, tha cho cậu, nhưng mà lần sau không cho phép cậu một thời gian dài như vậy không liên lạc cho tớ!”

Nhìn cô bạn ngồi chung bàn có khuôn mặt thanh tú đến động lòng người đang nghiêm túc yêu cầu mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ không thôi, liên tục gật đầu.

Văn Mạn Lệ thấy Cổ Tiểu Nguyệt khuôn mặt mịn màng, cô biết rằng bạn tốt của mình rất xinh, nhưng không biết tại sao mới không gặp một thời gian ngắn, lại có thể đẹp đến lóa mắt như thế.

Trong lòng hâm mộ, nhưng ngoài miệng lại nịnh nọt nói: “Tiểu Nguyệt, tại sao mới một thời gian ngắn không gặp mà tớ phát hiện ra cậu lại xinh hơn rất nhiều nhỉ, quả thật so với minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn! Mau nói cho tớ bí quyết đi, không nên giấu giếm một mình đâu!”

Cổ Tiểu Nguyệt cười thầm trong lòng, yêu cái đẹp là bản tính của con gái, mặc kệ thế nào, khi tán gẫu về cái đẹp vẫn là vô cùng hứng chí. Kéo bàn tay nhỏ nhắn của Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tớ so với trước kia có thay đổi gì đâu, chỉ là trong khoảng thời gian này ăn ngon ngủ ngon, lại không ra ngoài, nên cả người trắng ra, khí sắc cũng tốt hơn thôi!”

Văn Mạn Lệ hoài nghi nói: “Là sao? Cậu không có gạt tớ chứ?” Cổ Tiểu Nguyệt kéo bàn nay nhỏ nói lại: “Bà cô tổ của tớ ơi, tớ làm sao dám gạt cậu chứ! Mà sao hôm nay cậu lại đến trường?”

Cổ Tiểu Nguyệt thông mình chuyển qua đề tài khác, Văn Mạn Lệ là một cô gái đơn giản, nên cũng chẳng nhìn ra ý đồ của bạn tốt. Ngẩng măt lên cười nói: “Tiểu Nguyệt cậu biết không tớ sắp phải đi hạ hương, ha ha!”

Cổ Tiểu Nguyệt kinh ngạc: “Cái gì, cậu cũng phải xuống nông thôn?” Văn Mạn Lệ thấy lạ nói: “Đúng thế, có gì kỳ lạ sao? Đây là cơ hội tớ đòi hỏi mới được đấy, nếu không mẹ tớ cũng không cho tớ đi đâu!”

Nhìn cô bé ngây thơ trước mặt, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thở dài nói: Cô gái à, xuống nông thôn cũng không có đẹp như cậu tưởng tượng đâu, chờ khi cậu xuống đó cũng đừng có khóc đấy.

Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn nhắc nhở: “Mạn Lệ à, cậu có ý chí như vậy tớ rất vui, nhưng mà, cậu có biết nơi đó cuộc sống như thế nào không? Từ nhỏ đến giờ cậu chưa chịu khổ bao giờ, có thể kiên đi đi xuống đó sao?”

Văn Mạn Lệ ngạc nhiên nói: “Á, chuyện này tớ không nghĩ tới, nông thôn cũng không cách chúng ta bao xa, tớ có thể đi”.

Cổ Tiểu Nguyệt không còn gì để nói, nhưng vì suy nghĩ cho bạn tốt nên vẫn kiên nhẫn nói ra: “Sao có thể, cậu không có hỏi người nhà xem ngày trước xuống nông thôn thế nào sao? Làm gì có ai nghĩ tốt đẹp như cậu chứ. Xuống nông thôn là để đi làm việc, rèn luyện nghị lực của chngs ta, nếu là nơi có điều kiện sống tốt có thể rèn luyện sao? Cậu thật ngốc!”

Bị Cổ Tiểu Nguyệt nói một lúc, Văn Mạn Lệ sợ hãi nói: “A, Tiểu Nguyệt làm sao bây giờ, thủ tục cũng đã làm, tớ không muốn đi cũng không được. Ô ô!”

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Văn Mạn Lệ khóc lên vì sợ hãi, trong lòng thở dài, nhưng vẫn an ủi: “Mạn Lệ, nếu mọi chuyện đã không thể thay đổi, vậy chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng mới được, bây giờ có khóc cũng vô dụng”.

Văn Mạn Lệ kiềm chế nước mắt nói: “Tiểu Nguyệt, cậu nói chuẩn bị là sao?” Lau nước mắt cho cô bé, Cổ Tiểu Nguyệt chia sẻ kinh nghiệm: “Cậu có thể chuẩn bị thêm nhiều đồ dùng hàng ngày một chút, để ít nhất không phải vì chuyện thiếu quần áo mà buồn tủi. Còn lại phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cắn răng mà kiên trì là tốt nhất!”

Nhìn Văn Mạn Lệ hoang mang gật đầu, Cổ Tiểu Nguyệt lại hỏi: “Vậy cậu hãy nói cho tớ biết nơi cậu đến, nơi đến nếu không giống nhau thì khả năng điều kiện cũng có thể không giống nhau!”