Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 40: Gấu mập vô địch quyền tấu phi tiểu ca hậu (nhị)




“Giám đốc, em —— “

Thanh âm vô cùng mềm mại mang theo ẩn nhẫn, mang theo ủy khuất, mang theo yếu ớt. Kiều Mạch cầm chắc dép lê, bước lại gần, định giả vờ ngã lên trên người Cố Viêm. Thật không ngờ, Đường Viễn đang bận phân phát giấy vệ sinh đột nhiên lắc lắc đầu, quát lên một tiếng, một quyền như sét đánh, chuẩn, ngoan, độc, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, không suy nghĩ mà đánh bay mỹ nhân ra xa một lần nữa.

Cố Viêm: “…”

Tuyết Lang: “…”

Kiều Mạch: “!”

Jason: “!”

“Đây là của tôi! Không được đoạt!” Đường Viễn “đồ ngốc” lau nước mắt, lại từ trên người Cố Viêm lăn xuống giường ôm một mớ giấy vệ sinh nhét vào trong cánh tay áo Cố Viêm. Sau đó hắn ngẩng đầu ôm cổ Cố Viêm, khóc thút thít nói: “Là tôi cứu cậu, cứu ra… Nha oa oa …”

Cố Lãnh Đông nghe vậy sửng sốt, còn chưa kịp ngẫm nghĩ gì. Cố Thiếu Cảnh bên cạnh đã muốn giương nanh múa vuốt mà bày ra các loại tạo hình, bên duỗi cánh tay, duỗi chân, bên giải thích: “A ha ha ha! Sức chiến đấu của Gấu mập sau khi say rượu là vô đối! Hóa thân thành boss trùm chỉ 1 giây sát chết tiểu quái, hưu! Mệt quá, phì phò phì phò ——!”

Cố Lãnh Đông: “…”

Mà bên này, nháy mắt Cố Viêm liền chấn kinh rồi. Anh biết Đường Viễn nói chính là cái gì, đờ người ra, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc mà theo dõi hắn. Đã lâu như vậy, cuối cùng anh cũng nghe được chính mồm Đường Viễn thừa nhận với anh, tuyên bố quyền sở hữu…

Mà lúc này thì mặt của Tuyết Lang hầu như tái đi rồi, khi hắn chết là 25 tuổi, không phải chưa từng là thiếu niên lông bông mười mấy tuổi, nhưng rốt cục hắn cũng là một người đàn ông nghiêm túc, mạnh mẽ, trưởng thành. Được rồi, cho dù chỉ số EQ – Chỉ số cảm xúc của hắn có hơi thấp, tính tình lạnh nhạt, nhưng mà hiện tại nhìn “đồ ngốc” Đường Viễn này đem áo lót, giấy vệ sinh ném tứ tung lẫn phun ra một câu kinh thiên như vậy, vứt sạch mặt mũi của hắn như vầy thì đúng là…. Hiện tại Tuyết Lang chỉ hận không thể vươn một chưởng chụp chết toàn bộ người có mặt ở hiện trường.

Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, nỗi vui mừng phô thiên cái địa mà ầm ầm chụp xuống đầu Cố Viêm, anh ôm chặt Đường Viễn, không coi ai ra gì mà hôn thân, tiện đà ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Jason cùng Kiều Mạch, từ hàm răng phun ra ba chữ: “Đi ra ngoài!”

Jason nheo mắt, vội vàng xua tay hướng cửa đi ra: “OK OK OK… This is a dream…”

Kiều Mạch ngồi dưới đất, gương mặt sưng lên, cô khó có thể tin mà nhìn Cố Viêm, lại oán hận mà nhìn Đường Viễn, một lúc lâu mới khóc ròng nói: “Anh Cố, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy…”

“Cút!” Thời điểm ở công ty, Cố Viêm cứ nhìn thấy bà cô này lại thấy phiền. Hiện tại, tối muộn bà cô còn mò đến nhà, lại còn làm phiền đúng lúc lão bà đang khóc, mình đang bận dỗ tối mắt còn chưa xong, cứ như bóng đèn sáp vô làm gì? Thật là phiền đến không thể phiền hơn, anh trực tiếp quát: “Cô dám bước vào nơi này một bước, tôi cho cô khóc cả đời!”

