Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 101




Vốn người tu chân có thể lực rất tốt, nên thường thì họ không cần phải ngủ nghỉ sau khi trải qua một trận quấn quýt miệt mài.

Thế nhưng, có lẽ vì quá choáng ngợp nên sau khi mây mưa xong, Quỳ Mão tựa vào lòng Kỳ Thí Phi mà thiếp đi.

Ma tôn đại nhân nhẹ nhàng hôn lên trán người thanh niên, vuốt ve lông mày hắn thật dịu dàng.

Dù đã ngủ, Quỳ Mão vẫn chau mày như chất chứa biết bao tâm sự. Kỳ Thí Phi ủ rũ cắn môi hắn một cái, tự cảm thấy quyết định của mình có chút lỗ mãng.

Dù ảo não nhưng y không hề hối hận.

Khiến Quỳ Mão rời khỏi Lược Ảnh Vệ là điều phải làm. Cho đến giờ, ma tôn đại nhân vẫn cứ canh cánh chuyện người thanh niên muốn làm thủ mộ nhân.

Y nhẹ nhàng phất qua gương mặt của người thanh niên, sử dụng an hồn thuật để hắn được ngủ say hơn, ngon hơn.

Kỳ Thí Phi ôm Quỳ Mão đi vào phòng mình rồi quay lại phòng của người thanh niên, quẳng giường đi, thay một chiếc trường kỷ vào.

Đã đạt được mục đích chính khi xếp Quỳ Mão ở gần mình, giờ họ đương nhiên không cần chia phòng nữa. Từ nay về sau, nơi này không còn là phòng ngủ nữa, mà trở thành phòng luyện công.

Thực ra thì dẫu đã trở thành bạn đời, các tu sĩ cũng không sống chung một phòng. Trừ những lúc cần giao lưu đời sống tình cảm thì mỗi người sẽ ở riêng một phòng luyện công để tu luyện.

Nhưng y và Quỳ Mão không giống vậy. Dẫu gì cả hai vẫn đang trong mối quan hệ “thải bổ” mà.

Sau khi đã làm cái chuyện thân mật của những người bạn đời, hẳn quá trình tu-luyện của y và hắn sẽ còn ngọt ngào hơn nữa và không phải kìm nén gì nữa. Nghĩ tới đây, vẻ mặt ma tôn đại nhân không giấu được sự rộn ràng.

Chỉnh lại cái mặt cho nghiêm túc, giấu nhẹm cái biểu cảm mất hình tượng kia xong, Kỳ Thí Phi mới rời khỏi Cửu Đỉnh Phong.

Việc bị xóa tên khiến Quỳ Mão đau lòng và bất an đến thế, thân là bạn đời của hắn, cũng là người khởi xướng chuyện này, ma tôn đại nhân cảm thấy mình nên làm gì đó, để tránh cho việc về sau Quỳ Mão oán hận mình khi nhớ ra mọi chuyện là do y ra lệnh.

Ma tôn đại nhân quyết diệt sạch mọi nguy cơ có thể gây ảnh hưởng tới tình cảm giữa y và người thanh niên từ trong trứng nước.

Sau khi gặp Thiên Càn, Tôn Thiển An – tổng lĩnh của Phù Quang, Kỳ Thí Phi quay về Cửu Đỉnh Phong.

Y nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, dịu dàng vén gọn những sợi tóc của Quỳ Mão.

Vì vậy mà khi mở mắt ra, điều đầu tiên Quỳ Mão nhìn thấy chính là bóng dáng tôn thượng đang ngồi nghiêng bên cạnh mình.

“Tôn thượng.” Hắn tròn mắt, ngồi bật dậy.

Thấy người thanh niên bật dậy mạnh mẽ như vậy, khóe miệng Kỳ Thí Phi giật giật, ánh mắt từ từ đưa xuống, “Nhanh vậy mà ngươi đã hết đau rồi sao?”

Bởi tu sĩ rất nhạy bén, nên Kỳ Thí Phi chỉ dùng pháp thuật thanh lọc cho Quỳ Mão để hắn ngủ thoải mái hơn. Y định đợi đến khi hắn tỉnh dậy mới chữa trị nơi bị thương.

Mặt Quỳ Mão đơ ra. Hắn hít sâu một hơi, thầm vận chuyển chân nguyên. Cảm giác vừa tê vừa nóng xuất hiện, thúc đẩy tốc độ chữa lành của vết thương. Nơi ấy tê tê rát rát, “sảng khoái” vô cùng.

Mặt hắn khi thì đỏ ửng, khi thì trắng bệch, mồ hơi tuôn ra nhễ nhại.

Tính Quỳ Mão vốn quật cường như vậy, hắn không kêu rên một lời, mà cứ tỏ vẻ bình tĩnh, không màng đến những giọt mồ hôi trên thái dương, đáp, “Không đau.”

Môi Kỳ Thí Phi giật nhẹ, y nhìn Quỳ Mão bằng ánh nhìn rất cổ quái. Gương mặt bình tĩnh của người thanh niên dần chuyển sang ý tránh né, đợi đến khi hắn sắp thẹn quá hóa giận, Kỳ Thí Phi mới ho khẽ, “Không đau thì tốt rồi.”

