Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 20: Trận đấu bốn hạng mục cầm kỳ thư họa




Hắn có một đôi con ngươi thâm thúy, đồng tử màu đen như yêu nghiệt thu hút người, thân hình cao gầy bị áo bào tím bao lại, làm cho người ta mê muội, quanh thân tản ra một cỗ khí chất cao quý cùng cao ngạo lại có chút lười nhác, chưa thấy diện mạo thật của hắn mà cũng đã thu hút như thế, có thể ngẫm lại diện mạo dưới lớp mặt nạ kia là thế nào.

“Thanh Phong, đi xem đây là tiểu thư nhà nào.” Thanh âm mềm mại lại mang theo chút lười nhác từ dưới mặt nạ phát ra.

“Vâng.” Tên tùy tùng đứng ở bên cạnh nam tử áo bào tím lập tức biến mất. Không lưu lại một tia dấu vết.

Chỉ chốc lát sau, người đến nơi này đã tấp nập.

Bên cạnh hồ Tây Nguyệt có một bãi đất trống hiện giờ đã có rất nhiều người tụ họp đứng ở đó, chủ yếu là các tài tử giai nhân, hội hoa đào hàng năm tri huyện Từ Đức Duệ đều sẽ lại đây làm người chủ trì cho cuộc chiến giữa các tài tử giai nhân trong ngày hội này.

Bất luận kẻ nào cũng đều có thể tham gia, bất luận kẻ nào cũng đều có thể ra câu đối, ra thơ cho người khác đối, người thắng sẽ thi đấu tiếp tục, thẳng đến cuộc thi cuối cùng thì giành giải quán quân. Nữ tử hay nam tử đều có thể tham gia, Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Tích Thư đã ba năm chiếm được danh hiệu đệ nhất tài nữ này, có rất nhiều người ủng hộ Thẩm Tích Thư.

Thẩm Tích Thư thong thả mà đến muộn, lúc nàng đến, rất nhiều người đều chen lấn nhau để được đến gần nàng, rất nhiều nam nhân đều hi vọng có thể được Thẩm Tích Thư ưu ái, nhưng Thẩm Tích Thư cũng không có bất kì sự ưu ái đối với nam tử nào. Đơn giản là nàng vẫn chưa tìm được nam nhân làm nàng động tâm.

“Tích Thư tiểu thư, dáng dấp của cô thật sự là càng ngày càng hấp dẫn người.” Mọi người đua nhau khen ngợi nàng, làm nàng tươi cười càng thêm sáng rỡ. Giống như một con khổng tước cao ngạo đang giương cao cằm của mình.

“Nữ nhi của Thẩm phu nhân thật sự là càng ngày càng đẹp, năm nay cũng đem danh hiệu đệ nhất tài nữ lấy về chứ?” Một vị phụ nhân ăn mặc tương đối diễm lệ mang theo nữ nhi đi tới trước mặt Thẩm gia đại phu nhân, thấy Thẩm Tích Thư liền trực tiếp khen ngợi, nhưng nói xong lại nhìn hai mẹ con trước mắt mà chê cười, nếu bà ta dám nói nhất định lấy không được, vậy chẳng phải là tự chuốc lấy nhục nhã? Nếu nói có thể lấy được, lỡ như chẳng may năm nay lấy không được, thì có thể bị xấu hổ lớn rồi.

Đó là đại phu nhân Vương gia thành tây, nữ nhi Vương gia Vương Toàn cũng là mỹ nhân trong mỹ nhân, nhưng là vẫn bị Thẩm Tích Thư đè ép gắt gao, thân là mẫu thân Vương phu nhân tự nhiên là nhìn Thẩm Tích Thư càng nhìn càng không vừa mắt. Ước gì năm nay nàng ta có thể thi rớt, bà sẽ ngồi nhìn nàng ta bị người người chế giễu.

“Vương phu nhân thật sự là chê cười, Toàn nhi năm nay có chuẩn bị thỏa đáng hay không? Có phải một câu thơ đã có thể lấy được danh hiệu này được không?” Thẩm phu nhân liếc mắt mang theo châm chọc tươi cười nhìn Vương phu nhân cùng nữ nhi Vương Toàn của bà ta.

Nhắc tới chuyện này, Vương phu nhân sắc mặt đột nhiên xanh mét, nàng hận chết đôi mẹ con Thẩm gia này, tự cho là tài giỏi, khoe khoang, khoe khoang cho lắm cũng chỉ là người đang chờ phải gả cho ma ốm mà thôi. Nói không chừng qua đó không lâu sẽ trở thành quả phụ, nói không chừng cũng là một quả phụ sinh một cái trứng cũng không xong.

Nghĩ đến đây bà liền vui vẻ, bộ dạng xinh đẹp, có tài hoa mấy bất quá cũng chỉ là cái Vương phi xung hỉ, không chừng qua đó trở thành quả phụ, lại bị hưu, vậy chẳng phải càng đặc sắc hơn à?

“Toàn nhi nhà của ta đương nhiên không có tài hoa như Thư nhi vậy, bất quá chỉ là tham gia cho vui vẻ một tý mà thôi.” Nghĩ vậy liền vui vẻ, dù sao Toàn nhi nhà bà cũng không kém, chờ vài ngày nữa con gái bà ta gả cho người thì sau này sẽ làm tăng thể diện của Toàn nhi nhà bà.

Trên mặt tươi cườinhư đóa hoa.

“Không phải như vậy, tài hoa của Toàn nhi tài tử giai nhân nơi này đều biết, Vương phu nhân thật sự là quá khiêm tốn.” Bên ngoài là lời tâng bốc nhau, bên trong thì đầy ý châm chọc.

Khóe miệng Thẩm Tích Họa gợi lên một chút ý cười khinh thường, nhìn hai cặp đôi gây náo nhiệt này, đang chuẩn bị rời đi. Không nghĩ tới lại nghe được đã có người bắt đầu ra câu đối, phi thường náo nhiệt.

“Cao thiên đông đi tô vạn vật.”

“Đại địa hồi xuân phóng mặt hoa.”

“......” Mọi người hãy đối câu đối, đối thơ.

“Mọi người yên lặng, hôm nay bản huyện đến đây là ra đề mục, thay đổi phương thức thi trước kia, trận đấu hôm nay bao gồm bốn lĩnh vực là cầm kỳ thư họa. Nếu ai toàn thắng thì sẽ là đệ nhất tài tử lần này.” Tri phủ thành Diên châu nhìn các tài tử giai nhân trên bãi đất đang ngâm thơ đối câu, một không khí hài hòa làm cho ông rất vừa lòng gật đầu.

Thẩm Tích Họa nghe được lời Từ Duệ Đức nói, cũng nhìn về phía ông ta.

Nhìn thì ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, cũng không giống cái loại tham quan ô lại lấm la lấm lét, trong ánh mắt lộ ra chính khí. Mặt chữ quốc, ngực lưng tương đối rắn chắc, làm cho người ta có cảm giác thật tin cậy.

Xem ra thành Diên châu sở dĩ phồn vinh như thế, chỉ sợ cùng ông tri huyện này cũng thoát không khỏi liên can.