Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 139: Mãnh hổ




Ở thời điểm này, mấy kim tệ đối với đoàn đội, cho dù là công hội, cũng là một khoảng phi thường khổng lồ, dù sao một cái Tinh Anh đoàn đánh phụ bản lợi nhuận thu được nhiều nhất cũng hơn 10 ngân mà thôi, với lại còn phải phân chia cho nhiều đội viên như vậy sẽ không thừa lại bao nhiêu. Hơn nữa hiện tại tuyệt đại bộ phận người chơi cũng không giàu có gì, tiền của bọn họ đều phải dùng để mua các loại trang bị, sách kỹ năng, dược tề, đến cửa hàng mua sắm tiêu hao phẩm vân..vân..., thường thường tiền tài tiêu hao hết bảy tám phần, căn bản không có bao nhiêu tiền để quyên giúp công hội.

Mà các công việc trong công hội đều cần chi tiêu, nhất là trù hoạch kiến lập kho hàng công hội, đã tiêu tốn hết sạch tiền của họ, đã thế thỉnh thoảng còn phải đến chợ đen dùng tín dụng điểm mua sắm một ít tiền trò chơi bổ sung vào.

Ở giai đoạn này, công hội cực kì cần tiền cung cấp để phát triển, tiền tệ trong trò chơi trên chợ đen sớm đã bán hết căn bản mua không được, các người chơi chính mình cũng nuôi không nổi, căn bản không có bao nhiêu người dư tiền tệ trong trò chơi để bán ra. Công hội tựa như một cái máy nuốt tiền khổng lồ, khiến hội trưởng các công hội bị phiền lòng rất nhiều, nhưng nếu không duy trì tiền đầu tư, công hội rất nhanh sẽ sụp đổ. Bất quá bọn hắn đối với tương lai của công hội rất là cực kỳ xem trọng, tương lai sau này rất có lợi nhuận. Sau này mở ra công hội tranh đọat, mỗi thành thị sẽ xuất ra một vài vị trí quan trọng. Lấy công hội làm đơn vị, công hội nào đánh chiếm được thì cũng phải bảo vệ cho địa bàn đó, nên các vị trí đó sẽ thuộc sở hữu của cái công hội đó. Các công hội đối với tất cả giao dịch, điền sản, cửa hàng tiến hành trưng thu thuế, khi đó doanh thu của công hội sẽ phi thường khủng bố.

Bởi vì có tương lai hấp dẫn như vậy, hội trưởng các công hội mặc dù đau lòng, nhưng vẫn là không ngừng đầu nhập đại lượng tiền tài cùng tinh lực cho công hội. Dưới tình trạng tiêu hao khổng lồ như thế, bọn họ lấy không ra bao nhiêu tiền để mua sắm mặt đất khai trương cửa hàng. Bọn họ sở dĩ bắt đầu khai trương cửa hàng, hoàn toàn là bởi vì chứng kiến Tinh Không dược điếm làm ăn hỏa bạo mà bắt đầu cảm thấy động tâm.

Bởi vì tài chính không đủ, bọn họ mua được mặt đất đều tọa lạc ở nơi hẻo lánh, dược điếm cũng chỉ mới cấp một. Hơn nữa Dược Tề Sư của bọn họ tuyệt đại bộ phận sản xuất ra cần phải cung ứng cho nhu cầu trước mắt của công hội, còn lại mới có thể lấy ra bán, cho nên sinh ý không được tốt lắm.

Tương lai chức nghiệp sản xuất không chỉ có Dược Tề Sư, May Vá, Luyện Kim Sư, Thợ Rèn các loại chức nghiệp mặc dù đều đã có, nhưng trong thời gian ngắn còn chưa có phát triển lên, những nghề nghiệp này hiện tại chỉ nằm ở giai đọan học đồ căn bản không có năng lực kiếm tiền. Thời kỳ đầu chế tạo rất bèo bọt, căn bản không ai muốn mua. Tỷ như Thợ Rèn, Thợ Rèn học đồ chế tạo vũ khí đều là trang bị tân thủ, hoặc các loại khác cũng như thế. Sơ cấp Thợ Rèn chế tạo ra vũ khí tốt nhất cũng chỉ là Thanh Đồng, bán được trên thị trường cũng kiếm không được mấy đồng tiền. Cho nên tạm thời chỉ có Dược Tề Sư tương đối đứng đầu, dù sao sơ cấp dược tề sau khi dùng cũng sẽ có chút điểm hiệu quả.