Cả người Kiều Mạch run lên, cắn chặt môi dưới, đôi mắt hạnh tràn đầy giận dữ. Cô ta lập tức đi thẳng ra cửa, không quay đầu lại. Tuyết Lang ôm cánh tay dựa vào tủ đầu giường, không biết đang nghiêng đầu suy nghĩ cái gì, đột nhiên người giật nảy, hắn giống như bị ai đó từ đằng sau mãnh liệt đẩy một phen, lảo đảo ——

Đang cuộn tròn trong ngực Cố Viêm thút thít khóc không ngừng, tiếp tục phân phát giấy vệ sinh, đồng tử Đường Viễn đột nhiên co rút lại, tiếng khóc khàn khàn “Nha oa oa a” im bặt. Bất quá, bởi vì Tuyết Lang nhất thời thu không thuận cổ họng, Đường Viễn liền mang theo thanh âm vô cùng ủy khuất “Cách” một tiếng, mùi rượu phun thẳng lên mặt Cố Viêm.

Cố Viêm: “…”

Đường Viễn đem giấy vệ sinh ném sang một bên, tính toán đem Cố Viêm áp xuống trên giường, đập dừ tử làm cho thằng cha này quên đi một hồi vừa xảy ra thì càng tốt. Chỉ là không ngờ dưới tác dụng của cồn, tiểu não lại không nghe lời đại não chỉ huy. Thế là, hắn liền mở mắt trừng trừng mà nhìn chính mình đem Cố Viêm kéo ngã xuống giường.

Hơn nữa, vấn đề mấu chốt là, chính mình lại chủ động để bị đè xuống???

Cố Viêm sửng sốt, lập tức làm ra phản xạ có điều kiện, một tay nắm thắt lưng Đường Viễn, một tay chế trụ cổ, cúi đầu liền hôn, miệng lưỡi dây dưa triền miên.

“… Chị, bên kia đang làm gì?” Cố Thiếu Cảnh giống như bị sét đánh, đem âm lượng của di động điều chỉnh đến mức độ lớn nhất, lỗ tai dán sát ống nghe.

Vẻ mặt Cố Lãnh Đông thập phần cổ quái, ba giây sau, chỉ nghe thấy tiếng bạn Cố Viêm “Hự” một tiếng, rên lên, rồi “Bang bang phanh” nổ. Sau đó, tiếng rống giận của Cố Viêm truyền đến: “Cố Thiếu Cảnh!”

“Toi rồi!” Cố Thiếu Cảnh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, vội vàng tháo pin ném ra ngoài cửa sổ, còn di động thì liều mạng ném tới trên người Cố Lãnh Đông, run run nói: “Chị! Bị phát hiện mất rồi! Làm như thế nào, làm như thế nào, làm như thế nào…”

“Em trai yêu quý! Nếu em dám bán đứng chị …” Cố Lãnh Đông hoạt động các đốt ngón tay, khóe môi lộ ra một nụ cười vô cùng hòa ái dễ gần: “Ha hả a…”

Cố Thiếu Cảnh: “…”

Vì thế, sáng ngày hôm sau, Cố Viêm nhanh nhẹn mà chế định cho cậu em trai yêu quý một khóa huấn luyện cuối tuần trong bảy tuần liên tiếp, nội dung ma quỷ, hình thức kịch liệt, thời gian gấp gáp, thiếu chút nữa làm Cố Thiếu Cảnh cắn lưỡi tự sát.

Sau, Cố Viêm mang một cái mắt gấu mèo, mặt mày hớn hở mà đem canh trứng gà đặt lên bàn ăn. Anh đeo dép lê, gõ gõ phòng ngủ tầng hai, gọi: “Tiểu Viễn?”

Mèo Mun ngồi xổm trên vai Cố Viêm, không kêu tiếng nào, giống như nó đang gặp phải đả kích cực đại, cái đuôi cũng không buồn lay động, lỗ tai cũng không run lên, bản thân cũng không kháng cự Cố Viêm như bình thường. Ngược lại, nó không sai biệt lắm với Cố Viêm, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn tay nắm cửa.

Trong phòng ngủ, Đường Viễn lẳng lặng đứng ở trước gương trên bồn rửa mặt. Hắn nhìn dấu hôn trên cổ, xương quai xanh, cánh tay… Còn có dấu hôn trên đùi, khóe mắt không khống chế được mà giật giật, tim đập như trống, lỗ tai cũng đỏ ửng, trong đầu hiện lên màn tối qua làm hắn giận dữ, hận không thể bóp chết Cố Viêm ngay lập tức….

