Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài

Chương 34: Nứt xương vàđau lòng




Hôm sau, sau khi thức dậy, hai người liền trả phòng, lấy xe tiếp tục hành trình. Sau khi ngủ một giấc sâu, tinh thần hai người cũng không tệ, Tô Kha có chút háo hức ghé vào cửa kính xe, thưởng thức phong cảnh dọc theo đường đi.

Mạt Kình Lộc nhìn cậu một cái, đưa tay phải kéo cổ áo cậu, kéo người lại cạnh mình, “Đừng thò đầu ra ngoài cửa sổ, chú ý an toàn!”

“Em biết rồi!” Tô Kha nhỏ giọng đáp, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.

Xe đến đến bìa rừng, do không thể đi tiếp bằng xe, hai người xuống xe đi bộ, Tô Kha nhìn rừng cây xanh um tươi tốt trước mặt, trong lòng có chút háo hức, cậu kéo Mạt Kình Lộc chạy vào trong rừng. Mạt Kình Lộc cũng mặc cậu lôi kéo, lúc bắt đầu còn sức, cậu đi ở đằng trước, vẻ mặt hưng trí bừng bừng, nhưng đi được một lúc, Tô Kha liền có chút thở gấp, cước bộ cũng chậm lại.

Mạt Kình Lộc mỉm cười nhìn cậu, cảm thấy bộ dáng mệt đến nỗi le lưỡi thở của cậu giống như chú chó con, chỉ còn kém nằm bẹp xuống đất nằm thở nữa mà thôi.

“Đã hơn một năm, sao thể lực của em vẫn kém như thế?” Anh điểm nhẹ lên trán Tô Kha, cậu hừ hừ hai tiếng, quay đầu nhìn đoạn đường vừa đi qua, kháng nghị nói: “Đi được một đoạn xa như vậy đã là giỏi rồi, xa như vậy, còn không làm em mệt chết!”

Cậu cọ hai cái trên người Mạt Kình Lộc, Tô Kha không thích rèn luyện thân thể, thể lực tất nhiên không tốt, đi được một đoạn đường núi liền cảm thấy mệt muốn xỉu, Mạt Kình Lộc nhìn cậu lẩm bẩm, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, “Em nên chăm chỉ tập thể dục đi.” Anh nói xong, người cúi thấp xuống, “Lên nhanh, anh cõng em đi.”

“A?!”

“A gì mà a, em mau lên đi.” Mạt Kình Lộc kéo tay Tô Kha, để cậu nằm sấp trên lưng mình.

Cậu nằm trên tấm lưng dày rộng của Mạt Kình Lộc, tầm mắt cũng thay đổi, thân thể theo cử động của Mạt Kình Lộc mà xóc nảy, tâm lại vô cùng an bình, Tô Kha vừa lòng cọ cọ lưng Mạt Kình Lộc, hai tay cậu vòng qua cổ Mạt Kình Lộc, áp vào lỗ tai anh nói: “Sau này em sẽ không rèn luyện thân thể đâu.”

“......”

“Để anh luôn cõng em đi.”

Tô Kha cười sáng lạn, tay quấn quanh cổ Mạt Kình Lộc siết chặt lại, dường như muốn ôm lấy cả người anh. Mạt Kình Lộc ngẩn ra, sau đó cũng cười, ***g ngực anh phập phồng vì cười, truyền ra phía sau lưng và đi vào trong lòng Tô Kha.

Đến bên dòng suối, Mạt Kình Lộc thả Tô Kha xuống, cậu đứng trên tảng đá bên cạnh suối, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bầu trời, ánh nắng vô cùng chói chang, rọi vào trên người có cảm giác thật thoải mái, ánh sáng chiếu xuyên qua những tán lá tạo thành những vết loang lỗ trên mặt đất, không nóng bức như mùa hè, nắng xuân rất ấm áp, tạo cảm giác êm dịu.

Rời đi nơi này đã một năm rưỡi, Tô Kha ngồi xổm trên tảng đá lớn bên dòng suối, cúi người xuống thả tay vào trong dòng suối, nước suối mùa xuân có chút lạnh, cậu rụt tay lại, có chút ngượng ngùng nhìn Mạt Kình Lộc: “Xem ra không thể xuống nước rồi.”