May Vá, Luyện Kim, Thợ Rèn các ngành kia, Nhiếp Ngôn nhất định sẽ đầu tư, bất quá hiện tại hắn không có nhiều tiền dư, toàn bộ tiền mặt đều đầu tư vào mua điền sản. Sau này có đất, có cửa hàng, trên thị trường Thợ Rèn tự do còn có rất nhiều, còn nếu không có thì sẽ đem tiền lương cao đào bới nhân tài của các cửa hàng khác, công hội khác. Đây củng là việc mà Tào Húc hay làm ở kiếp trước.

Nhiếp Ngôn từ trong cửa hàng đem toàn bộ số tiền còn lại lấy ra, đại khái khoảng 36 kim, sau đó truyền tống tới thành Ni Tác Đức là thành thị lớn thứ 2 của Cách Lâm Lan đế quốc. Tạp La Nhĩ thành, Ni Tác Đức thành, Quang Huy thành Hắc Sơn là phạm vi thế lực chủ yếu của Tào Húc ở kiếp trước, Tào Húc thu mua hơn 50% đất đai ở ba thành thị này. Nhiếp Ngôn ở những thành thị này mua sắm đất, không khác nào phá hư trụ cột phát triển của Tào Húc.

Thời điểm chạy đến Ni Tác Đức thành, Nhiếp Ngôn phát hiện những mảnh đất nhỏ ở đây đã bán gần hết, các khối đất lớn vượt quá 10 kim trở lên còn chưa có ai động đến.

Nhiếp Ngôn nhìn trúng một khối đất ở trung tâm thành Ni Tác Đức, giá 28 kim. Giá cả khủng bố như vậy mặc dù có nhiều công hội nhưng tạm thời cũng gặm không nổi mảnh đất này, dân cư ở Ni Tác Đức thành so với Tạp La Nhĩ thành ít hơn nhiều, buôn bán mặc dù phồn vinh nhưng người có tiền lại không nhiều.

Mảnh đất ở trung tâm thành phố này có thể gọi là địa vương. Tương lai buôn bán phồn vinh, ở chỗ này khai trương một cửa hàng đấu giá, sẽ trở thành tòa kiến trúc tiêu biểu của thành phố này. Mua mảnh đất này, chẳng khác nào mua nửa Ni Tác Đức thành!

Nhiếp Ngôn không chút do dự mua ngay, chờ tương lai khối đất này tăng giá trị, mỗi tháng sẽ phải chi ra một lượng lớn tiền để đóng thuế đất. Máy chủ rất là thông minh, giá cả một mảnh đất lúc đầu không cao, nhưng tương lai thuế sở hữu đất cũng sẽ rất nhiều, mỗi tháng đều cố định thuế thu, tiến hành lâu dài liên tục. Mà một số người chơi không giỏi kinh doanh, nếu thật sự kinh doanh không có lãi, trả không nổi thuế sử dụng đất, sẽ phải đem mảnh đất đó bán đi, do đó sẽ xúc tiến buôn bán lưu thông.

Ngoại trừ mảnh đất đó, Nhiếp Ngôn lại mua một mảnh đất giá rẻ, còn lại 1 kim, truyền tống trở về Tạp La Nhĩ thành.

Nhiếp Ngôn xem lại trạng thái của chính mình, đánh Tinh Anh Lân Oa cấp 30 rửa tội quả là hiệu quả, hồng danh của hắn đã giảm xuống còn trạng thái hoàng danh. Tại trạng thái hoàng danh thì các NPC trong thành sẽ đối với người chơi áp dụng cảnh cáo, ánh mắt căm thù, ngoại trừ thời điểm tiếp nhận vụ sẽ có ảnh hưởng, còn thời điểm khác đối với hắn đều không có quan hệ gì.

