Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 12




Đây là thế nào? Không phải gần đây Thương Hồng đang quan hệ cùng Triển Mộ sao? Tại sao lại liên lạc cùng Cung học trưởng.

Thương Lam chậm rãi nhìn bốn phía, cô rất muốn biết rốt cuộc Cung Vân và Thương Hồng xảy ra chuyện gì, bàn tay nhỏ bé vươn ra, lúc chạm đến bàn phím điện thoại di động lại do dự, cuối cùng vẫn không làm, đem điện thoại bỏ vào túi.

Chuyện của Thương Hồng cô vẫn nên bớt can thiệp vào!

Đến khi bọn họ ăn uống no đủ, cũng qua hơn 30 phút, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cũng không biến mất, lúc này Thương Trung không tình nguyện cũng chỉ có thể mang theo các cô đến bãi đỗ xe.

Cuối cùng, lúc bọn họ đi tới bãi đậu xe, nhìn chỗ đậu xe rỗng tuếch ba người đều ngẩn ra.

"Đánh! Xe của lão tử mà cũng dám trộm!" Lúc Thương Trung phản ứng kịp, miệng đầy thô tục lấy điện thoại cầm tay ra, hùng hùng hổ hổ không biết gọi điện thoại cho ai.

Thương Hồng từ khi nhìn thấy cái tin nhắn ngắn, sau đó cả người hốt hoảng nhìn sàn nhà mà đờ ra, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thương Trung gọi điện thoại rất lâu, Thương Lam chỉ nghe được hắn không ngừng ở một bên chửi bậy, chờ hắn mắng đủ rồi cúp máy, đi đến trước mặt các cô nói.

"Các cháu ở chỗ này chờ, lát nữa thúc để Triển Mộ tới đón các cháu, thúc thúc phải đi đến một nơi để thảo luận chút chuyện."

"Nhị thúc, chúng ta thuê xe taxi trở về được rồi.”

Giọng nói Thương Lam lạnh lùng, thật sự cô không muốn nhìn thấy hắn nhiều.

"Đúng vậy nhị thúc, Triển ca ca bận rộn như vậy, cũng đừng làm phiền anh ấy."

Thương Hồng khó có được hùa theo cô, Thương Lam ghé mắt kinh ngạc, thường ngày cô không phải thích nhìn thấy Triển Mộ sao? Còn cùng với người trong tin nhắn ngắn kia có quan hệ nữa.

"Hắn làm gì mà vội vàng."

Không phải là cẩu, lúc này gương mặt hèn mọn của Thương Trung nói.

"Được rồi, hai cháu cứ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, thúc thúc đi."

Thương Lam nhìn bóng dáng mập mạp dần dần đi xa, ở kiếp trước bộ dáng của Thương Trung chính là như vậy, hắn vẫn cho rằng Triển Mộ là cẩu được Thương gia nuôi lớn, vẫn rất coi thường hắn không phải người cùng họ, thế nhưng sau khi Thương Trung Tín chết, lại không thể không đi cầu viện trợ từ Triển Mộ, mỗi lần huyên náo, bây giờ cô nhớ lại cũng cảm thấy đau đầu.

Rất nhiều chi tiết cô đã quên mất không sai biệt lắm, chẳng qua lần đó Thương Trung chịu tai họa vào tù là không sai biệt lắm, dù sao bọn hắn cũng không chọc nổi Lam gia.

Nơi này cách khu vực thành thị không xa, các cô chờ không lâu thì Triển Mộ đến.

"Két” Một tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, cắt ngang không khí nóng nực.

Thương Lam xoay người lại chứng kiến khuôn mặt Triển Mộ lạnh như băng.

"Triển ca ca!"Thương Hồng hoan hô một tiếng.

"Ừ, lên xe đi!” Triển Mộ sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra một tia giận giữ thế nhưng dựa vào hiểu biết của cô đối với hắn cô vẫn có thể cảm nhận được hắn không vui.

Thương Hồng theo thói quen mở ra cửa tay lái phụ, tiếp nhận nước của Triển Mộ đưa tới, ừng ực ừng ực uống vào trong bụng, uống xong lập tức bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Tiếp theo xoay người lại đem trai nước suối đưa cho Thương Lam.

"Không cần, tôi không khát."

Thực ra cô cũng là miệng đắng lưỡi khô, chỉ là cô có tính khiết phích, người khác chạm miệng qua cô nhất định sẽ không đụng vào.

Ba giờ nhưng ánh mặt trời vẫn rất gay gắt, may mà trong ô tô có bật điều hòa so với không khí nóng bực ở bên ngoài tốt hơn nhiều.

Đường cái trống rỗng, xe cộ rất ít đi qua Thương Lam ngồi phía sau xe nghe phía trước nói chuyện, phần lớn là Thương Hồng nói, chỉ những lúc Thương Hồng buồn bực thì Triển Mộ đáp một tiếng.

Trên đường xe chạy ổn định, giọng nói Thương Hồng nhẹ nhàng mềm nhũn như khúc hát ru hay nhất, Thương Lam nghe một hồi rồi mơ màng ngủ.