Tối hôm qua, Cố Viêm càng ngày càng lướt xuống dưới, khi anh hôn đến trên đùi, cơ hồ Đường Viễn không chút nghĩ ngợi, một nắm đấm không tính là quá nặng nhưng tuyệt đối là không nhẹ nhằm thẳng mắt Cố Viêm đánh tới, đem dã thú động dục đánh văng xuống đất.

Cố Viêm ngồi dưới đất ngây người ba giây, lập tức lại giương nanh múa vuốt mà đi lên. Hai người xoay thành một đoàn, Đường Viễn là vì đang say rượu, không thể nào phát huy được thực lực. Mà Cố Viêm là cố kị đối phương là lão bà, không dám động thủ thật sự.

Vì thế, Đường Viễn chỉ cảm thấy trên người mình, phàm là chỗ nào lộ ra ở trong không khí, đều bị muỗi đốt đỏ hết!

“Tiểu Viễn? Ăn cơm.” Cố Viêm lại gõ cửa, cũng không nóng nảy. Anh tựa vào trên tường, quay đầu sờ sờ đầu mèo Mun, đột nhiên híp mắt hỏi: “Tối qua tiểu Viễn uống rượu gì vậy? Mua ở đâu thế?” Hiệu quả của rượu này thật quá tuyệt vời! Tuy rằng đầu tiên làm mình chấn kinh, đoạn cuối không được mãn ý lắm, nhưng hiệu quả tổng thể vẫn là phi thường không tồi!

Cố Viêm nhếch khóe miệng một cái, tổng cảm thấy trận ầm ĩ tối qua có gì đó không đúng lắm, hình như Đường Viễn có chút không giống với trước kia, ít nhất là đỏ mặt, còn tức đến khó thở mà hét “Cố Viêm” chứ không phải “nhóc” hay “ngươi” gì đó.

Nghĩ như vậy, Cố Viêm sờ sờ mắt gấu mèo, tâm nói ‘đáng giá!’

Mèo Mun cùng động vật lớn họ mèo nhìn nhau một lát, sau đó nó lại quay đầu nhìn ba lô trên vách tường.

Mắt Cố Viêm sáng ngời, cửa mở.

Mặt Đường Viễn không đổi sắc, hắn liếc Cố Viêm một cái, khi tầm mắt chạm nhau thì trái tim đột nhiên nhảy dựng. Hắn nhíu nhíu mày, bắt đầu từ tối hôm qua liền không thích hợp… Đây là làm sao vậy?

Mèo Mun nhanh chóng nhảy đến trên người Đường Viễn, dùng cái mũi ngửi tới ngửi lui, ngẩng đầu nhìn một chút lại tiến vào trong quần áo Đường Viễn dụi đến dụi đi, còn dùng chân trước vỗ vỗ lên ngực.

Đường Viễn: “…”

“Sắp đến sinh nhật tiểu Cảnh rồi!” Ánh mắt Cố Viêm nóng bỏng mà nhìn cổ Đường Viễn, rất thức thời mà không nói ra chuyện xảy ra tối hôm qua. Anh cảm thấy mĩ mãn buông đũa xuống, không chút để ý hỏi: “Dự định đi Lệ Giang chơi, em cũng đi chơi nhé?”

Đường Viễn là người vô luận xảy ra chuyện gì cũng không bạc đãi chính mình, là một người theo chủ nghĩa hiện thực.

Tuy rằng, chuyện tối ngày hôm qua làm hắn vô cùng giận dữ, nhưng hôm nay Cố Viêm đã không đề cập đến làm hắn rất vừa lòng. Cầm lấy khăn lau miệng, Đường Viễn vẫn không đổi sắc liếc Cố Viêm một cái nói: “Không đi.”

“Đường Niệm cũng đi.” Chống hai tay trên bàn, mười ngón giao nhau, Cố Viêm nhìn ánh mắt rõ ràng không tín nhiệm của Đường Viễn, cười nói: “Không tin chính em hỏi một chút.”

Bầu trời trong trẻo không một gợn mây, nắng vàng trải nhẹ. Chỉ sau một đêm, lá cây ngô đồng bá bá bá rụng sạch sẽ, rải khắp vườn trường một lớp đệm lá vàng. Phóng mắt mà nhìn, khuôn viên đại học A có một loại yên tĩnh mỹ lệ nói không lên lời.

Đường Viễn đóng cái cúc cao nhất trên cổ áo sơ mi, trong miệng ngậm một hộp sữa. Trên đường đi, hắn ẩn ẩn cảm thấy gần như tất cả sinh viên đều nhìn hắn mà lộ ra một biểu tình nghẹn họng trân chối, cũng không ít người đứng xa xa nhìn hắn chỉ trỏ.

