Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 39: Lời đồn




Trở về khách sạn, Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo đã ngủ say trực tiếp vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho bé, rồi mới xoa cánh tay đau nhức trở về phòng khách, vừa ngồi xuống, một ly nước ấm đã rất săn sóc đưa tới trước mắt, hai vai có 1 đôi tay đặt lên, nhẹ nhàng xoa bóp, mạnh yếu vừa phải, tạm thời giảm bớt chút đau nhức của Cố Thanh, tựa vào ghế, Cố Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Em lo lắng sao?”

Tần Lực Dương hỏi, có vẻ đột nhiên.

Cố Thanh mở mắt ra, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt đều là khó hiểu.

Tần Lực Dương bất đắc dĩ cười cười, hắn lúc này mới ý thức được vừa rồi mình buồn chán đến cỡ nào, chỉ là trong lòng còn bận tâm, cũng khó trách lại lo được lo mất như thế.

Cố Thanh thận trọng, suy nghĩ một hồi, cũng biết rõ ý của hắn, cậu xoay người, cầm hai tay Tần Lực Dương, bình tĩnh đạm nhiên nói: “Em không có lo lắng, cũng không giận anh. Anh nói với Ngô Hạo chúng ta kết hôn, là vợ chồng, đây là sự thật, thật lòng, ngược lại, em rất cảm kích anh, anh có thể dũng cảm thẳng thắn với cha mẹ, còn em vẫn nhu nhược sợ hãi, anh có vì vậy mà giận em hay không?”

“Sẽ không.”

Nghe vậy, Cố Thanh nhếch miệng hài lòng nở nụ cười, cậu đứng lên ôm cổ hắn, “Cho nên, em càng không thể bởi vì sự thành thật của anh mà sầu lo tức giận. Ngô Hạo là bạn của em, sớm muộn gì cũng phải nói, nếu như cậu ấy không thể chấp nhận, cảm thấy chán ghét, em cũng rất tiếc phải mất đi người bạn này, nếu như cậu ấy đồng ý tiếp thu và thật tình chúc phúc chúng ta, điều đó chứng minh tình bạn này là thật, tình bạn như vậy sẽ không bởi vì tính hướng của bạn bè mà thay đổi.”

Tần Lực Dương gia tăng sức lực ôm lấy Cố Thanh, khẽ hôn bên tai cậu, hàm chứa tình yêu nồng đậm.

Cố Thanh cảm thấy nhột, cười tránh đi.

“Anh cảm thấy huấn luyện viên bóng rổ Lâm Tân của Ngô Hạo thế nào?”

Cố Thanh xoay người ngồi lại sô pha, chỉ huy Tần Lực Dương tiếp tục xoa bóp, cánh tay thật sự rất đau nhức, thể trọng của Tần Gia Bảo gần đây rõ ràng đã tăng lên, Cố Thanh suy nghĩ có cần hỏi bác sĩ xem trẻ con 4 tuổi có cân nặng bao nhiêu là bình thường.

“Sao đột nhiên lại hỏi về anh ta?”

Tần Lực Dương kỳ quái hỏi lại, cũng khó trách hắn khó hiểu, dù sao tính tình Cố Thanh, hắn rất rõ ràng, Cố Thanh không phải người thích nói xấu sau lưng ai cả.

“Cũng không có gì, chỉ là cảm giác thái độ của anh ta đối với em trước sau rất khác như sông và biển vậy.” Cố Thanh tìm từ để trả lời, “Trước khi anh tới, anh ta đối với em rất lạnh lùng, thậm chí còn không muốn phản ứng lại, nhưng khi anh tới nói ra quan hệ của chúng ta xong, em phát hiện ánh mắt anh ta nhìn em không còn mâu thuẫn nữa. Nhưng cụ thể khác thế nào, thì em không thể nói rõ được.”

“Có lẽ là vì mới gặp nhau, do không quen biết a.”

“Nghe anh nói như thế, có lẽ là do em nghĩ nhiều rồi.”

Tần Lực Dương nhìn vợ yêu vẻ mặt thả lỏng, trong lòng cảm khái, thường ngày người trông có vẻ khôn khéo, sao trong tình cảm cứ trì độn như vậy a, Lâm Tân kia nhìn như cao ngạo trầm tĩnh, nhưng ánh mắt thì không lừa được người, hắn đối với Ngô Hạo có hảo cảm, vì vậy mới đối với Cố Thanh vô thức bài xích, tất cả đều là cử chỉ ghen tuông.