“Em vui là được, chúng ta tới đây chỉ là muốn xem nơi này có thay đổi hay không thôi.” Anh vừa nói vừa bước tới gần Tô Kha, vươn tay lên đỡ Tô Kha xuống, “Em mau xuống đây đi, chỗ đó trơn lắm.” Cậu cười hì hì, đứng lên đưa tay về phía anh.

Nhưng anh còn chưa kịp đỡ cậu, Tô Kha đã bị trợt chân, cơ thể bị mất thăng bằng, cả người ngã xuống, đập mạnh vào tảng đá, cậu bị đau liền kêu lên.

“Có sao không? Em bị thương ở đâu?” Nâng cậu dậy, nhìn vẻ mặt đau đớn của Tô Kha, Mạt Kình Lộc có chút hốt hoảng.

“Ca...... chân em đau.” Tô Kha giơ lên chân, một cơn đau từ mắt cá chân truyền đến, đau đến chảy cả nước mắt, cậu suy yếu hô.

Ôm lấy Tô Kha đang bị thương, Mạt Kình Lộc lập tức lái xe đến trạm xá.

Tô Kha ngồi ở trên giường, bác sĩ liếc nhìn chân Tô Kha, có chút khó xử nói: “Cậu nên mang cậu bé tối bệnh viện khám thì tốt hơn, chân của cậu bé e là đã bị gãy xương, phải chụp X-quang mới được.”

Nghe nói như thế, tay Mạt Kình Lộc run lên, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kha trắng bệch, trong lòng anh có cảm giác vô cùng khó chịu, so với việc mình bị thương nằm im một chỗ không thể nhúc nhích còn khó chịu hơn.

“Em đau lắm không?”

“Không có, em còn chịu được.”

Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt cậu trắng bệch, chân nhỏ không ngừng co giật.

Muốn đi từ nơi này đến bệnh viện trong trấn phải mất ít nhất một giờ, Mạt Kình Lộc liếc nhìn Tô Kha, không chút do dự liền ôm cậu đến doanh trại quân đội. Doanh trại quân đội, dù có đóng ở nơi hẻo lánh nào đi nữa, nó luôn được trang bị đầy đủ thiết bị y tế.

Mạt Kình Lộc đã từng ở đây ba năm, đối với người và vật ở đây vô cùng quen thuộc, người lính gác cửa thấy anh đi đến, theo phản xạ tự nhiên đứng nghiêm tư thế chào, Mạt Kình Lộc khẽ gật đầu rồi ôm Tô Kha đi vào trong.

Bác sĩ quân y là người mới chuyển đến đây, thấy một người thanh niên anh tuấn không coi ai ra gì, ôm một cậu bé đi vào, hắn có chút sửng sốt, “Anh là ai, đây không phải nơi có thế tự tiện ra vào.”

Giờ phút này Mạt Kình Lộc rất sốt ruột, liền lạnh mặt nói, “Nhanh kiểm tra cho em ấy!” Anh ở trong quân đội đã mấy năm, chuyện nguy hiểm gì cũng đã gặp qua, nhưng so với nó, việc phải chịu đựng nhìn cậu bé của mình bị đau mà không thể làm gì được chẳng đáng là bao. Nhìn khuôn mặt suy yếu của Tô Kha, anh cảm thấy lòng mình như đang rỉ máu, đau đớn vô cùng.

Bác sĩ kia bị dọa sợ nhảy dựng, mắt kính kẹp ở trên sống mũi trượt xuống, lại bị hắn đẩy lên, hắn nhìn Mạt Kình Lộc, vẫn không nhúc nhích. Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một người, là binh lính từng đi theo Mạt Kình Lộc lúc trước.

Người nọ cũng là huấn luyện viên, vừa tiến vào liền hô với bác sĩ: “Anh Kình Lộc là huấn luyện viên của tôi, cậu đừng có lề mề nữa, mau xem cho cậu nhóc đi!”

“Đã biết, đã biết......” Vị bác sĩ liên tục gật đầu, có chút ngượng ngùng cười cười với Mạt Kình Lộc, nhưng Mạt Kình Lộc không thèm nhìn hắn, ánh mắt của anh đều tập trung trên người Tô Kha.