Quỳ Mão thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc nghèn nghẹn ở ngực bất giác tan biến đi nhiều.

Kỳ Thí Phi đứng dậy, cúi xuống bảo hắn, “Mặc quần áo đi, chúng ta ra ngoài một chuyến.”

Quỳ Mão đứng dậy, lòng cảm thấy khó hiểu. Hắn nhặt quần áo lên mặc vào. Đợi đến khi bước khỏi phòng, người thanh niên mới nhận ra đây không phải nơi Thường Húc chuẩn bị cho mình mà là phòng ngủ của Kỳ Thí Phi. 

“Tôn thượng?!” Quỳ Mão nhìn Kỳ Thí Phi – người đang đứng chắp tay sau lưng với dáng vẻ tiên phong đạo cốt ở ngoài cửa – đầy ngạc nhiên, “Sao thuộc hạ lại ngủ ở phòng của ngài?”

Kỳ Thí Phi quay lại nhìn hắn, nói với giọng rất đương nhiên, “Ngươi và ta đã ở bên nhau rồi thì đương nhiên sẽ nghỉ ở chung phòng. Không ngủ tại phòng của bản tôn thì ngươi định ngủ ở đâu?!”

Đến cái danh “bản tôn” cũng lôi ra rồi, thế là đủ hiểu y cảm thấy bất mãn với câu nói vừa nãy của Quỳ Mão tới mức nào.

Người thanh niên thoáng luống cuống, sau đó mới nói với giọng hoang mang, “Nhưng chẳng phải ngài đã bảo nội thị trường sắp xếp một căn phòng cho thuộc hạ sao?”

Cậu ấy không dễ lừa như trước rồi. Kỳ Thí Phi lòng thì cuống nhưng mặt vẫn rất thong dong, “Phòng đấy là phòng luyện công, không phải phòng ngủ.”

Quỳ Mão nhớ lại một chút, hình như đúng là lúc ấy ma tôn đại nhân chưa nói căn phòng kia là phòng ngủ hay phòng luyện công.

Xem ra chuyện ở chung phòng với tôn thượng đã là chuyện không thể thay đổi. Lỗ tai Quỳ Mão đỏ ửng lên. Người thanh niên thấy Kỳ Thí Phi nhìn mình chằm chằm thì không dám xin ngài ấy sắp xếp cho mình một căn phòng ngủ khác nữa.

Thôi thì cố gắng nhanh chóng làm quen vậy. Quỳ Mão vừa thấy buồn rầu vừa thấy ngọt ngào trước sự bá đạo của tôn thượng. Hắn đi theo sau ma tôn đại nhân, nhìn ngài ấy gọi Vọng Trần về. Hai người cưỡi phi kiêu, nhanh chóng rời khỏi Ngục Thiên Tông.

Ban đầu Kỳ Thí Phi cũng không nói là định đi đâu, vậy nên lúc đứng trên lưng Vọng Trần, Quỳ Mão chỉ cho rằng họ đang hóng gió, nên cứ thế ngẩn người.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc ấy, Quỳ Mão biết rằng mình đang buồn rầu và chỉ muốn mượn việc ấy để giải tỏa cảm xúc, vậy nên hắn có chút lợi dụng thân thể của tôn thượng. Quỳ Mão nhìn Kỳ Thí Phi đứng phía trước, không biết ngài ấy có dự định thế nào, đầu hắn gục xuống, tâm trí quẩn quanh bao ý nghĩ.

Ý nghĩ như vậy đúng là đại nghịch bất đạo, không biết tôn thượng có giận mình hay không? Lòng Quỳ Mão không khỏi thấp thỏm.

Trong đầu người thanh niên chất chứa biết bao suy nghĩ khiến Kỳ Thí Phi dở khóc dở cười, ma tôn đại nhân nhận xét về hắn rất đúng: lúc nào cũng nghĩ nhiều.

Trong lúc Quỳ Mão ngơ ngẩn, vài canh giờ đã trôi qua, thời gian từ giữa trưa đã chuyển sang chạng vạng.

“Xem kìa.” Kỳ Thí Phi đột nhiên nói. Quỳ Mão giật mình, nhìn về hướng ngón tay ma tôn đại nhân chỉ qua.

Phía trước là một thôn trang của người phàm, nó nằm dựa thế sông, vị trí địa lý rất tốt. Bấy giờ đương lúc hoàng hôn, khói bếp lượn lờ trên các gian nhà, bình đạm mà lại yên ả.

“Đây là đâu?” Quỳ Mão hỏi.

Kỳ Thí Phi quay lại, nhìn sâu vào ánh mắt hắn, “Là quê hương của ngươi, quận Phượng Trường, trấn Bách Lý, thôn Ngũ Gia.”

Tâm trí Quỳ Mão bỗng trở nên trống rỗng, hắn ngơ ngác nhìn về hướng thôn trang càng lúc càng gần.

Kỳ Thí Phi dùng pháp thuật ẩn náu, hai người rơi xuống từ trên không trung.