Lúc ở trạng thái hồng danh đánh Lân Oa Tinh Anh có tỷ lệ nhất định rơi ra huân chương Sát Nhân Cuồng Ma, bất quá Nhiếp Ngôn vận khí không được tốt cho lắm, đánh không ra nên cảm thấy hơi tiếc, chỉ có thể ngày mai thử lại lần nữa, nếu vẫn còn đánh không ra, vậy thì không có biện pháp. Có lẽ là hồng danh của hắn điểm số không đủ, không đạt yêu cầu để rơi ra huân chương Sát Nhân Cuồng Ma, dù sao kiện trang sức kia thuộc tính vô cùng tốt, tỷ lệ rơi ra cũng sẽ rất thấp.

Nhìn qua cột kỹ năng, Thiên Thần Trọng Tài trên Dũng Khí chương đã chuyển từ màu tối sang màu sáng, có thể sử dụng.

Cái kỹ năng này thời gian cold-down lâu đến 10 ngày khiến Nhiếp Ngôn mòn mỏi chờ đợi!

Nhiếp Ngôn rất là kích động, nếu đồng thời mở ra Thiên Thần Trọng Tài cùng Xá Mệnh Nhất Kích, vận khí tốt mà nói lực sát thương là hết sức kinh người. Hai cái kỹ năng này cùng với thuật đánh cắp, chắc hẳn đã đủ đạt yêu cầu để làm nhiệm vụ tiếp theo.

Thiên Thần Trọng Tài cùng Xá Mệnh Nhất Kích thực khủng bố, Thiên Thần Trọng Tài có thể làm cho lượng máu của Nhiếp Ngôn trong nháy mắt tăng vọt 500 điểm, như vậy HP có thể đạt tới gần 900, mà 30% của 900 chính là 270, lại dùng Xá Mệnh Nhất Kích đánh ra bạo kích... Chỉ cần không xuất hiện tình huống MISS, cái này kỹ năng là có thể nói là “One hit! You die.”

Ý tưởng trong lòng Nhiếp Ngôn từng bước từng bước được hình thành, có lẽ hắn bây giờ không phải là kẻ mạnh nhất, nhưng chờ hắn hoàn thành tất cả ý tưởng trong lòng, thời điểm xuất hiện ở trước mắt người đời, hắn muốn cho mọi người run sợ.

Đó chính là dùng mười năm kinh nghiệm của hắn, cùng ý tưởng của vô số thiên tài tạo dựng lên một Đạo Tặc hoàn toàn mới!

Kiếp này, hắn sẽ không lại lưu lại bất cứ tiếc nuối nào, hắn muốn hơn Ảnh Vũ, trở thành sự tồn tại thần thoại! Xem lại thời gian, vội vã đem việc làm xong, đối với Điểu Bất Thặng Đản nói chuyện một chút, sau đó Nhiếp Ngôn rời khỏi trò chơi.

Đánh răng rửa mặt xong, sau đó uống một lọ chất lỏng dinh dưỡng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút, điện thoại vang lên.

- Nhiếp Ngôn, ta ở dưới lầu nhà ngươi, xuống nhanh lên.

- Xuống ngay.

Nhiếp Ngôn mặc quần áo tử tế, đi xuống. Đi đến cổng tiểu khu, liền phát hiện một chiếc xe thể thao màu đen, cái đầu thật lớn, toàn thân cấu tạo hình giọt nước, giống như một con cương thiết mãnh thú bình thường, đây là sản phẩm giới hạn lượng bán trong nước Mãnh Hổ, đại biểu cho khoa học kỹ thuật cao cấp nhất của quốc gia, giá cả so với rất nhiều xe ngoại quốc còn khủng bố hơn, lắp đặt Pin hạt nhân mini, tốc độ cao nhất 1800km/h, so với máy bay còn khủng bố hơn, toàn thân tài liệu chống đạn, có thể trong nháy mắt tông vỡ tường xi măng 30 phân.

Đường Nghiêu bước xuống xe, vỗ vỗ bên người đại gia hỏa, hỏi:

- Thế nào? Mãnh Hổ, đủ đô chứ.

Nhiếp Ngôn liếc mắt một cái, gật đầu nói:

- Thôi đi, tên gia hỏa này không phải của ngươi.

