Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 42: Loạn đấu




Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói: “… Công Nghi Tiêu làm sao rồi?”

Theo lý mà nói, Công Nghi Tiêu bị lưu đày đến hoang cảnh không có tiền đồ đi thủ biên giới, đáng lẽ là chuyện sau khi Lạc Băng Hà cùng tiểu cung chủ lăn lên giường.

Có điều hiện tại tình tiết đã loạn đến mức ngay cả cha đẻ Đâm Máy Bay Lên Giời cũng không biết, tất nhiên cái gì cũng có thể nhảy lên trước.

Nhưng không đợi đến khi Lạc Băng Hà trả lời, những người không mặt bên cạnh Thẩm Thanh Thu bắt đầu xao động lên.

Họ nguyên bản chỉ là ngơ ngơ ngác ngác, giống như thiểu năng đờ đẫn vây xem, hoặc là tự mình làm việc mình, hiện tại lại bắt đầu lấy hắn làm trung tâm, chầm chậm tụ lại.

Thẩm Thanh Thu bị kẹt ở bên trong, lại không thể trực tiếp đẩy ra bọn họ. Lại nhìn Lạc Băng Hà, y cũng cau mày chau mặt, một bàn tay đặt ở trên trán, không rảnh chú ý những chuyện khác, tựa hồ đang chịu đựng thứ gì đó xâm nhập đại não.

Thẩm Thanh Thu nhất thời tỉnh ra.

Bạo loạn!

Hơn phân nửa Tâm Ma Kiếm nhân cơ hội phản phệ, ý đồ nhiễu loạn thần trí Lạc Băng Hà. Y không rặn ra được càng nhiều tinh lực hơn để duy trì kết giới, mộng cảnh bắt đầu bạo loạn rồi.

Lúc này không đi, đợi tới khi nào!

Hiện tại Lạc Băng Hà không thể phân tâm nghĩ đến hắn, vậy chỉ cần trải qua một hồi ảo cảnh nữa, hơn nữa vượt qua sợ hãi tiềm tàng trong lòng, là có thể đánh vỡ kết giới bắt đầu tán loạn này!

Thẩm Thanh Thu nói đi là đi, Lạc Băng Hà có vẻ đầu đau muốn nứt ra, lại hết cách nhúc nhích, quát: “Ngươi dám đi một bước thử xem?!”

Thẩm Thanh Thu liên tiếp đi vài chục bước.

Đi xong, quay đầu lại, từ từ nói: “Như thế nào?”

Lạc Băng Hà nhìn qua cũng sắp hộc máu.

Y hằn ra từng chữ từng chữ: “… Ngươi chờ đó!”

Thẩm Thanh Thu nhìn không chớp mắt, cao quý lãnh diễm nói: “Tạm biệt!”

Ngươi kêu ta chờ ta sẽ chờ sao?

Cũng không phải dở hơi!

Thẩm Thanh Thu nhắm chuẩn một gian hàng ở một bên, một cước đá văng đại môn, liền nhảy đi vào.

Bất luận lần này xuất hiện thứ gì, Thẩm Thanh Thu cũng tuyệt đối nắm chắc có thể trấn định đối mặt.

Ít nhất so với đối mặt Lạc Băng Hà nắm chắc nhiều hơn!

Cánh cửa phía sau đóng lại, tất cả tiếng động ồn ào bên ngoài đều giống như bị một thanh đao sắc bén chặt đứt, thoáng chốc tĩnh mịch không tiếng động.

Thẩm Thanh Thu nín thở ngưng thần, lẳng lặng chờ đợi.

Thật lâu sau, giống như ai đốt sáng một ngọn nến, tầm nhìn run rẩy sáng lên. Thẩm Thanh Thu cúi đầu, cùng một gương mặt xa lạ lại tựa như quen thuộc bốn mắt nhìn nhau.

Một thiếu niên thân hình đơn bạc quỳ trước mặt hắn.

