Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối

Chương 5: 5: Mùi Giấm





" Oản Oản bên này."
" Giám đốc!"
Cô chậm rãi vui vẻ bước đến.
Đường Tam vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng dành cho cô " Hôm nay vất vả rồi, tôi mời cô đi ăn trưa nhé!"
" Hay là để tôi mời lại, dù gì hôm qua cũng là anh mời tôi rồi."
" Vậy cũng được."
Chợt điện thoại cô vang lên, một dãy số lạ hiện lên trên màn hình, cô vội xin phép để ra chỗ khác nghe điện thoại.
" Alo..."
Vừa mới cất giọng, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia, giọng nói đầy tức giận của một người đàn ông vang lên " Lâm Oản Oản, sao cô dám làm người mẫu cho công ty đối thủ."
Nghe giọng ,khoé môi cô khẽ cong lên " Hoá ra là ngài Cận Thiếu à? Tôi làm cho ai thì liên quan gì đến anh? Tôi và anh đâu còn có quan hệ gì nữa, anh lấy quyền gì mà cấm tôi?"
" Oản Oản, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, lập tức nghỉ việc."
" Tôi không nghỉ."
" Tôi nói lại một lần nữa, cô có nghỉ không?"
"Cho dù anh có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì câu trả lời của tôi vẫn là không.

Anh hiểu chưa?"
Anh không đáp lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tút dài vô tận từ đầu dây bên kia.

Oản Oản bực tức trong lòng " Anh là cái gì mà cấm tôi? Đúng là một tên khó ưa."
Mang vẻ mặt không mấy vui vẻ bước ra, thì chị quản lý hốt hoảng chạy đến chỗ cô " Oản Oản, em xem tin chưa?"
" Tin gì chị?"
" Tấm hình quảng cáo sản phẩm mới của em đang trở thành hót tìm kiếm.

Còn lọt vào khu những sản phẩm nước hoa mới được ưa chuộng nhất đấy, soắn ngôi top một của công ty Dạ Cận Thiếu ngay khi vừa đăng lên."
Oản Oản khá kinh ngạc, như không thể tin vào những lời vừa rồi, cô bán tính bán nghi nhìn chị quản lý rồi lấy điện thoại ra kiểm tra.

Quả nhiên sản phẩm mới rất được bán chạy, bọn họ còn gọi cô với cái tên " Thiên nga đỏ"
Vì trong tờ quảng cáo ấy, dáng vẻ của cô khoắc trên mình bộ váy màu đỏ, tạo hình hệt như một chú thiên nga ma mị mà cuốn hút, bảo sao Cận Thiếu lại tự nhiên gọi cho cô, và bắt cô phải nghỉ việc.
" Ting."
Âm thanh của tin nhắn điện thoại vang lên, đó là của mẹ cô, với nội dung muốn cô về nhà ngay lập tức, trong lòng cô đương nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra, vội chào chị quản lý để ra về.
" Em có việc gấp, phiền chị nói lại với giám đốc giúp em nhé!"
" à...được...được..."
Oản Oản đi ra tới cửa, thì đã gặp ngay Cận Thiếu đang đứng bên ngoài chờ cô.
Cô nhướng mày, giả mù không để ý tới anh.
" Đi đâu đấy?" Cận Thiếu cất tiếng.
" Về nhà."
" Tôi đưa cô về, lên xe đi."
" Tôi tự đi taxi về."
Biết ngay cô sẽ nói như vậy, nên anh đã chuẩn bị từ trước, khẽ cong môi.
" Bọn họ sẽ không cho cô đi đâu."
Oản Oản không tin, còn liếc xéo anh, đi ra vẫy tay.

Đúng như anh nói, không một chiếc taxi nào dừng lại, cứ như vậy mà phóng vụt qua.
" Anh rốt cuộc đã giở trò gì với họ?"
" Tôi không giở trò gì hết, chỉ nói họ nếu chở cô gái này, thì sẽ không thể lái xe được nữa."
"Anh bị thần kinh bất ổn định à? Cái này là do tôi bám anh hay là anh bám lấy tôi đây?"
" Bám ai không quan trọng, tôi không thích cô, không có nghĩa là tôi đẩy cô cho kẻ khác."
" Anh đúng là điên rồi."
Oản Oản tức giận, cho dù có phải đi bộ cô cũng sẽ nhất quyết không đi cùng anh, xải bước muốn rời khỏi ngay lập tức.
Nhưng điều làm cô bực hơn nữa là anh cũng đi ngay theo sau cô.

