Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 51: Nhất văn đường




Quản gia cúi mình tiến vào, cung kính hành lễ với Lâm Tịch Cận :" Tịch thiếu gia lần đầu tiên tới, cũng không biết ngài thích ăn cái gì nên chuẩn bị vài thứ, Tịch thiếu gia nếu muốn cái gì cần phân phó một tiếng là được ".

Quản gia Hiền vương phủ đó là phẩm cấp gì, nếu so với Lâm Tịch Cận một thứ tử không được sủng thì chỉ cao hơn chứ không thấp, Lâm Tịch Cận đương nhiên không dám cư nhiên nhận quà tặng, chỉ nói mình rất dễ nuôi, cũng không có kiêng ăn, cái gì ăn cũng được.

Quản gia vui vẻ, thần sắc Triệu Mặc Khiêm có chút cổ quái :" Thật sự dễ nuôi ?"

Mặt Lâm Tịch Cận đỏ lên, yên lặng gật đầu, y đích xác là dễ nuôi.

Môt ngày này Lâm Tịch Cận thực sự an nhàn, cũng coi là hưởng thụ một phen, đợi cho ánh trăng lên ngọn cây mới yên lặng trở về Tịch viên.

" Thiếu gia, người ngài muốn ta tìm được rồi ".

Đại Khờ vừa thấy Lâm Tịch Cận ánh mắt liền tỏa sáng, rất bát quái cũng muốn hỏi cái gì nhưng thấy thân ảnh Triệu Mặc Khiêm biến mất giữa không trung, liền không nói gì mà ngoan ngoãn mang một người đến.

Côn nô dáng người gầy, một thân quần áo thô, trêи mặt còn dính thức ăn, toc buộc chặt lên cao, vừa vào cửa đã quỳ xuống nói :" Cầu công tử cứu ta cùng dân chạy nạn ".

Đại Khờ đi đến bên cạnh côn nô, thình lình thấy người quỳ xuống, vốn đang nghĩ người này quy củ, nào biết mở miệng lại nói lời này, chỉ vào mũi người nọ mắng :" Ngươi thật là cái đồ vô liêm sĩ, thực là cái gì cũng dám nói, quên là ai cứu ngươi sao ? Còn muốn trở lại nơi đó có phải hay không ?"

Côn nô cũng không để ý tới hắn, chỉ vẫn phủ phục ở dưới đất, miệng lặp lại lời nói :" Cầu công tử cứu ta cùng dân chạy nạn ".

Mặt Lâm Tịch Cận không chút thay đổi, chỉ phất tay cho Đại Khờ lui qua một bên :" Khi nào một thư sinh cũng quan tâm đến xã tắc ?"

Thân thể côn nô cứng đờ, dừng một lúc lâu,sau mới chậm rãi đứng lên, ánh mắt có chút sắc bén nhưng phảng phất bắn thẳng đến nhân tâm.

Lâm Tịch Cận nhìn không chớp mắt, lạnh nhạt nói :" Là cầu ta, hay cầu Hiền vương ? Ta không biết bây giờ Nhất văn đường cũng cầu người hay sao ".

Côn nô nghiêm mặt :" Không liên quan đến Nhất văn đường. Đây là tự tại hạ muốn nhờ ".

Lâm Tịch Cận cười nhạt :" Đã là như thế, muốn ta cứu như thế nào ?"

Ánh mắt côn nô sáng lên, trầm giọng nói :" Công tử, mời nói ".

Lâm Tịch Cận không nhanh không chậm uống ngụm trà nóng, kêu Đại Khờ đóng kín cửa, mới nói :"Thay ta lấy đầu một người, chính là đường chủ Nhất văn đường Tô Tĩnh Liên, không biết Nhị đường chủ có làm được không ?"

Côn nô nghe xong, hai mắt lóe ra bất ngờ :" Công tử đang đùa phải không ?"

" Không phải vui đùa ". Lâm Tịch Cận vẫn lạnh nhạt như trước :" Ta muốn Nhất văn đường trong tay ta. Nói vậy thì Hiền vương không ngại đưa ta một phần lễ vật, mặc dù đó là một tổ chức sát thủ lừng lẫy cũng không nói chơi. Ngươi có thể cự tuyệt nhưng ngươi phải biết cự tuyệt là kết cục gì ".