Kiếp trước cha Nhiếp Ngôn đã từng đặt hàng qua một chiếc mãnh hổ, xác thực rất phong cách.

- Ngươi như thế nào một chút ngạc nhiên đều không có, thật thất bại a. Xác thực, nó không phải của ta, mà là của cha ta. Thật là không giống kẻ có tiền mà, mượn xe hắn dùng một ngày còn phải giao 2 vạn tiền thuê.

Đường Nghiêu buông tay nói. Đường Nghiêu từ 16 tuổi tiêu tiền đều là chính hắn làm công đầu tư cổ phiếu kiếm được, cha hắn chưa cho hắn một đồng, cho nên dùng loại này khẩu khí nói chuyện, cùng không có gì sai.

- Bất quá cưỡi con xe này quá sảng khoái, quá phong cách. Gặp tường xi măng, chướng ngại vật là muốn bổ đầu đụng dzo.

Nhiếp Ngôn nghe vậy bật cười, nói:

- Cha của ngươi nếu biết ngươi đối với xe của hắn như vậy, thì ngươi xong đời rồi.

Đường Nghiêu giang tay, bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp, không địa vị a, ta ở nhà đáng giá còn không bằng chiếc xe này của hắn. Được rồi không nói nhiều nữa. Lên xe, bọn họ cũng chờ đã lâu rồi.

Đường Nghiêu dần dần phát hiện, hắn và Nhiếp Ngôn lúc nói chuyện, trước kia vẫn là hắn địa vị chiếm chủ đạo, mà bây giờ loại quan hệ lệ thuộc này lặng yên thay đổi, bất quá hiện tại hắn không biết là quan hệ này có cái gì không đúng, Nhiếp Ngôn trong suy nghĩ của hắn địa vị dần dần được nâng cao.

Sau khi ngồi lên xe, không có bất kỳ thanh âm, Mãnh Hổ bắt đầu khởi động, nhanh như thiểm điện phóng thẳng đi.

Địa phương bọn họ tụ hội là một nhà hàng nằm ở ngoại thành. Mãnh Hổ sau khi chuyển sang chế độ lái tự động nhiều nhất nửa giờ là có thể đến nơi.

Bích Thủy Vân Gian thính, được xưng là vương miện chi đô của tỉnh lị, trên thực tế nó là một cơ sở giải trí cao cấp, diện tích hơn mười mẫu, bên trong các loại phương tiện giải trí thập phần đầy đủ, là nơi lý tưởng để mọi người tụ hội.

Mãnh Hổ dừng ở trên quảng trường, liếc mắt nhìn lại, trên quảng trường dừng đầy xe, các loại xe cộ san sát nối tiếp nhau, Mãnh Hổ mặc dù tốt lắm, cũng không phải loại hình xe tốt nhất, trên quảng trường hơn một ngàn chiếc xe, có ít nhất mười chiếc so với mãnh Hổ còn cường hãn hơn.

- Kẻ có tiền thật nhiều.

Đường Nghiêu quay đầu hướng Nhiếp Ngôn nói

- Chúng ta đi thôi.

- Loại địa phương này tiêu phí ta chịu không nổi, cho nên tất cả tiêu phí đều do ngươi thanh toán.

Nhiếp Ngôn nói.

- Ngươi tựu giả nghèo sao, ngươi nếu đem tiền tệ trong trò chơi bán cho người khác xem, không biết có thể kiếm bao nhiêu tiền, còn không biết xấu hổ tiêu tiền của ta.

- Tiền tệ trong trò chơi ta tuyệt đối không động đến, ở bên trong tiền có thể đẻ ra tiền, mỗi một đồng tiền đều có thể biến ra tiền nhiều hơn.

Nhiếp Ngôn lắc đầu nói.

Đường Nghiêu suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, nói:

- Ta hiểu được, tựa giống như tiền của ta tại thị trường chứng khoán. Bình thường ta tiêu phí, một tháng nhiều nhất không vượt qua 3 vạn, hơn nữa là làm công kiếm được. Tiền trên thị trường chứng khoán ta sẽ không đụng đến. Được rồi, ta ở trong trò chơi nhận trang bị của ngươi, hôm nay tất cả tiêu phí ta bao hết.