Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 37: Thủy lao




“Thỉnh tiền bối đeo cái này vào.”

Thẩm Thanh Thu cúi đầu một cái, một vạt vải đen hoành ngang, che đi tầm mắt của hắn.

Kỳ thật đây thuần túy là thừa thãi, dựa vào bách biến huyền cơ của mê trận Huyễn Hoa Cung, cho dù để Thẩm Thanh Thu giơ camera đi vừa đi vừa chụp suốt toàn bộ hành trình, hắn cũng chưa chắc có thể nhớ kỹ vào làm sao ra thế nào.

Thủy lao không khí ẩm ướt, mặt đất hơi trơn, hai mắt bị che, chỉ có thể để các đệ tử áp giải bên cạnh dẫn theo hành tẩu.

Thẩm Thanh Thu nói: “Công Nghi Tiêu.”

Công Nghi Tiêu vẫn theo sát ở phía sau, vội đáp: “Tiền bối?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Trong lúc chờ đợi tứ phái liên thẩm, ta có thể tiếp xúc với người ngoài không?”

Công Nghi Tiêu nói: “Phải có yêu bài thông hành của Huyễn Hoa Cung, mới có thể thông hành trong thủy lao không bị ngăn trở.”

Vậy nếu muốn Thượng Thanh Hoa tiến vào thăm tù, thương nghị việc dùng lộ chi, thật ra có điểm phiền toái. Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, hỏi: “Những người Tát Chủng kia xử trí ra sao?”

“Đốt cháy xong, do các vị đại sư Chiêu Hoa Tự mang về siêu độ.”

Một bên có âm thanh bất mãn nói: “Sư huynh ngươi nói với hắn nhiều như vậy làm gì? Vào thủy lao này, lẽ nào còn muốn đi ra ngoài?”

Vãi, quen tai như vậy, lại là cái tên mặt rỗ giống như có thù với hắn!

Công Nghi Tiêu trách cứ nói: “Không được vô lễ!”

Thẩm Thanh Thu cười nói: “Cũng không cần trách cứ hắn.”

Đang nói, thì đã đến nơi tạm thời giam giữ hắn. Cởi xuống vải đen trên mắt, tầm mắt dần dần sáng lên, chỉ thấy họ đứng ở trước một nhũ động rất lớn.

Đáy động là một mặt hồ tối đen, bốn vách tường phân bố bất quy tắc những cây đuốc tôi tối, ánh lửa phản chiếu trên mặt nước, tùy sóng gợn loạn. Giữa hồ nhô lên bãi đá màu trắng nhân tạo. Màu sắc trong suốt, một số gần như xanh ngọc, tất nhiên là chất liệu đặc thù.

Công Nghi Tiêu lấy ra một chùm chìa khoá, đụng đến một nham thạch, một phen thao tác, đáy hồ truyền đến tiếng bánh răng vận chuyển ken két, dâng lên một thạch đạo, nối thẳng tới bãi đá giữa hồ.

Công Nghi Tiêu nói: “Tiền bối, thỉnh.”

Đệ tử mặt rỗ nhặt lên một khối đá bình thường, nói: “Nhìn đi!”

Hắn ném cục đá kia vào trong hồ nước, cục đá cư nhiên trôi nổi trên mặt nước mà không chìm, sau một lát, truyền đến tiếng động xì xì, giống như biến thành một khối thịt trên chảo nóng, mặt ngoài sủi đầy bọt khí, nhanh chóng bị ăn mòn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mặt rỗ đắc ý nói: “Nếu ai muốn chạy trốn khỏi nơi này, hoặc là cướp người ra từ nơi này, đó là si tâm vọng tưởng!”

Thẩm Thanh Thu bị chất lỏng hung tàn này chấn kinh rồi.

Gian thủy lao này nhìn vào thì có chút giống với nơi sinh trưởng Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, nhưng nếu lăn vào trong hồ này, phỏng chừng ngay cả xương cốt cũng không còn.