Sắc mặt trắng bệch, cằm lệch đi, mặc quần áo vải thô, xoay người quỳ, tư thế ủ rũ, hơn nữa, hai tay bị dây thừng gắt gao trói chặt.

Ánh mắt thiếu niên này gần như dại ra, vẫn không nhúc nhích, nhìn đối diện Thẩm Thanh Thu, trong mắt phản ngược ra một bóng người màu đen.

Thẩm Thanh Thu không chớp mắt nhìn thẳng hắn.

Đây tuyệt đối không phải ký ức của hắn.

Nhưng khuôn mặt này, đích xác cùng hắn giống nhau như đúc. Chẳng qua, thiếu khí chất mà thời gian và tu vi rèn giũa ra, có thêm sự ngây ngô của thiếu niên.

Đây là Thẩm Thanh Thu, nhưng cũng không phải Thẩm Thanh Thu.

Nếu nhất định phải nói rõ ràng — đây là Thẩm Cửu!

Thẩm Thanh Thu bật mạnh dậy từ tấm ván gỗ.

Sau khi bừng tỉnh, hắn nhìn khắp mọi nơi, mới phát hiện mình nằm ở trong một căn nhà bỏ hoang.

Sắc trời đã sáng, ánh sáng trắng len lỏi qua khung cửa sổ cũ nát và khe hở của giấy hồ.

Đúng, tối hôm qua hắn ở tế điển đi bừa một đường, không bao lâu liền thật sự tìm thấy một căn nhà cũ không ai ở. Vốn chỉ là nghỉ ngơi một chút, lại không ngờ chỉ cần không lưu ý ngủ, liền để Lạc Băng Hà ở trong mộng cảnh bắt được.

Nếu không phải Tâm Ma Kiếm quấy rối, còn không biết bị Lạc Băng Hà đùa tới khi nào.

Nhớ lại trước khi mộng cảnh sụp đổ, ảo cảnh bị Thẩm Thanh Thu tự mình đập vỡ kia, hắn không khỏi trầm tư.

Tuy rằng hàng nguyên bản cùng hắn là hai người bất đồng, nhưng hiện tại dù sao cũng là dùng thân thể của người ta, ít nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Tối hôm qua hắn nhìn thấy, có lẽ là ký ức khi “Thẩm Thanh Thu” hay là “Thẩm Cửu”, ở trong tay bọn buôn người.

Đây xem như ăn may rồi. Bởi vì bản thân Thẩm Thanh Thu hiện tại, đối với đoạn ký ức này căn bản không có ám ảnh gì, đương nhiên không tốn khí lực có thể ung dung phá ra.

Chỉ là có một việc, hắn có chút để ý.

Lúc ấy, trong đồng tử Thẩm Cửu phản chiếu một bóng người. Có điều, bóng người kia, cũng không phải Thẩm Thanh Thu.

Nói cách khác, ảo cảnh Thẩm Thanh Thu nhìn thấy chưa phải là tất cả.

Trong ký ức này, đáng nhẽ có hai người. Ngoại trừ Thẩm Cửu, còn có một ‘người’, cũng ở hiện trường. Phản chiếu trong mắt Thẩm Cửu, chính là hình ảnh của kẻ đó.

Chỉ tiếc, Thẩm Thanh Thu vừa định nhìn kỹ tướng mạo của bóng người kia, kết giới đã bị bài trừ, hắn liền tỉnh lại.

Thẩm Thanh Thu nhảy xuống khỏi ván gỗ chỏng chơ, theo bản năng sờ sờ trên người, quần áo cuối cùng vẫn còn.

Có điều, tuy rằng quần áo hoàn hảo không tổn hao gì, hắn cũng tuyệt đối không muốn mặc nữa!

Mặc ở trên người liền có một cảm giác uy hiếp bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xé sạch a!