Dưới chân núi là khoảng hoa màu trù phú, đang độ sắp được thu hoạch, nửa xanh nửa vàng. Từng khu đất ngay ngắn đứng cạnh nhau ở hai bên đường, thi thoảng cũng có vài khu lộn xộn, nếu ai biết tận dụng để khai khẩn thì có thể nhận được nhiều lợi ích hơn. Đam Mỹ H Văn

Quỳ Mão đi về hướng thôn trang, rất nhiều thôn dân đương nhàn nhã đứng nói chuyện quanh một chiếc cối xay đá. Cối xay đó lớn vô cùng, một người không đẩy được, thường sẽ cần vài người hoặc phải dùng gia súc để kéo. Phần rìa cối đã mòn vẹt, không biết nó được dùng bao nhiêu năm rồi.

Quỳ Mão đứng đó chốc lát, nhìn chiếc cối xay này, trong đầu bỗng xuất hiện vài mảnh ký ức mơ hồ.

“Thuộc hạ nhớ ra chiếc cối xay này.” Chân Quỳ Mão như cắm rễ dưới đất, hắn khẽ thì thào, không biết là đang nói cho ai nghe.

Kỳ Thí Phi đứng sau, đưa tay ôm lấy bờ vai hắn, lặng thầm cổ vũ.

Những thôn dân vây quanh cối xay đá dùng phương ngữ để nói chuyện với nhau, Quỳ Mão cố gắng nghe một hồi mới hiểu mang máng được họ nói gì.

Họ đang trò chuyện về thời tiết và thu hoạch. Quỳ Mão nghe một hồi, lắc đầu, xoay người đi dọc theo con đường, bước sâu vào trong thôn.

Mấy chục năm đã trôi qua, thôn này ít nhiều cũng có vài điểm thay đổi, phòng ốc được tu sửa, chẳng còn mấy nơi đủ để khơi dậy các ký ức trong Quỳ Mão.

Người thanh niên cảm thấy có chút thất vọng. Hắn men theo con đường, đi vào trong, trước mắt là một khu đất trống với một kiến trúc hai tầng xa hoa.

“Ngũ từ đường!” Hai mắt Quỳ Mão sáng rực, trong đầu hắn bỗng xuất hiện hình ảnh mình đi trong một hàng người, quỳ gối khấu đầu trước từ đường.

“Chính là nơi này.” Quỳ Mão nói với giọng khẳng định, “Ngũ từ đường….vậy là…ta mang họ Ngũ sau?”

Người thanh niên đẩy cánh cửa từ đường, bước vào. Tầm mắt tối sầm lại, trong từ đường trang nghiêm cổ kính thờ phụng rất nhiều bài vị.

Quỳ Mão liếc mắt nhìn qua một lượt như thể muốn tìm kiếm thứ gì. Nhưng tiếc là hắn không biết cái tên nào trên đó.

Lúc rời đi hắn còn quá nhỏ, nhớ được cối xay đá và từ đường đã là tốt lắm rồi.

Tuy không tìm được cái tên nào quen thuộc, nhưng đứng trước từ đường, tâm hồn đang bơ vơ của hắn bỗng tìm được bến đỗ.

Hắn ngẩng đầu ngắm nhìn từ đường được quét tước sạch sẽ, giống như chính mình của ngày thơ bé, cũng từng ngước mắt tò mò nhìn quanh trong lúc quỳ lạy tổ tiên.

Quỳ Mão nhắm mắt, khóe môi cong lên.

“Nếu ngươi muốn tìm lại thông tin về thân thế của mình và thông tin của các tộc nhân hiện tại thì cách nhanh nhất là xem gia phả.” Kỳ Thí Phi bước tới, tựa vào sau hắn, đưa tay ra ôm hắn vào lòng.

Quỳ Mão mỉm cười, hắn xoay người lại, ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào bờ môi của ma tôn đại nhân, “Không cần, thế này là đủ rồi. Cảm ơn ngài.”

Biết quê quán của mình ở đây là đủ rồi. Hắn là cô nhi, mấy chục năm đã trôi qua, thân nhân cùng chung dòng máu với hắn đã sớm chẳng còn.

Người thanh niên nhìn Kỳ Thí Phi với ánh mắt cảm kích và ấm áp. Kỳ Thí Phi cúi xuống đáp lại hắn bằng một nụ hôn sâu.

Một lúc lâu sau, hai bờ môi mới rời khỏi nhau. Quỳ Mão thì thầm, “Không cần phải xác minh nữa, ta chính là ta.”

Lược Ảnh Vệ Quỳ Mão, Thủ Mộ Nhân Quỳ Mão, những trải nghiệm ấy sẽ không biến mất dù cho hắn đã bị xóa tên khỏi tổ chức. Chúng chính là thứ giúp tạo nên hắn của hiện tại.Ngáo:

Thực ra tui đã làm nháp xong một vài chương nữa roài, cơ mà lười chưa đăng lên vì mỗi lần đăng phải beta một chút =))) Mai đăng hết mấy chương đã làm vậy. Cũng không nhiều lắm đâu =))