Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 14: Bi thương của bệnh xà tinh




Trên người Trần Giới có hương bột giặt còn có mùi vị đại dương, chỉ cần cô vừa đến gần, dường như là không khí xung quanh trở nên không giống với lúc trước.

Cô khẽ rủ mắt xuống, một nốt ruồi nho nhỏ tô điểm trên mí mắt bên phải liền lộ ra, cô mở môi ra, nói: “Đừng như vậy nữa.” Có chút bất đắc dĩ,

Có chút thương tâm.

Tịch Lục trầm mặc.

Trần Giới cầm lấy cồn iốt bên cạnh, dùng tăm bông thấm vào một ít, quét lên trên mu bàn tay Tịch Lục, cô vừa bôi vừa nói, dư quang mặt trời có chút phiếm hồng, chiếu vào trên mặt của cô, tựa hồ như là tan ra cái gì, cô nói: “Như vậy không đáng, cậu không nợ mình.”

Đúng vậy, Tịch Lục nhìn mái tóc màu đen của Trần Giới, nghiêng trên bờ vai.

Cậu cũng không hiểu rõ Trần Giới này, cậu cũng không rõ ràng lắm trước khi trùng sinh mình và Trần Giới từng có mối quan hệ như thế nào, cậu thậm chí không nhớ rõ trong cuộc đời từng xuất hiện một người như Trần Giới.

Nhưng là đuổi không ra.

Nếu như có thể buông bỏ dễ dàng như vậy, sau đó cũng không đi quan tâm chuyện của Trần Giới nữa, cậu biết mình không làm được.

Trần Giới nói, không đáng, mình cũng không có nợ cô.

Nhưng là, ở trong một chớp mắt đó, Tịch Lục muốn ôm lấy Trần Giới, nói cho cô biết, đáng giá, đáng giá, chỉ cần là bởi vì cô thì đáng giá, Thượng Đế lấy xương sườn của Adam tạo ra Eva, một người đàn ông đời này chỉ có một Eva, mà Trần Giới chính là Eva của cậu.

Nhưng, thế thì như thế nào?

Cậu không phân biệt rõ, đây hết thảy là bởi vì tình yêu say đắm Trần Giới ẩn náu trong thân thể mình mà quấy phá, hay là tình cảm chân thật của mình.

Cậu mang đến phiền não cho Trần Giới rồi nhỉ, rõ ràng đã nói sẽ không quấy rầy cô nữa, bây giờ nhưng lại liên lụy cô vào trong loại chuyện này, phiền chứ.

Là cậu cũng sẽ phiền.

Trần Giới nói, đừng như vậy nữa.

Đừng như vậy nữa, dây dưa không buông, có lẽ đối với Trần Giới mà nói, cho dù nghe thấy được lời ra tiếng vào, cũng sẽ nghe qua rồi kệ ý chứ.

Tịch Lục cười khổ một cái, trên mặt trên trán cậu dán đầy băng gạt, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, một đôi mắt hoàn hảo không tổn hao gì, cậu nhẹ giọng nói: “Nhưng là, Trần Giới, mình chẳng hề hối hận.”

Cho dù là như vậy, vô luận là gặp chuyện như vậy bao nhiêu lần, cậu đều sẽ xông lên đầu tiên, ngăn cản hết thảy.

Trần Giới ngẩn người, cuối cùng cô nhếch lên một nụ cười, cô nói với Tịch Lục: “Cậu… quá ngốc rồi.”

Tịch Lục nhìn thấy nụ cười này của Trần Giới, sau đó cũng ngây ngốc nở nụ cười.



Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên nghe được tin con trai mình đánh nhau mà vội vàng chạy tới, vừa đi vào phòng y tế đã nhìn thấy con trai mình cười ngây ngô với Trần Giới.

Tịch Nam Phương chưa nghe rõ đại khái sự việc, cho là con trai mình là bởi vì Trần Giới mà đi đánh nhau, một bước dài xông lên, cái tát rơi ngay vào trên đầu Tịch Lục.