Chỉ là nghe Cố Thanh nói, Ngô Hạo là một thẳng nam, hơn nữa có thể nhìn ra, trong tình cảm cậu ta cũng trì độn không thua gì Cố Thanh, Lâm Tân muốn bắt được cậu ta, chỉ sợ là phải khổ sở một phen, phí nhiều công phu.

Nhưng, cũng chẳng liên quan gì hắn, Tần Lực Dương cúi đầu nhìn Cố Thanh thoả mãn cười, nhàn nhạt, nhưng ấm áp hạnh phúc.

Sau lễ 1/5, Cố Thanh trở về trường, lần này xuất ngoại du lịch với kế hoạch thực hành tiếng Anh đã phá sản, sau khi trở về thu hoạch lớn nhất chính là trên tay có 1 chiếc nhẫn bạch kim. Cố Thanh không nghĩ tới việc tháo xuống, với cậu, nhẫn này là chứng nhận cho hôn nhân và tình yêu của cậu và Tần Lực Dương, cậu rất quý trọng, về phương diện khác, ở đại học các đôi tình nhân đều mang nhẫn cặp, nên việc này rất phổ biến, cậu cũng không cần lo lắng mình sẽ trở thành tiêu điểm bàn tán của người khác.

Cố Thanh nghĩ rất chu đáo, nhưng lại quên mất 1 chuyện, Tần Lực Dương mua nhẫn làm sao sinh viên bình thường có thể trả nổi. Cố Thanh đối với kim cương, hay nhẫn thật sự là không có chút khái niệm nào, cũng không biết làm sao để xem chất lượng, nhưng bên cạnh cậu cũng không thiếu người theo đuổi, khi nhìn thấy ngón áp út tay trái của Cố Thanh có chiếc nhẫn rõ ràng là do nhà thiết kế quốc tế làm ra, khảm kim cương loại tốt nhất thì, khiếp sợ, khó tin, các loại tư vị, nhiều không kể hết.

Dần dần, trong trường bắt đầu truyền lưu các loại đồn đại, mà trong đó, bị nói nhiều nhất chính là bao dưỡng, không ít người tin Cố Thanh được 1 phu nhân giàu có bao dưỡng, kỳ thực cũng khó trách bạn học nghĩ như vậy, trong mắt bọn họ, Cố Thanh đúng là 1 sinh viên xuất sắc, diện mạo lại đẹp.

Lời đồn lan truyền lâu ngày, có vài câu dần dần tới tai Cố Thanh. Cố Thanh đối với chuyện này cũng không thể nói gì, cậu căn bản không định đi bác bỏ tin đồn, cậu tin chắc lời đồn chỉ để giải trí. Hơn nữa, Cố Thanh nghĩ mình còn muốn cảm tạ những … lời đồn này, chí ít hiện tại sẽ ở trường sẽ không còn ai nửa đường chặn cậu, tiết mục thư tình cho cậu đã không còn trình diễn, giúp cậu giải quyết không ít phiền phức. Chỉ là, những … tin đồn này đã làm lớn chuyện tới tai thầy chủ nhiệm lớp, đây là việc Cố Thanh hoàn toàn không ngờ tới.

Ngồi ở phòng làm việc, Cố Thanh cúi đầu nghe thầy chủ nhiệm chất vấn, đơn giản chỉ hỏi cậu chuyện bao dưỡng có thật không, dù sao loại chuyện bại hoại này mà xảy ra ở đại học Q cũng không có danh tiếng gì tốt, một khi bị phơi bày, thực sự sẽ là một vụ tai tiếng lớn, nghĩ đến là thầy chủ nhiệm lớp liền rất lo lắng.

“Cho nên, Cố Thanh, thầy hỏi thật em, chuyện bao dưỡng có thật không?”

Cố Thanh đang chỉnh lý lại những từ tiếng anh mới học hôm nay trong đầu, ngẩng lên, kiên định trả lời: “Thưa thầy, đều không phải sự thật.”

Nhìn trong mắt Cố Thanh đầy thành thật và thản nhiên, thầy chủ nhiệm mỉm cười gật đầu, vỗ vai cậu nói: “Thành tích của em rất tốt, tiếp tục nỗ lực.”