Nhíu mày, Đường Viễn ném hộp sữa vào thùng rác.

Khi hắn đẩy cửa bước vào phòng học, nháy mắt đã bị Trần ôm cổ kéo qua: “Gấu mập! Lên trang đầu, trang đầu rồi nha! Thật con mẹ nó, rất cấp thể diện cho bạn bè a! Anh quyết định rồi, về sau không làm nghệ sĩ sáng tác nhạc làm gì nữa, chỉ làm người đại diện cho chú em là sống rất tốt rồi! Ha ha ha!”

“Ê ê, lăn ra chỗ khác đi!” Trương Thụy đá Trần một cước, bỏ vào miệng một cái kẹo lớn, cũng vươn tay ôm cổ Đường Viễn hướng bên người kéo, hướng Trần nhăn nhở: “Cậu á? Quên đi nhá! Cậu đừng quên Đường Viễn có một ông anh học tài chính a! A, tiểu Viễn, xem anh thế nào? Đẹp trai không? Làm vệ sĩ được đấy nhỉ —— Khụ khụ… Nước… Nhanh… Khụ….Sặc gần chết rồi…”

Đường Viễn: “…”

Một đám đứng ở cửa lớp học nháo thành một đoàn, khóe miệng Dịch Cử co rút, đi qua tấu cho mỗi người một quyền mới đem Đường Viễn lôi ra được, đặt trước mặt hắn một tờ báo, cười nói: “Lần này nổi danh thật a, Hạo Dương hướng truyền thông lộ ra anh ta sẽ tham gia vào liên minh Từ Hải Ưng, đóng vai chính trong phim ǁTuyệt Sátǁ, cũng đảm đương biểu diễn một ca khúc trong đó, còn điểm danh hy vọng cậu có thể viết ca khúc cho anh ta, hơn nữa —— “

“Anh ta còn đề cử cậu với Từ đạo diễn a!” Thần tình Trần đỏ bừng, so với đương sự còn hưng phấn hơn, kéo lớn giọng e sợ người trong thiên hạ không biết mà quát: “Anh ta nói khí chất và tuổi của cậu phi thường thích hợp với vai nam số 2! Hạo Dương a! Ảnh đế a! Siêu sao a! Hơn nữa nữ chính số 1 vẫn là diễn viên nổi tiếng Tào Băng a! Gấu mập, cậu vô cùng nổi danh ha ha!”

Cố Lãnh Đông tựa bên cửa sổ, một tay chống cằm, ánh mắt phiêu hướng cổ Đường Viễn.

Hai má Hoa Dung đỏ hồng, mái tóc dài thả sau đầu, cùng Thủy Phù Dung đi qua, ngại ngùng mà cười nói: “Chúc mừng cậu, Đường Viễn!”

Đường Viễn trừng mắt nhìn, Dịch Cử đắp bả vai hắn, không đợi Đường Viễn nói chuyện, vừa cười vừa nói: “Còn chưa có chúc mừng cậu đấy, Hoa Dung. Nghe nói ǁTuyệt Sátǁ muốn tham gia triển lãm điện ảnh quốc tế, có số vốn đầu tư khổng lồ, cậu và Đường Viễn đều phải cố gắng nha.”

Một loạt báo chí đăng trang đầu với hàng chữ lớn: ǁTuyệt Sátǁ – Từ Hải Ưng, ảnh đế Hạo Dương đã gia nhập liên minh.

Người mới Đường Viễn và Hoa Dung cũng được đặt tại một vị trí cực kì dễ thấy, chiếm riêng một trang giấy.

“Công ty truyền thông Hoa Thiên cũng không phải là quả hồng mềm.” Người đại diện của Hạo Dương đẩy kính mắt, cau mày nói: “Hoa Dung là thân thích của Tào Băng, cậu đề cử con bé xem như bán cho người ta một cái nhân tình, nhưng còn Đường Viễn này…”

“Em cảm thấy hứng thú với cậu ta.” Hạo Dương lười biếng mà tựa vào trên ghế, kính râm che đi hơn phân nửa khuôn mặt, khóe môi gợi lên một tia tươi cười như có như không.

Người đại diện nhìn Hạo Dương, quyết định nhẫn, không nói gì nữa, cứng nhắc mở máy tính xác nhận lịch làm việc.