Trêи mặt côn nô đã có vẻ hoảng sợ, Lâm Tịch Cận biết phần hoảng sợ này là nhằm vào Hiền vương. Lâm Tịch Cận cũng không thèm để ý, y vốn là hoàn toàn vô dụng nhưng cáo mượn oai hùm ngày càng làm thuận tay :" Ta biết ngươi có vướng bận, tốt lắm, ta muốn ngươi có vướng bận, như thế nào ?"

Lâm Tịch Cận kiếp trước tiếp xúc với Nhất văn đường, đưng nhìn tên gọi nhã nhặn nhưng trong đó kỷ luật quản thúc cực kỳ khắc nghiệt, không hề nhân tính không  nói, thân là đồng môn nhưng lại  không có nửa điểm cảm tình, chính là Đường chủ phải là người có võ nghệ cao cường, bởi vì hắn ta tùy thời chấp nhận người khiêu chiến.

Người thắng mới là người đứng đầu, độc tài Nhất văn đường.

Côn nô hai mắt sáng lấp lánh, chỉ nói :" Ta không thắng được ".  Ban đầu chính là phải đánh thắng hơn phân nửa nhân số sau đó mới khiêu chiến với đường chủ, có thể thắng thì mới có thể thắng.

Nhưng ý tứ này cũng đáp ứng rồi.

" Ta sẽ làm cho ngươi thắng ". Lâm Tịch Cận tất nhiên biết đạo lý trong đó, không thèm để ý đến, chỉ mỉm cười hướng về bóng đen vẫy vẫy tay :" Ám nhị ca, thời gian nửa tháng có thể dạy dỗ được không ?"

Mặt nạ quỷ thanh âm như ẩn như hiện truyền đến :" Có thể ".

Sắc mặt côn nô biến đổi, mồ hôi trêи trán không ngừng chảy xuống. Lúc này hắn mới hiểu được, vừa rồi hắn có chút nào may mắn, nếu hắn không có vướng bận trong lòng cùng tính cẩn thận đối với Hiền vương hết sức kiêng kị, điệu thấp cầu người mà không phải dùng võ lực, chỉ sợ... Lúc này tay chân hắn đã cứng đờ một chỗ.

Nguyên lai cái hôn ước kia chính là Hiền vương rất coi trọng.

Mấy ngày sau phủ tướng quân rất náo nhiệt.

Lễ cập kê của Lâm Ngọc Hồng, dù sao cùng với ngày bình thường có điều bất đồng, lại có Lâm Thương Hải tự mình trấn thủ, số người đến tham dự không ít.

Phu nhân thượng thu Niếp đại  nhân cùng phân nhân Thị lang cùng đi vào phủ tướng quân, lúc này chính là thời điểm giao lưu tốt nhất, mặc kệ các nàng là các phu nhân, hay các tiểu thư đều giống nhau.

Lâm Tịch Cận vốn không muốn tham gia, vốn địa vị của y ở phủ tướng quân không cao, cùng với quan hệ ác liệt với Lâm Ngọc Hồng, không tham dự cũng rất bình thường, cố tình đời này y có hôn ước với Hiền vương, đó là không thể tránh né.

Niếp Thiến Thiến nhìn thấy Lâm Tịch Cận trong đám người, liền cười cười đi đến :" Tứ thiếu gia ta là Niếp Thiến Thiến, ngươi còn nhớ rõ ta không ?"

Lâm Tịch Cận nhìn khuôn mặt trắng nõn, hành vi hào phóng, gật gật đầu nói :" Nhớ rõ, ngươi múa tốt lắm ".

Mặt Niếp Thiến Thiến hơi hồng :" Nhưng thật ra lại bêu xấu ".

Lúc này Tương Nguyệt Quyên theo sau cũng đi tới, chính là nơi nơi tìm Niếp Thiến Thiến, xa xa nhân tiện nói :" Thiến Thiến, ngươi đang làm gì đó ?"

" A, ta cùng Tứ thiếu gia nói chuyện phiếm ".

Tương Nguyệt Quyên giống như thấy được ôn dịch, đem Niếp Thiến Thiến kéo qua một bên :" Thiến Thiến, ngươi sao thế này? Hắn lần trước ở trước mặt câu dẫn hoàng tử còn chưa nói, mấy ngày trước đây còn truyền ra hắn hành vi phóng đãng, ngươi cùng hắn đừng thân cận quá không tốt, người ta nhìn vào nói ngươi giống như hắn thì sao ngươi có thể tìm được lang quân như ý chứ ?"