Thẩm Thanh Thu quyết định “mượn” chút quần áo của người khác để mặc. Ai ngờ, hắn vừa mới “mượn” xong, nhảy ra tường hiên, đứng thẳng trên mặt đất, vừa quay đầu lại, liền thấy mấy người trừng mắt lớn mắt nhỏ nhìn hắn.

… Thật sự là oan gia ngõ hẹp, là mấy đệ tử tạp phái tế điển đêm qua gặp được a!

Hắn một chữ cũng chưa nói, nam tử dẫn đầu phía đối diện lập tức sáng binh khí, ồ ạt quát: “Thẩm Thanh Thu, ngươi quả nhiên ở trong thành này! Hôm nay, hãy để các đệ tử Bá Khí tông thay trời hành đạo!”

Lời thoại tiêu chuẩn đúng hông!

Với cả Bá Khí tông là trò vui gì, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua!

Hơn nữa cái gì thay trời hành đạo, ngày hôm qua không phải nói rõ là vì Huyễn Hoa Cung treo giải thưởng sao? Giáp mặt một bộ sau lưng một bộ thú vị lắm sao?!

Thẩm Thanh Thu lười dây dưa với họ. Phạch phạch phạch vài tấm phù chú ném ra, đương trường trên trán mỗi người có dán một tấm, tứ chi cứng ngắc, ngay cả cơ hội chống đỡ cũng không có.

Thẩm Thanh Thu tâm tình đang bực bội, sau khi dán xong, chậm rãi làm một động tác “xé”.

Ngay sau đó, mấy tên đệ tử kia liền phát hiện, thân thể không nghe sai khiến của mình mà tự hành động.

“Ngươi xé y phục của ta làm gì?!”

“Không phải ngươi cũng đang xé của ta sao?!”

“Sư huynh thực xin lỗi! Nhưng ta không khống chế được không được tay của ta a!”

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ một thân bạch y mộc mạc mới đổi, không thèm quay đầu lại đi phía trước.

Chính là muốn gây khó dễ với quần áo!

Ở trong thành đi chưa được mấy bước, Thẩm Thanh Thu liền phát hiện, nhân số theo lệnh truy nã ùa vào Hoa Nguyệt Thành quả nhiên không ít.

Mặc dù rất nhiều tu sĩ đều làm bộ làm tịch mà không mặc phục sức thống nhất bổn phái, ra vẻ người thường, nhưng ngồi xuống quán ven đường, chỉ tư thế thôi đã khác hẳn với người thường. Xem ra nhờ vả Công Nghi Tiêu thông tri Liễu Thanh Ca đến là hành động cực kỳ chính xác. Mặc dù Lạc Băng Hà không có cách nào tự mình đến, nếu đám tu sĩ các môn các phái long xà hỗn tạp này bám riết gây trở ngại hắn, cũng đủ đáng ghét.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy, tiếp tục như vậy không được, gọn lẹ tìm cái góc, bôi vàng khuôn mặt, dán bừa thêm mấy cọng râu.

Tu Nhã Kiếm… liền ủy khuất giấu dưới lớp y phục đi, tệ thì tệ chút, vẫn tốt hơn bị người chỉ vào hô to “A! Mau nhìn! Là Tu Nhã Kiếm!”.

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới chậm rãi trở lại trên phố.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn trời, màu mây mỏng nhuyễn, tựa như đang dần dần tan đi.

Nếu không có sự cố, chính ngọ hôm nay, có lẽ chính là thời cơ tốt nhất.

Hắn cúi đầu lần nữa, trong đám người phía trước, có một thân ảnh tuyết trắng mảnh khảnh chợt lóe qua, đã nhanh lại còn nhẹ, sườn nhan tuấn dật.

Liễu Thanh Ca!

Bảo tiêu đến rồi! Ánh mắt Thẩm Thanh Thu sáng lên, vừa mới muốn đuổi theo, đột nhiên, từ bên trong một tửu quán truyền ra tiếng quát.