Oản Oản đi chậm, anh cũng đi chậm, cô bước nhanh anh cũng bước nhanh khiến cô cảm thấy rất phiền phức, quay lại mắng anh.
" Dạ Cận Thiếu, anh có bị bệnh không? anh muốn cái gì nữa đây? Sao cứ đi theo tôi như vậy? Không thấy chán sao?"
" Tôi đi theo cô khi nào? Tôi cũng đang về nhà thôi."
" Nhà nào của anh? Đây là đường về nhà tôi, đường nhà anh đi hướng ngược lại kìa."
Vừa nói, cô vừa tức vừa chỉ về phía sau lưng anh, nhưng anh lại tỏ ra không hiểu, cứ như đang châm chọc cô " Đâu? Hướng nào? Sao tôi không biết nhỉ?"
Cố tức đến muốn phát nổ luôn rồi, cặp mắt đầy sát khí cứ lườm anh như muốn ăn tươi nuốt sống, cái thái độ đấy thật khiến cô tức muốn chết, nhưng lại không thể làm gì được anh, đành cắn răng chịu đựng, tiếp tục bước về phía trước.
Trong lòng vừa đi vừa mắng chửi anh " Đồ mặt dày, vô liêm sỉ."
Khoé môi anh bỗng cong lên, cười trộm cái dáng vẻ tức tối mà không làm gì được của cô, thật khiến anh có một cảm giác lạ, một chút gì đó nguôi ngoai trong trái tim anh.
Không biết từ khi nào, anh lại có sở thích muốn trêu chọc người con gái ấy, cặp mắt dịu đi nhìn bóng lưng mảnh mai đang bước đều.
Chợt từ đâu ra, một tên bi3n thái bất ngờ nhảy tới, làm cô giật bắn mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì gã đó đã đã mở tung cái áo khoác ra, để lộ hàng đống nội y màu sắc sặc sỡ mặc trên người.
Oản Oản kinh hãi, hét toáng lên "Aaa...Bi3n thái."
Nhắm mắt nhắm mũi, cầm túi xách liên tục đánh về phía gã " Biến đi, đừng tới đây, tôi báo cảnh sát đấy."
Rồi một bàn tay vòng qua eo cô, ôm cô vào trong lòng, bờ ngực ấm áp, mùi hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng phả vào mũi cô, giọng nói đay nghiến vang lên " Cút."
Sau tiếng nói ấy, là tiếng kêu vang lên đau đớn, rồi ngã uỵch ra đất.
Cận Thiếu ôm chặt cô, đạp bay gã bi3n thái tránh xa cô, ánh mắt đầy giận dữ như muốn giết người nhìn chằm chằm vào gã, kẻ bi3n thái bị doạ cho sợ hãi, gã run rẩy vội vàng đứng dậy rồi co chân bỏ chạy.
" Tôi đuổi hắn đi rồi, còn dám đi bộ nữa không?"
Nghe cái giọng này, cô chợt mở to hai mắt vội đẩy người anh ra " Sao lại là anh."
" Không là tôi, thì cô muốn ai?"
Cô không đáp, nhặt tiếc túi lên rồi định bước đi, nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến cô do dự, có chút chùn bước.
" Tên đó chưa bị bắt đâu, đi bộ là sẽ gặp nữa đấy.


Cô không sợ sao?"
Oản Oản nghe mà mặt tái méc, nghĩ đến cảnh vừa rồi mà không khỏi hãi hùng, ban ngày ban mặt giữa nơi đông người như vậy là xuất hiện bi3n thái, cô có chút sợ hãi, liền quay ngược lại đi về phía xe anh.
Bất đắc dĩ mới phải ngồi lên, thà đi xe với kẻ mình ghét còn hơn gặp bi3n thái, cũng may nhờ có anh nên mới thoát, dù gì cô cũng không phải con người máu lạnh, có ơn thì cảm ơn thôi.
Cô không nhìn anh, quay đi mà nhỏ giọng " Cảm ơn."
" Không cần cảm ơn, chỉ cần cô nghỉ việc thôi."
Mời hồi nãy còn cảm kích anh xong, bây giờ lại bị anh làm cho tức lên nữa, cái con người đấy, thật muốn đem ra băm thành trăm mảnh, cũng không thể xả hết cơn giận trong lòng.
" Giúp tôi một lần ,không có nghĩa tôi phải nghe lời anh."
" Vậy mời một bữa đi, trưa nay tôi không bận."
" Tôi thì bận rồi."
" Bận với tên giám đốc đó sao?"
" Phải."
Bất ngờ anh phanh xe gấp, làm đầu cô theo quan tính đập về phía trước một cái " Bịch"
Cô đau, xoa xoa cái trán rồi quay qua mắng " Anh bị thần kinh nữa à?"
" Tên giám đốc đấy là gì của cô?"
" Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh?"
Gương mặt anh tối sầm lại, đen như đít nhọ nồi, cái mùi giấm cứ thoảng phất xung quanh, anh khó chịu nói " Không nói thì đừng mong tôi thả cô đi."
Oản Oản khẽ nhướng mày lên " Dạ Cận Thiếu, anh ấu trĩ nó vừa thôi..