Cố Thanh cảm ơn thầy chủ nhiệm xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Phương Tử Nhạc khi nghe nói Cố Thanh bị thầy chủ nhiệm gọi vào phòng làm việc, trong lòng lo lắng nên tới ngoài cửa chờ, thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại cửa, vội vàng đi tới, kéo tay Cố Thanh, hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Cố Thanh nhẹ cười, lắc đầu ý bảo rất tốt.

Thấy đối phương vẻ mặt thoải mái, Phương Tử Nhạc cuối cùng cũng yên tâm, nhìn thời gian cũng đã tới bữa trưa, liền lôi kéo Cố Thanh trực tiếp tới căn tin.

“Cố Thanh, sao cậu không giải thích với mọi người là cậu kết hôn, chứ không phải bị bao dưỡng?”

Phương Tử Nhạc trong miệng nhai cơm, nghi vấn hỏi.

“Nếu tôi không nói với cậu mình kết hôn, cậu sẽ tin tôi bị phu nhân nào đó bao dưỡng à?”

Phương Tử Nhạc mở to hai mắt, rất nhanh lắc đầu, cậu sao có thể không tin bạn bè a.

“Vậy là đủ rồi.”

Cố Thanh cho rằng, đối với lời đồn, nếu như là bạn bè chân thật, vậy hắn sẽ tự động chọn tin tưởng mình, còn nếu không phải bạn bè, mình không cần nói ra, cũng không cần phải giải thích.

“Hai người thật tốt.”

Phương Tử Nhạc đột nhiên ước ao nói với Cố Thanh.

Cố Thanh nghe ra sự cô đơn trong miệng đối phương, trong lòng hoảng hốt, cậu hiểu rõ Phương Tử Nhạc, đối phương luôn lạc quan tích cực, cậu chưa bao giờ nghe cậu ta dùng ngữ điệu cô đơn như vậy để nói chuyện, “Hàn Duy đã làm gì cậu à?”

Cố Thanh lo lắng hỏi, nếu như là thật, cậu nhất quyết không bỏ qua, Phương Tử Nhạc quá hiền lành, luôn nhường nhịn chịu đựng, không biết lo cho mình.

“Không có không có, anh ấy đối với tôi rất tốt.” Phương Tử Nhạc hoảng hốt xua tay, tiếp tục nói, “Tôi chỉ là, lo lắng.”

Cố Thanh ngừng ăn, nhìn đối phương, Phương Tử Nhạc trên mặt đều là tâm sự trầm trọng và sầu lo phiền não, vừa mới mừng rỡ, đã thở dài, cậu ta và Hàn Duy là thật lòng yêu nhau, hai người đã vì tương lai mà rất cố gắng, cảm thán cho con đường tình yêu đồng tính đầy chông gai —— phải chọn lựa giữa tình yêu và tình thân, vĩnh viễn luôn là nan đề, cậu không phải cũng vậy hay sao?

Xoa đầu Tử Nhạc, Cố Thanh vuốt mái tóc ngắn mềm mại của cậu ta, nói: “Tin vào chính cậu, cũng tin tưởng Hàn Duy, tất cả đều sẽ tốt thôi!”

Đây là trấn an Phương Tử Nhạc, cũng là điều Cố Thanh tin tưởng vững chắc!

Tương lai, tất cả đều sẽ tốt thôi!

Lời tác giả: Tiểu kịch trường:

Tác giả (hai mắt đẫm lệ nhìn mọi người ): Các ngươi… Các ngươi cũng không cho ta ngược tiểu Thanh…

Độc giả (mắt hạnh trợn tròn): Ngươi còn chưa từ bỏ ý định???

Tác giả (chọt ngón tay): Ta… Ta… Ta… cũng không biết…

Độc giả (hai tay chống nạnh, mười ngón nắm vào): Có muốn chúng ta giúp ngươi thanh tỉnh hay không…

Tác giả (vô cùng đáng thương): Không… Không cần… Ta biết phải làm sao rồi…

Độc giả (ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, sờ đầu tác giả ): Lúc này mới ngoan a!

Tác giả (ngẩng đầu nhìn lên, hé mắt nhìn mọi người): Này đừng có bá vương với ta được không, người ta cần ủng hộ và thanh tỉnh nhiều hơn…

(trên thực tế: Tác giả một mình ngồi chồm hổm trong góc, yên lặng nói thầm, không cho ta ngược tiểu Thanh, ta đây ngược người khác?)