Ánh mắt Niếp Thiến Thiến trong suốt :" Ta không nghĩ nhiều  như vậy ".

Tương Nguyệt Quyên dùng ngón tay hung hăng điểm lên huyệt thái dương của nàng :" Ngươi thật là khờ, cũng may có ta thường xuyên bên cạnh chỉ điểm ngươi ", nói xong nàng trừng Lâm Tịch Cận một cái, cười lạnh một tiếng :" Thật không biết xấu hổ ".

Lâm Tịch Cận thản nhiên liếc nàng một cái, buồn bã nói :" Tưởng tiểu thư là nói Hiền vương sao ? Thật đúng là lợi hại ".

Tương Nguyệt Quyên cực kỳ giận dữ, tròng mắt trừng như muốn rớt ra, nhưng tựa hồ cố kỵ cái gì cũng không dám làm càn, căm giận cầm làn váy đi ra.

Theo sau các quan gia cùng nhóm phu nhân cũng đến đây, thừa tướng Lý Dịch cũng mang theo phu nhân cùng nhi tử đến. Hơn nữa còn có mang đến đồ hoàng đế cho, Lý Dịch thay thế truyền quan tự mình đọc thánh chỉ, nguyên lai hoàng thượng biết Nhị tiểu thư phủ tướng quân hôm nay làm lễ cập kê, đúng lúc ban cho nguyên bộ trang sức bằng ngọc, cũng một xấp vải, có thể nói lần này là cho Nhị tiểu thư mặt mũi.

Nữ nhi có mặt mũi thì phụ thân cũng có mặt mũi, bởi vậy mới long trọng như vậy. Râu cá trê của Lý Dịch hơi run run, ha ha cười nói :" Lâm tướng quân, chúc mừng, chúc mừng nha ".

Con trai ông ta cũng ở trong đám người quét mắt một vòng, hướng về Lâm Tịch Cận đi tới :" Tứ thiếu gia, lại gặp mặt ".

Lâm Tịch Cận đương nhiên cũng nhận ra, người này chính là mấy ngày trước Triệu Mặc Khiêm dẫn y đi ngắm hoa thì gặp được thiếu niên nho nhã, nghĩ đến hắn cùng Triệu Mặc Khiêm quan hệ cũng tốt, liền mỉm cười thi lễ :" Lý đại ca cũng tới sao ?"

Lý Thần Phong nói :" Vương gia khẳng định là cũng muốn tới, chẳng qua có thể gặp được chút ".

Lâm Tịch Cận lắc lắc đầu :" Ta thật hy vọng hắn không đến, miễn cho Nhị tỷ ta như con thiêu thân lao đến ".

Không ngờ y sẽ nói trắng ra như vậy, Lý Thần Phong hơi kinh ngạc, nhưng thật ra cách nhìn y cũng thay đổi, cũng đồng ý gật gật đầu :" Mặc huynh cho dù cái gì cũng không làm cũng cướp nổi bật của người khác ".

Điểm này Lâm Tịch Cận cũng rất có cảm xúc, nhất thời có chút buồn cười, hai người nhìn nhau cười, cũng coi  như là bằng hữu, mà trong đó ràng buộc chính là Hiền vương Triệu Mặc Khiêm.

" A? Hắn sao lại đến đây ?" Lý Thần Phong nhìn đến một phương hướng nói.

Lâm Tịch Cận theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nhất thời cũng kinh ngạc một chút, nhịn không được hỏi :" Người nọ là ai ?"

Chỉ thấy người nọ đứng bên cây đàn, một thân hình cao gầy tuyệt mỹ, quần áo một màu xanh cùng áo choàng rộng thùng thình, nhìn kỹ làn da trắng nõn xinh đẹp, mặt mày thanh lệ mang theo một tia mị hoặc, hắn làm như cảm giác được cái gì, ánh mắt nhìn qua đúng là thẳng tắp hướng Lâm Tịch Cận phóng tới.

Lâm Tịch Cận sửng sốt, trong lòng cũng dâng lên một cổ hỏa :" Thật là tuyệt sắc mỹ nhân, chính là sắc đẹp lại có chút mềm mại đáng yêu, dù sao cũng là nam nhân, mị hoặc như vậy rất dễ đắc tội ".