Hơn nữa chất lỏng này ít nhất lớn hơn hồ Lộ Thủy ước chừng năm lần!

Huyễn Hoa Cung không phải danh môn chính phái sao, ở đâu ra nhiều chất lỏng hung tàn như vậy!!!

Thẩm Thanh Thu đi qua thạch đạo, một đường cực kỳ cẩn thận, ngộ nhỡ lòng bàn chân trượt một cái cũng không vui đâu. Đi lên bãi đá giữa hồ xong, Công Nghi Tiêu lại xoay chìa khoá, đường nhỏ thông giữa hồ lại chìm vào đáy hồ.

Thẩm Thanh Thu ở trên bãi đá bày cái tư thế ngồi, nhìn khắp mọi nơi, nghĩ thầm rằng, ngộ nhỡ có người có thể ngự kiếm xâm nhập thì những nước hồ này cũng không có gì ý nghĩa.

Hắn vừa mới nghĩ như vậy, liền thấy Công Nghi Tiêu khởi động một cơ quan dùng chìa khóa.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu truyền đến tiếng dòng nước ào ào, Thẩm Thanh Thu nhấc đầu, vừa vặn nhìn thấy từ trên không bốn phương tám hướng rơi xuống từng dòng nước sẫm màu, hình thành rèm nước kín không kẽ hở, vây hắn ở trong bãi đá sáu trượng vuông.

… Ta sai rồi! Đây đừng nói là người, cho dù ruồi bọ cũng không bay ra được ấy chứ!

Thủy lao Huyễn Hoa Cung quả nhiên danh bất hư truyền! Thảo nào là ngục giam công cộng chúng phái nhất trí đề cử!

Thẩm Thanh Thu biết, nhất định sẽ có người tới tìm phiền toái, cũng không dự đoán được nhanh như vậy.

Thẩm Thanh Thu là bị một chậu nước lạnh hất tỉnh.

Hắn rét đến mức giật mình một cái, ban đầu còn tưởng rằng là chất lỏng ăn mòn, vẫy vẫy đầu, cố gắng nháy mắt, cảm giác nước hồ lạnh băng tiến vào mắt cực không thoải mái, mới xác định đây chỉ là nước bình thường. Trên người quấn một trăm tám mươi vòng Khốn Tiên Tác cực nhỏ, lại chặt chẽ khóa linh mạch của hắn, thậm chí ngay cả huyết mạch cũng bị gò đến mức chảy không thông, năng lực chống lạnh đầu hàng, không khỏi run run một chút.

Rèm nước bốn phía ngừng chảy, đường thông giữa bãi đá và bên ngoài cũng thăng lên.

Tầm mắt từ từ rõ ràng. Nhìn lên trên, đầu tiên thấy một đôi giầy thêu nhỏ xinh lả lướt, hướng lên trên nữa, lại là làn váy hồng nhạt. Chỉ thấy một tiểu cô nương phục trang đẹp đẽ đầy người, mày liễu dựng thẳng mắt hạnh trợn lên, đang căng một cái roi trừng mắt hắn.

Đáy lòng Thẩm Thanh Thu đảo mắt trắng.

Lạc Băng Hà cố nhiên đủ sức ép người, các bà xã của hắn cũng thật sự là làm cho người ta chịu đủ rồi!

Giống như cưỡi ngựa xem hoa hết người này đến người kia xuất hiện. Không cần xuất hiện nữa hắn cũng không phải hàng nguyên bản, căn bản không có hứng thú dâm loạn mỹ nữ được không!?

Tiểu cô nương cầm roi nhắm thẳng vào hắn: “Tỉnh cũng đừng giả chết, Bổn cung chủ có chuyện hỏi ngươi!”

Với bối phận của nàng, cho dù hiện tại Thẩm Thanh Thu thật là tù nhân, cũng không tới phiên nàng đến thẩm vấn.

Thẩm Thanh Thu nói: “Đây tựa hồ không phải chuyện tiểu cung chủ nên làm.”