Tuy ở trong doanh trại đã quen trị liệu loại vết thương này, nhưng trước kia đều trị liệu cho mấy tên cao lớn, hiện tại đổi thành một cậu bé gầy gò, yếu ớt lại trắng noãn, vị bác sĩ kia cũng không dám mạnh tay, chủ yếu là vì người đàn ông đang đứng cạnh cậu bé này trông rất dữ tợn, hắn chỉ cần mạnh tay một chút, người nọ liền dùng ánh mắt lạnh như băng trừng hắn, làm trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ.

Sau khi chụp X-quang xong, được chuẩn đoán là nứt xương, bác sĩ giúp Tô Kha bó chân lại, bảo phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn, lúc này chân Tô Kha đã không còn đau như lúc nãy, chỉ là mặt còn chút trắng, nghe bác sĩ dặn dò xong, cậu gật gật đầu, Mạt Kình Lộc nãy giờ vẫn đứng phía sau cậu, rất đau lòng nhìn cậu.

Nhưng Mạt Kình Lộc lại không biết biểu đạt như thế nào, miệng mở ra, sửng sốt không nói nên lời, cuối cùng đành phải cứng mặt, cho thấy rõ ràng anh đang rất tức giận.

Ôm Tô Kha từ phòng quân y ra, Mạt Kình Lộc ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám binh lính xếp hàng thẳng tắp, đôi mắt sáng rực, giống như con hổ đói bụng đã lâu, cùng với đó là ánh mắt tò mò.

Mạt Kình Lộc từ từ nói: “Tất cả đứng ở đây làm gì?”

Một hàng lính lập tức giải tán.

Vị huấn luyện viên trẻ tuổi đứng phía sau cười tủm tỉm, vỗ vỗ lưng Mạt Kình Lộc, “Khí thế vẫn áp đảo như trước nha!”

Sau đó, Mạt Kình Lộc ở lại trò chuyện với binh lính trong doanh trại, nhưng vì lo lắng cho chân đau của Tô Kha, anh vẫn không ở lâu, nói vài câu ngắn ngủi, rồi lái xe ly khai.

Không khí trên đường về có chút trầm mặc, trong lòng Tô Kha không khỏi thầm oán chính mình, mà Mạt Kình Lộc cũng đang tự trách trong lòng.

Mối quan hệ của bọn họ vô cùng hòa hảo, nhưng bởi vì chuyện này, quá tốt ngược lại khiến cho bọn họ suy nghĩ nhiều.

Xe chạy rất chậm, Mạt Kình Lộc sợ làm Tô Kha bị thương nặng thêm, nên cứ từ từ chạy, đến khách sạn hôm qua hai người từng trọ lại, anh dừng xe.

Mạt Kình Lộc mở cửa xe bước xuống, rồi sau đó ôm lấy Tô Kha, suốt dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt, Tô Kha khom người núp trong lòng Mạt Kình Lộc, chân bị thương cẩn thận để bên ngoài.

Sau khi vào phòng, anh đặt Tô Kha nằm trên giường, dọc theo đường đi, cậu cũng chưa nói câu nào với Mạt Kình Lộc, trong lòng cậu rất buồn bực, cậu cảm thấy tất cả đều tại mình, tự dưng muốn tới nơi này, hiện tại bị ngã nứt xương, còn làm cho Mạt Kình Lộc phiền phức.

Cậu nằm ở trên giường, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, đúng lúc này Mạt Kình Lộc bước tới gần, chỉ thấy mắt Tô Kha đỏ hoe, bộ dáng đáng thương nằm co ro trên giường, anh bị cậu dọa sợ, vội qua đỡ Tô Kha dậy, nói: “Em làm sao vậy, chân lại đau phải không?”

Tô Kha mím môi lắc đầu, cậu nhìn sắc mặt Mạt Kình Lộc, đột nhiên ôm lấy Mạt Kình Lộc, mềm mại nói: “Ca, có phải anh thấy em rất phiền phức không, đừng không nói với em câu nào như vậy...... trong lòng em cảm thấy vô cùng khó chịu.”

“Anh không thấy phiền gì cả, chỉ là đau lòng khi nhìn thấy em bị thương như vậy....”