Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 62: Thực nhân ma




Nhiếp Ngôn đặt Sư vương thuẫn lên bảng giao dịch.

- Tấm thuẫn này chắc là giá trị trên 20 bạc, nếu ngươi có thể ra 20 bạc, ta sẽ bán cho ngươi.

Nhiếp Ngôn nói.

- Tấm thuẫn này là từ trên người Sư vương ra sao?

Sau khi Thôi Xán Đao Quang nhìn thấy thuộc tính Sư vương thuẫn, trong lòng rung động, kiện Sư vương thuẫn này so với Sư thuẫn trong tay hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, vốn không phải cùng một cấp bậc.

Nhiếp Ngôn nhướng mày, làm sao Thôi Xán Đao Quang biết hắn đánh Sư vương?

- Thật ngại là ta nhiều chuyện, nhưng mà ngươi yên tâm ta sẽ không nói ra ngoài.

Thôi Xán Đao Quang thấy thần sắc Nhiếp Ngôn không hờn giận liền giải thích, trả lời xong đưa ánh mắt chuyển tới Sư vương thuẫn

- Tấm Sư vương thuẫn này quả thật giá trị trên 20 bạc, trên thị trường không phải 25 bạc thì khẳng định không có được. Nhưng mà hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy, có thể chờ ta về thành xoay xở một chút hay không.

- Cũng có thể.

Nhiếp Ngôn gật đầu nói.

- Trong kho hàng của ta còn có một số đồ Đạo Tặc, có mấy thứ cũng không tệ lắm, chắc là là có thể vừa mắt ngươi, cũng có thể lấy thay tiền không?

Thôi Xán Đao Quang hỏi.

- Ta có thể sử dụng được thì đều có thể.

Nhiếp Ngôn nói, hắn đang lo tìm không thấy đồ Đạo Tặc, có Thôi Xán Đao Quang nói thật đúng lúc.

- Tốt lắm, chờ ta kiếm đủ rồi sẽ liên hệ lại ngươi, nhưng ngươi đừng bán Sư vương thuẫn.

Thôi Xán Đao Quang rất khẩn trương với Sư vương thuẫn trong tay Nhiếp Ngôn.

- Ta giữ lại một ngày, nếu qua một ngày ngươi xoay xở không đủ, vậy ta chỉ có thể bán cho người khác.

Nhiếp Ngôn thầm nghĩ, trong số người hắn quen biết, chỉ có đám người Bạch Khai Thủy của Vũ Lam đoàn đội là Thuẫn Chiến Sĩ, nhưng mà với tài lực của Bạch Khai Thủy, tuyệt đối kiếm không được 20 bạc, nhưng nếu bán đấu giá thì Nhiếp Ngôn lại có chút không cam lòng, phù sa không chảy vào ruộng người ngoài.

- Một ngày là đủ rồi.

Thôi Xán Đao Quang vội vàng đáp ứng nói.

Thôi Xán Đao Quang là một người thẳng thắn, cũng không mặc cả với Nhiếp Ngôn, hắn hiểu 20 bạc đã là giá cực kỳ thấp, nếu bán cho người khác, không phải trên 25 bạc thì sẽ không bán, mặc dù bán được 30 bạc trở lên, cũng không phải không có khả năng. Nhưng 20 bạc với hắn mà nói quả thật có chút nhiều, xem ra chỉ có thể đi vay tiền.

Thôi Xán Đao Quang bị kích động mà chuẩn bị trở về thành xoay xở tiền.

- Còn có một việc, Hắc Trác là bằng hữu của ngươi?

Nhiếp Ngôn hỏi, sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận vẫn là quyết định nhắc nhở Thôi Xán Đao Quang, hắn căm giận nhất là loại người bán đứng bạn bè, nếu Hắc Trác là bằng hữu của Thôi Xán Đao Quang mà sau lưng lại yêu đương vụng trộm với bạn gái của Thôi Xán Đao Quang, loại hành vi này hắn rất khinh thường.

- Đúng vậy, làm sao ngươi biết?

Thôi Xán Đao Quang sửng sốt một chút, hỏi.

- Hắc Trác người này nghe nói hình như không tốt đẹp gì, một bằng hữu của ta có chút xích mích với hắn, ở quán rượu Dạ chi mê tình Tạp La Nhĩ thành đụng phải hắn và một nữ nhân tên là Chỉ Nghiên, đã xảy ra một ít tranh chấp...

Nhiếp Ngôn liếc nhìn Thôi Xán Đao Quang, kiếp trước Thôi Xán Đao Quang chính là ở Dạ chi mê tình bắt gian tình của Hắc Trác và Chỉ Nghiên, hắn cũng không ngại hắt vũng nước bẩn lên người Hắc Trác.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời Nhiếp Ngôn nói, sắc mặt Thôi Xán Đao Quang có điểm bất thường.

Người nữ Chỉ Nghiên kia là bạn gái của Thôi Xán Đao Quang, hai người quen biết ở trong du hí sau này đến với nhau, vẫn luôn sống chung với nhau, nếu là nàng và Hắc Trác ở trong tín ngưỡng làm chuyện gì quả thật hắn sẽ rất khó phát hiện.

Hắc Trác và Nghiên nhi là hai người Thôi Xán Đao Quang tín nhiệm nhất, hắn không tin đây là sự thật cũng không muốn tin, nhưng mà trong lòng hắn đã có một dự cảm bất thường.

Chẳng lẽ Nhiếp Ngôn nói là thật sao? Thôi Xán Đao Quang lắc lắc đầu, việc này tuyệt đối không thể có.