Hòn ngọc quý trên tay lão cung chủ Huyễn Hoa Cung, điêu ngoa đứng đầu hậu cung Lạc Băng Hà, nói: “Ngươi đã biết ta là ai, vậy cũng nên biết mục đích ta tới?”

Nàng hốc mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tiểu nhân đê tiện nhà ngươi cấu kết ma giới, bán đứng đồng môn! Nếu đã rơi vào tay Bổn cung chủ, ta phải cho ngươi biết tay!”

Thẩm Thanh Thu: “… Ta hình như còn chưa thừa nhận việc cấu kết ma giới.”

Tiểu cung chủ giậm chân nói: “Ngươi nhẫn tâm với Lạc ca ca như vậy, ác độc như vậy, chuyện cấu kết Ma tộc, tất nhiên cũng làm ra được.”

Sức mạnh di truyền quả nhiên lớn mạnh, logic này tuyệt đối là lão cung chủ thân sinh!

Thẩm Thanh Thu không nói gì một lát, nói: “Y có nói qua ta nhẫn tâm ác độc với y?”

Tiểu cung chủ thanh tình cũng mau: “Lạc ca ca tốt như vậy, đương nhiên sẽ không nói như thế. Tổn thương y đã chịu, đều giấu ở trong lòng ai cũng không cho đụng vào, ai cũng không cho xem… Nhưng ngươi cho là y không nói, ta liền không nhìn ra?!”



Tình cảm chân thành này… Thẩm Thanh Thu cả người cũng không khỏe rồi!

Đây má nó là hiện trường giải thi đấu đọc diễn cảm thơ sao?!

Hắn quả thực không biết nên cười lăn ra đất hay là yên lặng không nói gì, thực xin lỗi! Ta biết đối với muội tử chân thành thổ lộ thâm tình, cười to là chuyện rất không lễ phép! Nhưng đây mới thật là đáng xấu hổ! Quả thực xấu hổ PLAY!

Hậu cung của Lạc Băng Hà tuy rằng khổng lồ, nhưng thật đúng là chướng khí mù mịt, loại hình gì cũng có. Đây là hậu quả của ham rẻ lấy nhiều, cần lượng không cần chất. Cũng là hậu quả Đâm Máy Bay Lên Giời thân là trạch nam đến cái tay nhỏ của nữ nhân cũng chưa sờ qua vài lần nhất định muốn viết văn ngựa đực, đáng đời ha ha ha ha!

Tiểu cung chủ bỗng nhiên hồ nghi nói: “Ngươi đang làm biểu cảm gì?”

Thẩm Thanh Thu vội vàng giữ chừng mực một chút, kiểm tra vừa rồi mặt có căng không. Đắc tội nha đầu kia cũng không có trái ngon gì.

Quả nhiên, tiểu cung chủ giận tím mặt: “Ngươi vừa rồi là đang cười nhạo ta sao?!”

Tiểu cung chủ nguyên bản ái mộ thanh mai trúc mã Công Nghi Tiêu, mà sau khi Lạc Băng Hà xuất hiện, một đống yêu thương nồng nàn đều mãnh liệt theo hướng nam chính. Hết cách, trời giáng vs trúc mã, trời giáng từ xưa đến nay đều thắng không tốn sức chút nào. Loại di tình biệt luyến này trong văn ngựa đực kỳ thật rất thường thấy, bởi vì trên thế giới luôn có rất nhiều người thích NTR, bất luận là NTR người khác hay là bị người ta NTR, họ đều có thể từ loại tình tiết này đạt được khoái cảm khác thường. Kẻ di tình biệt luyến đương nhiên cảm thấy mình không sai, nhưng chung quy vẫn chột dạ, thấy người khác vẻ mặt không đúng, liền cảm thấy là đang cười nhạo mình. Tiểu cung chủ thẹn quá hóa giận, giơ tay lên, roi dài vung ra!