Tịch Nam Phương cả giận nói: “Mày lại mẹ nó gây chuyện cho tao, da ngứa rồi phải không? Mấy ngày không mắc lỗi, tao và mẹ mày đều cho là mày chuyển biến tốt đẹp rồi, được lắm, bây giờ lại làm cho tao trở thành trò cười…” Ông nhìn Trần Giới bên cạnh ngượng ngùng tiếp tục nói: “Trần Giới, ngại quá, con trai chú có phải lại làm ra chuyện gì hay không?”

Tịch Lục kêu thảm thiết một tiếng, ôm đầu bị thương, nói: “Bố, bố làm gì thế!”

Tịch Nam Phương tiếp tục cả giận nói: “Tao làm gì, đánh mày đấy, thằng ranh con láo toét, mày cho rằng mặt mày sưng phù một chút, đầu to hơn một chút, tao sẽ hạ thủ lưu tình sao? Đừng mơ, mày xem mày làm khổ con gái nhà người ta, mày còn có tâm tình cười!”

Lục Quyên Quyên vội đi tới ngăn cản: “Đừng đánh nữa, không nhìn thấy con bị thương rất nặng sao? Vốn đã rất đần rồi, đừng đánh đần hơn nữa mà.”

Tịch Nam Phương vẫn khá nghe lời Lục Quyên Quyên.

Cô giáo dẫn đường cũng khuyên nhủ: “Phụ huynh kia đừng kích động, sự việc không phải như anh tưởng tượng, anh chị hãy nghe tôi nói một chút, chắc là trong điện thoại không nghe rõ.”

Cô giáo hai ba câu nói rõ ràng, Lục Quyên Quyên nổi giận, vươn tay cũng không quản có người ngoài hay không véo tai Tịch Nam Phương nói: “Tính tình anh cũng không thể tốt hơn chút sao? Có thấy không? Anh đây là lần thứ mấy hiểu lầm Lộc Lộc của chúng ta, Lộc Lộc của chúng ta lần này là làm việc tốt, cho dù… ẹc… thảm một chút, đó cũng là chuyện tốt, anh vừa rồi vậy mà còn đánh nó, nói xin lỗi, mau xin lỗi con.”

Tịch Nam Phương đỏ bừng cả cái mặt già, tự biết đuối lý, ngượng ngùng nói: “Trở về nói được không?”

“Không được, bây giờ nói xin lỗi ngay.” Thái độ Lục Quyên Quyên hết sức kiên quyết.

Tịch Lục nói: “Mẹ, con không sao, bố con chỉ là nóng ruột, mẹ đừng như vậy.”

Tịch Nam Phương mừng rồi, giơ ngón tay cái lên với Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, nhóc con tốt.”

Lục Quyên Quyên trừng Tịch Nam Phương, rồi đi qua nhìn đi nhìn lại quan sát mặt Tịch Lục, càng nhìn thì càng đau lòng, bà lắc lắc đầu, nói: “Được lắm, trên người con duy nhất có tí gen tốt là giống mẹ, bị đánh không còn rồi.”

Trứng Lùn ở bên cạnh gắng sức nín cười, ánh mắt nhìn Tịch Lục đều là, thì ra tên mụ của mày là Lộc Lộc, thật buồn cười, người nhà mày buồn cười như mày, cũng không trách mày có thể buồn cười như vậy.

Tịch Lục không để ý tới Trứng Lùn.

Lục Quyên Quyên hỏi han ân cần Tịch Lục xong, liền quay đầu về phía Trần Giới, nói: “Trần Giới, ngại quá, Lộc Lộc nhà cô lại thêm phiền toái cho con rồi.”

Muốn hỏi thái độ của Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đối với Trần Giới, trừ cảm giác áy náy sinh ra bởi con trai mình, bọn họ coi như là nhìn Trần Giới từ nhỏ lớn lên.

Cũng giống như Trần Mãnh nhìn Tịch Lục lớn lên, con cái hai bên chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn.