“Miệng không sạch sẽ nói cái gì đó?!”

Ngay sau đó, chính là một hồi đổ vỡ đập bể tanh bành.

Giọng nói này mềm mại thanh thúy, thập phần quen thuộc, Thẩm Thanh Thu sửng sốt, không tự chủ được dừng bước lại, ánh mắt bị hấp dẫn qua.

Lúc này, một thiếu nữ khác hừ một tiếng, nói: “Sao, dám làm còn không cho người ta nói? Cũng khó trách, Thương Khung Sơn phái xuất hiện loại bại hoại này, tất nhiên là xấu hổ không dám mở miệng.”

Cô gái nói câu trước đó lập tức phản bác nói: “Sư tôn tuyệt đối không phải người sẽ làm ra sự việc này, ngươi đừng hòng bôi nhọ!”

Thiếu nữ bây giờ còn có thể nói đỡ cho hắn như vậy, ngoại trừ Ninh Anh Anh còn có ai đâu.

Tuy rằng Thẩm Thanh Thu có tâm muốn đi tìm Liễu Thanh Ca, nhưng xem bên này không khí không đúng, rối rắm một giây, vẫn là sợ đệ tử Thanh Tĩnh Phong chịu thiệt, tạm thời lưu lại, lắc mình ẩn ở một bên, nhìn ngó một phen.

Bên trong tầng một tửu quán, rõ ràng chia làm hai phái trận doanh.

Một bên này Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh dẫn đầu, đệ tử Thanh Tĩnh Phong ở phía sau, người nào sắc mặt cũng không tốt. Còn lại bên kia là tiểu cung chủ chống nạnh ở phía trước, trừng mắt lạnh lẽo nhìn, phía sau đệ tử Huyễn Hoa Cung sớm sáng binh khí, ánh mắt oán giận.

Hai thiếu nữ, một tướng mạo thanh tú, một nhan sắc diễm lệ, hằm hằm nhìn nhau, ngay cả trong không khí cũng có mùi thuốc súng bùm bùm khen khét thiêu đốt, hình ảnh lại vô cùng đẹp mắt.

Hậu viện của Lạc Băng Hà lại cháy rồi! — Không đúng, ngay cả đệ tử Thanh Tĩnh Phong cũng đến rồi! Hơn nữa đánh với Huyễn Hoa Cung, lúc này mới thực sự gọi là oan gia ngõ hẹp!

Thẩm Thanh Thu kết luận, nếu hiện tại hắn buông tay đi mất, tuyệt đối là Thanh Tĩnh Phong thiệt thòi lớn. Phải biết rằng, tiểu cung chủ này ngang ngược ngông cuồng, khắp thiên hạ ngoại trừ Lạc Băng Hà sẽ không có ai nàng không dám đánh đập. Đả thương đánh phế, đây chính là hoạt động giải trí của nàng!

Tiểu cung chủ hừ nói: “Không phải người như vậy? Vậy tại sao hắn sợ tội chạy trốn? Huống hồ.. còn…” Nói xong oán hận cắn răng. Ninh Anh Anh trả lời lại một cách mỉa mai: “Sư tôn làm như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân của người, vốn là không có tội, tính gì là sợ tội chạy trốn? Hơn nữa, nguyên bản phải trách đám Huyễn Hoa Cung các ngươi cả tin, nhất định phải bắt giam sư tôn vào thủy lao, mới có thể nháo đến tình trạng như hôm nay!”

Nguyên nhân tranh cái 【 beep –】 cư nhiên không phải nam chính mà là hắn!? Tuy rằng rất cảm động, nhưng Thẩm Thanh Thu có tài đức gì!

Nhưng đồng thời, dự cảm chẳng lành trong lòng hắn cũng càng nồng đậm.

Huyễn Hoa Cung chỉ sợ là lại xảy ra chuyện gì. Hơn nữa xem tư thế này, thù mới nợ cũ, tất cả đều tính đến trên đầu của hắn.