Thế roi tới ào ạt, tiếng xé gió bén nhọn đến cực điểm, Thẩm Thanh Thu bị Khốn Tiên Tác gò bó linh lực vận chuyển, thân thủ thì còn chưa thoái hóa, lăn một vòng trên đất, thân roi vừa vặn nện bên chân hắn chưa đến ba thước.

Bãi đá bị đập đến mức vụn đá cũng vẩy ra mù mịt, Thẩm Thanh Thu quỳ một gối xuống đất, ổn định thân hình.

Đù má một tiểu cô nương tại sao muốn dùng loại roi sắt có mũi nhọn thế này!!! Họa phong không đúng!!!

Lại càng không đúng chính là bên trong nguyên tác roi sắt của tiểu cung chủ không phải chuyên để đánh tình địch sao!!! Trang bị dùng khi giành nam nhân cái 【 beep –】a! Cho tới bây giờ chỉ đánh nữ nhân xinh đẹp mà Lạc Băng Hà nhìn nhiều hai cái, tại sao hiện tại muốn nó đến đánh nam nhân!!! Nó đang khóc ngươi nghe thấy không?!

Thật sự là đủ rồi có thể đừng đưa cho ta loại kịch bản này nữa a!!!

Tiểu cung chủ một kích không trúng, lửa giận càng tăng lên, quát một tiếng, quay về thế nhấc roi. Bãi đá chỉ lớn có từng này, Thẩm Thanh Thu lại bị trói, phản ứng nhanh đến mấy, cũng khó tránh khỏi vị đầu roi quét tới, quần áo rách mấy chỗ, còn chưa có thương tổn tới da thịt. Nhưng liên tục trốn tránh, rất nhanh liền thối lui đến bên rìa bãi đá, mắt thấy lui không thể lui, chỉ có thể ngoan cường chịu một roi, Thẩm Thanh Thu cắn răng đứng nghiêm, nhắm mắt chờ đợi đau nhức đột kích!

Nhưng đợi một lúc lâu sau, nửa ngày cũng không cảm giác da thịt chịu đau. Hắn mạnh mở hai mắt, vừa thấy phía trước, tim nháy mắt chìm xuống.

Lạc Băng Hà tay không cầm dây roi, trong mắt phảng phất có hai luồng ma trơi tối đen thiêu đốt, vừa lạnh vừa làm cho người ta sợ hãi.

Y gằn từng tiếng, âm thanh đông lạnh đến đáy lòng người khác: “Ngươi đang làm gì đó?”

Tiểu cung chủ không biết y xuất hiện khi nào, hoảng sợ, nhưng càng sợ hãi là, biểu cảm lạnh lẽo chưa từng thấy qua trên mặt y, kìm lòng không rùng mình một cái.

Từ khi quen biết, Lạc Băng Hà cho tới bây giờ đều là chân thành ôn nhu, rất biết nịnh người ta vui vẻ, đâu ra dùng ánh mắt muốn giết người như vậy để nhìn nàng. Nàng không khỏi rút lui vài bước, ngập ngừng nói: “Ta… Ta… Ta tìm phụ thân xin yêu bài, đến thẩm vấn hắn một chút…”

Lạc Băng Hà lạnh lùng thốt: “Tứ phái liên thẩm là một tháng sau.”

Tiểu cung chủ bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất. Nàng la lớn: “Hắn hại nhiều sư huynh sư tỷ ta như vậy, nhiều như vậy! Hơn nữa hắn đối với ngươi không tốt! Ta giáo huấn hắn một chút thì làm sao?!”

Lạc Băng Hà hoàn toàn giật lấy roi của nàng, coi mũi nhọn trên đó như không có. Trong tay không thấy dùng sức mấy, khi buông ra năm ngón tay, roi kia sắt cứng là vậy, cư nhiên biến thành một đống sắt vụn.

Lạc Băng Hà hờ hững nói: “Trở về.”