Bọn họ cũng rất thích Trần Giới, Trần Giới từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, an tĩnh lại xinh đẹp, thằng nhóc láo toét nhà mình thích cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Nếu Trần Giới cũng có thể thích đứa nhỏ nhà mình thì thật tốt.

Nhưng là, tựa hồ cho tới nay chỉ là đứa nhỏ nhà mình tương tư đơn phương thôi đi.

Aiz.

Cũng không biết nên nói cậu như thế nào.

Mắt thấy đã xế chiều, một đám người đều bởi vì chuyện này chưa ăn cơm, Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên muốn mời Trần Giới Trứng Lùn cô giáo thầy chủ nhiệm đi ra ngoài ăn cơm, Trần Giới từ chối, Trần Mãnh bởi vì cũng nghe nói chuyện này nên đã sớm chờ ở cổng trường rồi, cô nói nhất định phải đi trước.

Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên cũng thôi không kiên trì nữa.

Bởi vì tóc vừa mới khô, sợi tóc Trần Giới cũng không suôn mượt như trước, có mấy sợi vểnh lên, cô lẳng lặng nhìn Tịch Lục vài giây, cho đến khi cái mặt sưng phù của Tịch Lục len lén quay lại ngượng ngùng nhìn cô một cái, cô nói: “Mình đi đây.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Sau khi Trần Giới tạm biệt Tịch Nam Phương Lục Quyên Quyên, liền rời đi.

Nhìn bóng lưng Trần Giới, Trứng Lùn ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai cậu, nháy mắt ra hiệu nói: “Aiz aiz, nên lấy lại tinh thần thôi, bóng người sớm không còn rồi, Lộc Lộc.”

Tịch Lục lúc này mới lấy lại tinh thần, đang muốn nổi giận, nhưng bởi vì tác động đến cơ thịt hai má mà bị đau bưng kín mặt.

“Lộc Lộc, bé Lộc lộc, thật đáng yêu, a ha ha ha ha.” Trứng Lùn nhỏ giọng cười ở bên cạnh cậu.

Mượn tên mụ của cậu ra sức gọi đi gọi lại.

Cuối cùng cô giáo cùng thầy chủ nhiệm lấy cớ trong nhà đã chuẩn bị xong thức ăn, không muốn Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên tốn kém, cũng đi rồi.

Chỉ còn lại Trứng Lùn, Trứng Lùn đang muốn từ chối, bụng lại kêu lên.

Tịch Nam Phương nói: “Đi, ra quán ăn gọi vài món ăn, bạn học của Tịch Lục đừng khách khí, cùng đi ăn đi.”

Trứng Lùn cuối cùng gật gật đầu, đi theo, bụng đói không có cách nào mà, trong nhà chỉ có mì tôm, bố mẹ đều làm ca đêm, hơn nữa Tịch Lục nói, mày cứ đồng ý đi, tao biết mày muốn đi, đừng đạo đức giả nữa, cậu ta liền quyết định vẫn là tạm thời bỏ xuống da mặt đi.

Da mặt là thứ gì, có thể ăn không?

Cơm nước xong xuôi, Tịch Lục đi theo Tịch Nam Phương về nhà.

Sau khi trở về, Tịch Lục nằm ở trên giường mình, nghĩ lại sự việc cả ngày hôm nay, cậu thậm chí còn nhớ hôm nay Trần Giới tổng cộng nói với cậu bao nhiêu chữ, vẻ mặt như thế nào.

Cửa bị gõ vang, Lục Quyên Quyên bưng sữa đi vào, bà không có lập tức rời đi ngay.

Tịch Lục biết bà có lời muốn nói.

Lục Quyên Quyên trầm mặc một hồi, sau đó bà nói với Tịch Lục: “Lộc Lộc, mẹ và bố con thương lượng một chút, bãi than đá ở phương nam cần có người trông coi lâu dài, bố con chạy tới chạy lui cũng không phải là cách hay, con chuẩn bị một chút, có thể không qua bao lâu, chúng ta sẽ phải dọn nhà.”