Đầu gối đã vỡ nát [ tay vẫy bái bai ]

Tiểu cung chủ giận tím mặt ( kỳ thật Thẩm Thanh Thu cảm thấy nàng bất cứ lúc nào cũng đều đang giận tím mặt): “Theo cách nói của ngươi, Huyễn Hoa Cung bọn ta là gieo gió gặt bão?! Buồn cười!”

Minh Phàm cười lạnh: “Huyễn Hoa Cung các ngươi mắt mù tai điếc, bản lĩnh càn quấy lại thật là nhất đẳng.”

Thẩm Thanh Thu chấn kinh rồi: đệ tử nhất mạch Thanh Tĩnh Phong dĩ vãng ở trước mặt hắn đều một dạng khúm núm, hơi cũng chả dám xì một cái, kêu cho gà ăn thì không dám dắt chó đi dạo, thì ra ở bên ngoài há mồm còn có thể đánh?

Tiểu cung chủ tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đột nhiên quay đầu, một đạo bóng đen giống như một con độc xà, từ trong tay áo lướt ra.

Á đù đổi cái roi mới rồi!

Mắt thấy rốt cuộc đấu võ, những khách nhân nguyên bản ngồi ở tầng một tửu quán đều vô cùng nhanh chóng đi ra, khi lướt qua người Thẩm Thanh Thu cư nhiên đều là vẻ mặt bình tĩnh thấy nhưng không thể trách, xem ra nhân dân Hoa Nguyệt Thành đã sớm nhìn quen cảnh tượng này, tiểu nhị thậm chí đi ra trước còn vô cùng thành thạo mà dán hóa đơn lên trên cột trụ.

Tiểu cung chủ dù sao cũng là ái nữ của lão cung chủ, tự tay dạy dỗ công phu, lưỡi roi sắc bén, Ninh Anh Anh một thanh kiếm đâm trái đâm phải, hơi hơi có chút không chịu nổi, Minh Phàm muốn hỗ trợ, lại sao cũng chen không lọt vòng vây, chỉ có thể lo lắng suông. Thẩm Thanh Thu thấy thế, thuận tay ở chậu hoa bên chân hái được một cái lá xanh, phi ra ngoài.

Lá xanh mềm mại tràn đầy một cỗ linh lực, chạm vào roi sắt, cư nhiên phát ra tiếng động kim thạch chói tai. Tiểu cung chủ căn bản không thấy rõ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay run lên, roi rời tay, bay ra ngoài. Ninh Anh Anh cũng sửng sốt theo.

Tiểu cung chủ mất đi binh khí, nhưng phản ứng cực nhanh, trên tay lực thế vừa chuyển, hóa thành một cái bạt tai đánh qua.

Chát một tiếng, Ninh Anh Anh ôm mặt nghiêng về một bên.

Em gái mày!!!!!

Nhìn năm dấu ngón tay trên gò má Ninh Anh Anh, má đều sưng lên nửa bên, Thẩm Thanh Thu đau lòng muốn chết.

Đồ đệ ta cũng chưa đánh qua, ngươi cũng dám đánh?!?!

Minh Phàm rút kiếm quát: “Khinh người quá đáng! Chúng ta liều mạng với chúng!”

Đệ tử Thanh Tĩnh Phong đã sớm không nhịn được, tiểu sư muội bị đánh, có thể chịu?! Lúc này nhất tề hét lớn, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng như tuyết.

Cái này Thẩm Thanh Thu đầu cũng phình ra. Đang rối rắm có nên tiếp tục hợp sức không, bỗng nhiên, chú ý tới trong đám đệ tử Huyễn Hoa Cung, có một người tình hình, thập phần không thích hợp.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm người đó quan sát hai giây, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm kêu không ổn.

Thế này chỉ sợ hết cách bỏ đi rồi.