Tiểu cung chủ trơ mắt nhìn vật yêu dấu liền như vậy biến thành một đống cặn bã, “A” một tiếng, không thể tin được.

Nàng khóc nức nở chỉ một ngón vào Thẩm Thanh Thu: “Ngươi, ngươi cư nhiên vì sư phụ ngươi đối với ta như vậy…”

Lạc Băng Hà cũng không quay đầu lại, ném vụn sắt trong tay trong hồ, tiếng ăn mòn xì xì xèo xèo không ngừng bên tai.

Tiểu cung chủ nhìn mà môi phát run.

Trong phút chốc, nàng bỗng nhiên cảm thấy, thứ mà Lạc Băng Hà muốn một tấc một tấc bóp nát sau đó ném vào trong hồ ăn mòn… là nàng. Một chút cũng không phải nói đùa.

Tiểu cung chủ hét lớn: “Rõ ràng ta là vì tốt cho ngươi!” Rống xong, xoay người vừa khóc vừa chạy mất.

Thẩm Thanh Thu trong lòng rít gào: “Kịch bản không đúng a đù má — đây mẹ nó có chỗ nào không đúng a — ”

Còn chưa có rít gào xong, tầm mắt Lạc Băng Hà liền rời đến trên người hắn.

Thẩm Thanh Thu một trận đau răng đau dạ dày đau trứng.

Thời điểm này, hắn thà rằng tiểu cung chủ quất hắn một trăm tám mươi roi, nhiều lắm là da thịt đau, còn tốt hơn ở trong không gian bịt kín với Lạc Băng Hà chỗ nào cũng đau cám ơn!

Hai người tương đối trầm mặc một lúc lâu, Lạc Băng Hà đến gần từng bước.

Thẩm Thanh Thu lập tức rụt rè bảo trì khoảng cách.

Cánh tay Lạc Băng Hà vươn ra ở giữa không trung cứng ngắc trong chốc lát, rút trở về.

Y hừ giọng: “Sư tôn hà tất cảnh giác như thế, nếu ta muốn làm gì với ngươi, căn bản không cần phải đụng vào.”

Thẩm Thanh Thu hiểu được, y chỉ chính là máu thiên ma mình đã uống.

Mặc dù là một giọt vào bụng, cũng giống như là một viên bom hẹn giờ mai phục ở trong cơ thể, có khả năng vô hạn. Chỉ cần Lạc Băng Hà muốn, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, có thể khiến hắn ruột nát thịt tan, thống khổ không ngừng.

Nói như thế, vừa rồi câu kia Lạc Băng Hà là nói thật.

Thẩm Thanh Thu trở lại tư thế ngồi xuống, giương mắt nhìn đối diện Lạc Băng Hà.

Một tháng.

Nói cái gì cũng phải sống qua một tháng.

Sống qua xong, trời cao biển rộng mặc chim bay, mấy chuyện đậu xanh rau má này ông đây không quản nữa!!!

Hai người trầm mặc một trận, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi muốn làm gì với ta, cũng không vội nhất thời. Đợi cho tứ phái liên thẩm chấm dứt, ta thân bại danh liệt, tất cả không thể cứu vãn, khi đó ngươi mới tính toán nợ nần, há không thoải mái?”

Những lời này của hắn, hoàn toàn là dựa theo lối suy nghĩ của Lạc Băng Hà nguyên tác mà bản thân biết để nói ra. Theo lý mà nói, nên vô cùng hợp khẩu vị Lạc Băng Hà mới đúng.

Ngoài dự đoán là ánh mắt Lạc Băng Hà tối sầm.

Y chầm chậm nói: “Sư tôn tại sao xác định, liên thẩm sẽ bị phán có tội?”

Thẩm Thanh Thu: “… Cái này phải hỏi ngươi không phải sao?”

Lạc Băng Hà lặp lại nói: “Hỏi ta?”

Y cười lạnh một tiếng: “Lại là ta.”

Không phải ngươi còn có thể là ai. Thẩm Thanh Thu không nói gì.