- Nếu đụng phải tên Hắc Trác đó, ta và hắn là địch không phải bằng hữu, đương nhiên việc này không liên quan tới ngươi.

Nhiếp Ngôn chẳng qua lòng tốt nhắc nhở Thôi Xán Đao Quang một chút, dù sao bị cắm sừng không phải là mình.

- Nếu có một ngày, ngươi rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ, đừng ngại hãy tới tìm ta.

Nhiếp Ngôn nói xong, đi về phía xa.

- Không có khả năng ta rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ.

Thôi Xán Đao Quang lạnh lùng thốt lên, hắn coi Nhiếp Ngôn là tên thọc gậy bánh xe.

Nhiếp Ngôn quả thật là tới đục khoét nền tảng, nếu là có thể lôi kéo Thôi Xán Đao Quang đến đây vậy buôn bán lời rồi, nhưng mà hắn không trông cậy vào hiện tại có thể công hiệu, mầm móng không tín nhiệm đã chậm rãi phát sinh ở trong lòng Thôi Xán Đao Quang, cuối cùng cũng có một ngày, Thôi Xán Đao Quang sẽ phát hiện Hắc Trác sau lưng mình làm những việc gì, chờ hắn hiểu được hắn sẽ nhớ tới lời mời của Nhiếp Ngôn vậy là đủ rồi.

Nhiếp Ngôn không có giải thích, tiến vào trạng thái Tiềm hành, biến mất trong tầm nhìn của Thôi Xán Đao Quang.

Thôi Xán Đao Quang ở tại chỗ ngẩn ngơ sửng sốt một lát, bắt đầu đọc hồi thành quyển trục, một đạo bạch quang hiện lên.

Nhiếp Ngôn chạy nhanh trên Phi mộng bình nguyên, chân núi phía xa có một gốc đại thụ cao mấy chục thước, cần tới sáu bảy người mới có thể ôm lại hết, tán cây thật lớn tựa như một cái nóc che đi ánh mặt trời, tại Phi mộng bình nguyên có vẻ đặc biệt cao chót vót.

Nhiếp Ngôn muốn tìm Thực nhân ma Thôn thực giả ngay tại bên kia, Á tinh anh cấp 8, nếu luận thực lực, Nhiếp Ngôn tuyệt đối không phải đối thủ của Thực nhân ma kẻ cắn nuốt, nhưng mà đánh chết quái vật, không nhất định phải chính diện đối kháng với quái vật.

Vị trí Thực nhân ma Thôn thực giả không cố định hoạt động ở gần đây, không nghĩ tới là sẽ gặp phải, nó không nổi danh như Sư vương Tạp Đa, ra trang bị cũng kém một chút, hơn nữa nó da dày thịt béo rất khó đối phó, còn có một kỹ năng Cương hóa ngưng thị (cái nhìn xơ cứng) có hiệu quả định thân, ngoạn gia bình thường nếu gặp phải Thực nhân ma đều cố gắng tránh né đề phòng va chạm với nó.

Nhiếp Ngôn dưới bao che cây cối tiến tới, thuộc tính ẩn núp của hắn không thấp, sau khi ẩn nấp rất khó bị quái vật hoặc là ngoạn gia phát hiện.

Tiếng gió dưới chân núi rít gào, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.

Trong gió truyền đến tiếng lá cây đong đưa vi vu, hình như có một chút tiếng bước chân truyền tới, Nhiếp Ngôn rất nhanh ẩn vào cây cối bên cạnh, nhìn về phương hướng nơi thanh âm phát ra, một hình thể cực kỳ mập mạp, cao tới hơn hai thước, làn da có màu xanh nhạt, trên cổ Thực nhân ma dài có hai cái đầu xuất hiện ở trong tầm mắt Nhiếp Ngôn.

Thực nhân ma tay cầm chày gỗ to lớn, hành động vụng về, hai cái đầu xoay xung quanh, được lúc lâu mới bước chân tiến lên.

Vừa thấy hình thể Thực nhân ma này, Nhiếp Ngôn liền biết nó chính là Thực nhân ma bình thường, không phải là Thực nhân ma kẻ cắn nuốt.

Bây giờ Nhiếp Ngôn không có hứng thú đánh những tiểu quái này, né tránh Thực nhân ma này tiếp tục tìm kiếm, ở trong rừng cây tìm kiếm hồi lâu thì nghe tiếng bước chân nặng nề từ chỗ sâu trong rừng rậm vang lên.

Theo tiếng bước chân nặng nhẹ có thể nhận thấy là hướng bên này đi tới, hình thể còn lớn hơn so với Thực nhân ma bình thường.

Thực nhân ma Thôn thực giả đã tới, Nhiếp Ngôn hướng đại thụ cách đó không xa chạy tới, mắt đo một lúc cách gốc đại thụ kia ước khoảng tám mươi thước, bên cạnh gốc đại thụ kia còn có sáu gốc dạ bách nhỏ hơn một chút nhưng cũng rất to lớn, cần hai người mới có thể ôm hết.

Mấy cây kia là điểm mấu chốt để Nhiếp Ngôn đánh chết Thực nhân ma.

Kiếp trước toàn bộ quá trình một ngoạn gia Đạo Tặc 5 cấp đánh chết Thực nhân ma Thôn thực giả dần dần hiện lên trong đầu Nhiếp Ngôn. Khi đó du hí mở cửa đã hơn hai năm, nhưng Đạo Tặc 5 cấp đánh chết á tinh anh Thực nhân ma Thôn thực giả 8 cấp, vẫn là gây nên oanh động không nhỏ.